ĐỈNH CAO PHÚ QUÝ

Chương 14 Tự mình đến cửa Sao Bạch Vĩnh Minh có thể chịu được cơn giận này, nhất là người đang xoạc chân trước mát còn là người anh ta ghê tởm chán ghét nhất nữa.

Bạch Vĩnh Minh chỉ vào mũi Trình Uyên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Con mẹ nó Trình Uyên cậu đừng có đắc.

ý, ông đây không tin tôi không trị được cậu thì ông cụ vẫn không trị được cậu?” Dứt lời, anh ta đưa mắt nhìn về phía Bạch An Tương: “Bạch An Tương, tôi hỏi lại lần nữa, cô có đến công ty với tôi không? Nếu không đi tôi sẽ gọi điện thoại cho.

ông nội, xem đến lúc đó cô giải thích với ông nội thế nào” Nghe vậy, không chỉ có Bạch An Tương hơi sợ hãi, ngay cả Lý Ninh Quyên cũng chột dạ.

Với cả nhà họ Bạch, uy nghiêm của ông cụ vẫn luôn không thể nghi ngờ, không ai dám khiêu khích, vì ông ta có thể đá bất kỳ ai ra khỏi nhà họ Bạch bất cứ lúc nào.

Bạch An Tương lo lắng nhìn sang Trình Uyên.

Nhưng anh vẫn rất bình tĩnh.

“Yên tâm, mọi chuyện đã có anh rồi” Trình Uyên nói.

Bạch An Tương gật đầu theo bản năng.

Nhìn thấy sự tin tưởng gần như mù quáng của cô với Trình Uyên, Bạch Vĩnh Minh giận mà không có chỗ trút, dữ tợn nói: “Được, cô đợi đó cho tôi, các người đều đợi đó cho tôi, các người sẽ phải hối hận thôi” Anh ta cầm lấy điện thoại gọi cho ông cụ.

“Trình Uyên, cậu làm cái quỷ gì vậy?” Lý Ninh Quyên luống cuống, cho dù bà ta có mạnh mẽ thế nào cũng vẫn sợ hãi ông cụ, cho nên lập tức thay đổi thái độ: “Muốn chết thì chết một mình đi, đừng kéo An Tương của chúng tôi xuống nước” Trình Uyên hờ hững nói: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi” Thấy ánh mắt kiên định của anh, Lý Ninh Quyên cực kỳ khó hiểu.

Bà ta không chắc, giống như sự không chắc của Bạch An Tương trước đây vậy, người đàn ông này thật sự có gì đó khác trước kia.

“Ông nội, Bạch An Tương không về công ty với cháu, thằng chồng vô dụng kia của nó còn không cho cháu vào nhà, bọn họ hoàn toàn không xem trọng lợi ích của nhà họ Bạch chúng ta, ông xem nên làm thế nào đây?” Bạch Vĩnh Minh nổi giận đùng đùng tố cáo với ông cụ trong điện thoại.

Bạch An Tương và Lý Ninh Quyên nghe nói thế, trong lòng càng lo lắng và không biết làm sao hơn.

“Bạch An Tương, ông nội kêu cô nghe điện thoại” Bạch Vĩnh Minh đưa điện thoại về phía Bạch An Tương.

Bạch An Tương trợn mát, bàn tay duỗi ra hơi run rẩy.

Cũng đúng vào lúc này, Trình Uyên giật lấy điện thoại của Bạch Vĩnh Minh: “A lô ông nội, cháu là Trình Uyên” Anh ra tay rất nhanh, đợi giật lấy điện thoại rồi, Bạch Vĩnh Minh mới phản ứng kịp: “Trình Uyên, cậu muốn làm gì?” Trong điện thoại vang lên giọng nói lạnh lẽo của ông cụ: “Để An Tương nghe máy” Trình Uyên vẫn bình tĩnh trả lời: “Xin lỗi ông nội, An Tương bị bệnh không tiện nghe máy, cũng không tiện ra ngoài” Lời này của anh giống như sấm sét giữa trời quang vậy.

Mọi người đều trợn tròn mắt.

Nhìn chung mấy chục năm ở nhà họ Bạch, chưa từng có.

ai dám làm trái lời ông cụ, Trình Uyên là người đầu tiên.

Bạch Vĩnh Minh không ngờ Trình Uyên sẽ to gan như thế, vội lớn tiếng la lên: “Ông nội, ông đừng nghe lời cậu ta, Bạch An Tương đang ở ngay trước mặt cháu đây” “Xong rồi xong rồi..” Lý Ninh Quyên đặt mông ngồi trên sofa, trong lòng không ngừng gào thét.

Nhưng Trình Uyên vẫn mặt không đổi sác như trước.

Đầu bên kia điện thoại im lặng rất lâu, rõ ràng ông cụ cũng đã nghe thấy những lời của Bạch Vĩnh Minh rồi.

“Nói thẳng đi” Một lát sau, giọng nói trầm thấp của ông cụ vang lên.

Trình Uyên gần như có thể tưởng tượng được dáng vẻ lồng ngực liên tục phập phồng nén giận của ông cụ ở bên kia.

“Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt..” Trình Uyên thản nhiên nói: “Đều là cháu ruột của ông, có cần phải bất công như thế không?” “Cậu là muốn tôi xin lỗi?” Ông cụ hỏi.

“Không dám..” Trình Uyên hờ hững nói: “Nhưng chuyện gì cũng luôn có đúng sai, biết sai rồi thì nên có thái độ nhận lỗi, nghiêm túc sửa chữa” Đã nói rõ thế rồi, Trình Uyên không muốn tiếp tục nữa, trực tiếp cúp máy.

Mấy người trong phòng vẫn còn đang ngơ ngác.

“Cậu lại dám nói chuyện với ông cụ như thế..” Bạch Vĩnh Minh lấy lại tinh thần, đột nhiên cười điên cuồng: “Cậu chờ đó, tôi muốn xem thử đám ngu nhà các người sẽ chết thế nào” Lý Ninh Quyên vẫn luôn ngồi trên sofa chợt rống to với Trình Uyên: “Trình Uyên, cậu ăn của chúng tôi, uống của chúng tôi, nhà chúng tôi có bạc đãi cậu sao? Có thù sâu hận lớn gì mà cậu phải hãm hại nhà chúng tôi như thế chứ?” Bạch An Tương thấy thế, vội vàng tiến lên trấn an mẹ mình.

Bạch Sĩ Câu vẫn luôn im lặng không nói lại sâu xa nói: “Đừng làm ầm, dọn dẹp trong nhà một chút, đừng để ông cụ đến lại thấy căn nhà lộn xộn” “Còn dọn dẹp cái gì nữa, dứt khoát cuốn gói đi thôi… Đợi đã” Lý Ninh Quyên chợt ngẩn ra: “Ông có ý gì? Ông cụ sẽ đích thân đến nhà chúng ta?” Bạch Sĩ Câu nhìn thoáng qua Trình Uyên, mỉm cười: “Biết đâu được” Đối diện với Bạch Sĩ Câu, Trình Uyên lấy làm hốt hoảng.

Anh chưa từng tiếp xúc với ánh mát thế này bao giờ, nhưng lại khiến anh cực kỳ chấn động, vì dường như anh thấy được giang sơn như sóng tràn bờ trong mắt Bạch Sĩ Câu.

Người đàn ông bình thường bị vợ mảng cũng chưa từng đáp trả một câu này, người đàn ông gặp chuyện sẽ lựa chọn nhường nhịn giống mình này chợt khiến anh cảm thấy cũng không đơn giản như thế.

“Ha ha..” Bạch Vĩnh Minh lại không ngừng cười như điên: “Các người bị ngu à, ông cụ là thân phận gì? Sẽ đến cái nơi rách nát này của các người sao?” Nhưng nửa tiếng sau, khi một từng siêu xe đỗ dưới lầu nhà Bạch Sĩ Câu, mới khiến Bạch Vĩnh Minh trợn tròn mắt.

Đâu chỉ có ông cụ.

Tất cả cấp cao của Bạch Thị và các nhân vật quan trọng của nhà họ Bạch đều đến rồi, trong đó còn có Bạch Sĩ Phan, ba của anh ta nữa.

Nhà của Bạch Sĩ Câu ở lầu bốn, tuy không tính là cao, nhưng cũng không nhẹ nhàng với ông cụ Bạch đã lớn tuổi.

Lúc được đỡ đến lầu bốn đã sớm thở hồng hộc rồi.

Ba của Bạch An Tương là Bạch Sĩ Câu vội vàng tiến lên đỡ ông cụ.

Nhìn đứa con trai không nói nhiều này của mình, trong lòng ông cụ đột nhiên có hơi chua xót, không khỏi cảm thán: “Đã lâu không đến chỗ này của con rồi” “Mười sáu năm ba tháng” Bạch Sĩ Câu đáp.

Ông cụ chấn động, bước chân chợt có hơi lảo đảo: “Lần trước đến, cũng là lúc mẹ con mất” “Vâng” ‘Vào phòng khách, Bạch Vĩnh Minh vã thái khiếp sợ, anh ta không dám tin nói: ông có thể đến nơi rách nát này chứ?” ằm trong trạng Ông nội, sao.

Ông cụ lạnh lùng nhìn anh ta một cái.

Bạch Sĩ Phan thì quát Bạch Vĩnh Minh: “Cút sang một bên.

Bạch Vĩnh Minh ngơ ngác.

Ba anh ta nói: “Còn không phải vì con làm việc không thành sao!” Trình Uyên bình tĩnh đứng trước mặt Bạch An Tương, Bạch An Tương muốn đi qua chào hỏi bề trên trong dòng họ thì bị anh ngăn lại.

Cảnh này bị ông cụ nhìn thấy.

“Là tôi nhìn nhầm rồi” Ông cụ nhìn chảm chằm Trình Uyên một lúc, sau đó nói.

Anh vẫn mỉm cười như trước.

“Cậu cảm thấy chỉ dựa vào một tờ hợp đồng đã có thể làm khó ông già này sao?” Ông cụ lạnh lùng nói.

Trình Uyên lắc đầu: “Là tám mươi triệu phía sau hợp đồng” “Hừ Trình Uyên nói “Hả?” Ông cụ nhíu mày, nhưng vẻ mặt lại dễ chịu hơn nhiều.

“Đầu là cháu trai và cháu gái của ông, có người ở biệt thự, có người lại ở nơi thế này. Có người làm Giám đốc, làm Chủ quản, làm tất cả các chức vị quan trọng trong công ty, có người lại chỉ có thể làm nhân viên nhỏ bị người ta bắt nạt và xem thường” Trình Uyên hỏi: “Chuyện này bình thường sao?” Ông cụ cau mày.

“Người ngoài cũng không nhìn được” Anh nói.

“Cậu thì biết cái gì?” Bạch Vĩnh Minh đột nhiên xen miệng nói: “Đảm nhiệm chức vị quan trọng là vì chúng tôi có năng lực đó, Bạch An Tương chỉ có thể làm một nhân viên nhỏ bị người ta xem thường là vì cô ta không có năng lực!” ‘Vậy à?” Trình Uyên chợt bật cười: “Có năng lực, anh, các người đến đây làm gì? Tự mình đi thu phục Vịnh Ánh Trăng đi, tìm một người không có năng lực làm gì

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi