ĐỈNH CAO PHÚ QUÝ

Chương 177 “Vậy anh phải làm sao?” Bác sĩ Từ hỏi.

“Sẽ có cách thôi” Trình Uyên vẫy tay tạm biệt bác sĩ Từ.

Vẻ mặt bác sĩ Từ cực kỳ trầm trọng. Lúc Trình Uyên ra cửa, bác sĩ Từ nói: “Sau này đừng gọi là bác sĩ, nghe có vẻ xa lạ. Tôi là Từ Chương, sau này tôi gọi anh là Trình Uyên”  Trình Uyên quay đầu lại cười: “Tôi biết rồi, anh Từ”  ‘Từ Chương cũng mỉm cười  Một người đánh cược cả sinh mạng để đổi mạng cho người khác, chuyện này không thể nói rõ anh vĩ đại bao nhiêu. Nhưng nếu một người đánh cược cả sinh mạng để đổi cho người khác lại không cần báo đáp, chuyện này rất vĩ đại.

Trước đây, Trần Thành cảm thấy mình trì hoãn giết Trình Uyên là vì anh ta có giao dịch với Trình Uyên. Hiện tại, anh ta cảm thấy, có lẽ là vì Trình Uyên đã cứu anh ta.

Mà Từ Chương đứng ngoài cuộc còn nhìn rõ mọi chuyện hơn so với anh ta, đây có lẽ là sức hấp dẫn mà người khác hay nói.

Ông hơn bốn mươi tuổi nhưng vẫn muốn làm bạn với người này, không phải vì anh là chủ tịch của Tuấn Phong  Trình Uyên đặt thuốc vào lòng bàn tay Bạch An Tương, nói: “Từ Chương nói uống viên thuốc này thì chúng ta có thể về nhà”  Bạch An Tương vô cùng ngạc nhiên  Trình Uyên sực tỉnh, cười nói: “Từ Chương chính là bác sĩ Từ”  Bạch An Tương vẫn vô cùng ngạc nhiên: “Bệnh viện Tây y cho em thuốc Đông y?”  “Ơ..” Trình Uyên lại sực tỉnh, ngượng ngùng nói: “Có một câu nói rất hay, mèo đen mèo trắng không quan trọng, miễn là bất được  chuột. Thuốc này cũng vậy, em quan tâm nó là thuốc Tây hay thuốc Đông y làm gì, có thể điều dưỡng cho cơ thể chúng ta thì là thuốc tốt”  Bạch An Tương bị nhiễm tinh thần không sao cả này của Trình Uyên, vậy là nặng nề gật đầu, cầm lấy viên thuốc màu đỏ Trình Uyên đưa, nuốt một hơi xuống.

Trên đường về nhà, Trình Uyên có thể cảm giác được rõ sắc mặt của Bạch An Tương đang từ từ tốt hơn.

Anh rất vui.

“Ngày mai, anh tặng em một món quà” Trình Uyên nói.

Bạch An Tương cũng cảm thấy người mình đã khỏe hơn rất nhiều, tâm trạng tự nhiên cũng tốt hơn: “Quà gì vậy?”  Trình Uyên cười nói: “Không phải em vẫn luôn muốn thiết kế một ngôi nhà có một không hai sao?”     Bạch An Tương gật đầu, tỏ ra mong chờ món quà có liên quan đến ước mơ của mình.

Ai ngờ Trình Uyên chợt nói: “Không nói cho em biết”

Bạch An Tương bĩu môi: “Sao anh lại như vậy?”  Thật ra cũng không phải Trình Uyên cố ý muốn úp mở với cô, chủ yếu là do món quà này vẫn nên tận mắt thấy mới có thể khiến người ngạc nhiên mừng rỡ.

Hơn nữa, viên thuốc cũng cần thời gian để  tiêu hóa, hoàn toàn loại bỏ độc tố trên người cô, có lẽ cần cả đêm mới được.

Vẽ đến nhà, Bạch An Tương nhảy xuống xe, nhắm mắt ngẩng đầu, đứng dưới ánh trăng, hít mạnh một hơi không khí trong lành.

Ánh trăng sáng tinh khiết khế võ về cô  khiến cô trông giống như một tiên nữ. Lúc Trình Uyên xuống xe, không khỏi ngây  người nhìn  “Em thật sự cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi” Bạch An Tương tràn đầy vui mừng nói  Trình Uyên cũng vui vẻ theo: “Vậy là tốt rồi”  Sau đó, hai người cùng nghĩ đến một việc rất thú vị, cũng rất xấu hổ.

Bạch An Tương nhìn vẻ mặt sắp chảy nước miếng của Trình Uyên, cô đỏ mặt, thẹn thùng nói: “Đừng nghĩ lung tung, hôm nay không được, em tới tháng”     Nói xong, chạy lên tầng như trốn tránh.

Trình Uyên nhíu mày, mặt ngơ ra: “Tối nay ăn gì thì liên quan gì đến việc tới tháng.

chứ?”  Đúng lúc này, điện thoại của Trình Uyên rung lên.

Anh lấy điện thoại ra nhìn, thấy Từ Chương gửi tin nhắn cho anh.

“Trình Uyên, có một thứ, tôi không biết có nên cho anh xem không. Tôi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định gửi cho anh nhưng anh phải khống chế tốt tâm trạng của mình”  Sau đó, gửi tới một đoạn video, Trình Uyên tràn đầy nghí ngờ mở video.

Đó là một đoạn video giám sát.

Trong đó cho thấy, trước khi Bạch An Tương ngất xỉu, có một nam một nữ đã nói chuyện với cô, hơn nữa nhìn có vẻ rất không hòa hợp.

Trình Uyên nhìn qua đã nhận ra người đàn ông là Lâm Xương Dịch.

Coi xong video, Trình Uyên rất tức giận. Anh không biết Lâm Xương Dịch nói gì với Bạch An Tương, nhưng rõ ràng là vì Lâm Xương Dịch mà Bạch An Tương xém chút mất mạng  “Lâm Xương Dịch, tôi sẽ không bỏ qua cho anh!” Trình Uyên âm thầm thề.

Sau đó, anh cảm thấy lồng ngực khó chịu, khí huyết xông thẳng lên đầu, ngay sau đó lập tức trời đất quay cuồng     Cơ thể lung lay, Trình Uyên bỗng ngã về phía sau nhưng anh rất nhanh dựa vào cửa xe, cố gảng khiến tâm trạng bình tính lại.

Anh khỏe mạnh hơn nhiều so với Bạch An Tương, cho nên kỳ đầu còn không đến nổi ngất xỉu như Bạch An Tương.

Lúc này, Trình Uyên cũng đột nhiên nghĩ tới câu Bạch An Tương vừa nói.

“Hôm nay không được, tới tháng rồi”  Anh tức khắc trợn to hai mắt, tâm trạng cũng càng kích động. Sau đó, trước mắt anh tối sầm, ngất xỉu luôn.

“Trình Uyên… alo!”  Không biết qua bao lâu, Trình Uyên nghe thấy có người gọi mình, anh không khỏi mở mắt ra.

Bạch An Tương đã thay đồ ngủ, đứng trước mặt anh. Trình Uyên ngẩng đầu là có thể thấy được bắp đùi trắng nõn của cô.

Cổ họng không kiềm được hơi chuyển động, trong lòng lại cực kỳ khổ sở. Bởi vì anh biết, dù đêm nay Bạch An Tương có thể, không tới tháng thì họ cũng không làm được.

Lần này là vì Trình Uyên.

“Anh sao vậy?” Bạch An Tương nhíu mày hỏi.

Trình Uyên phủi bụi đất trên người, gãi đầu cười: “Không cẩn thận nên té ngã     Bạch An Tương xoa bụng, u oán nói: “Anh tan làm không mua đồ ăn về sao? Em đói rồi”  “Tan làm?” Trình Uyên mơ hồ.

“Bỏ đi bỏ đi, gọi đồ ăn ngoài vậy” Bạch An Tương trừng Trình Uyên.

Trình Uyên cảm thấy có chút không đúng, nhưng cũng không suy nghĩ thêm.

Sáng hôm sau,  Vì sợ ngủ cùng phòng với Bạch An Tương, tâm trạng của anh sẽ không ổn định nên buổi tối Trình Uyên ngủ ở phòng cho khách.

Sáng sớm, anh tỉnh lại do mắc tiểu, sau đó vội vàng chạy vào phòng vệ sinh.

Đẩy cửa ra, thấy Bạch An Tương đang đứng đờ ra trước gương.

Hai người đối diện.

Bạch An Tương ngây ngốc nhìn chằm chằm Trình Uyên, chỉ anh, hỏi một vấn đề mà anh không hiểu nổi.

“Anh là ai?”  Trình Uyên sửng sốt một hồi, nhanh chóng phản ứng lại, anh cho rằng Bạch An Tương đang nói đùa với anh.

“An Tương, đừng đùa. Em dùng xong nhà vệ sinh chưa… Haiz, thôi vậy, anh tới tăng một vậy” Trình Uyên xoay người chạy tới  phòng vệ sinh tầng một đi tiểu.

Mà Bạch An Tương nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, còn lẩm bẩm nói: “An Tương? An Tương? An Tương là ai?”  Trình Uyên đi tiểu xong, sau đó rửa mặt, quay về phòng thay quần áo đàng hoàng.

Lúc đi ra, anh phát hiện Bạch An Tương vẫn còn đứng ngây người trong phòng vệ sinh.

Anh cũng không để ý, lên tiếng chào hỏi Bạch An Tương: “Anh đi làm trước đây, có chuyện thì gọi điện cho anh. Bữa sáng thì anh đã gọi đồ ăn ngoài cho em rồi”  Nói xong, Trình Uyên vội vàng ra khỏi nhà,  lái xe chạy tới Tuấn Phong,  Gần đây, Tập đoàn Tuấn Phong bấp bênh không ổn định, có rất nhiều chuyện phải xử lý. Dưới tình hình này, vì an ủi Bạch An Tương, anh vẫn dành ra một ngày, không làm gì mà chỉ tới bệnh viện với cô.

Giờ phút này, Bạch An Tương đang đứng một mình trong phòng vệ sinh, vẻ mặt mê mang “An Tương? Tôi tên là An Tương ư?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi