ĐỈNH CAO PHÚ QUÝ

Chương 184

Lúc còn nhỏ ước mơ của rất nhiều người là thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại (*), nhưng khi thật sự thi đậu rồi, sẽ có người nói với bạn thật ra thi đậu Thanh Hoa Bác Đại cũng không phải mục đích cuối cùng của bạn, nó nhiều nhất chỉ là một bước phụ trợ để bạn thực hiện ước mơ mà thôi.

(*) Thanh Hoa, Bắc Đại: hai trường đại học danh tiếng của Trung Quốc.

Vậy cái gì mới là mục đích cuối cùng của chúng ta đây?

Tìm một công việc tốt ư?

Rất rõ ràng tìm một công việc tốt đều chỉ vì có một cuộc sống tốt hơn mà thôi.

‘Vậy cuộc sống tốt hơn là mục tiêu cuối cùng của chúng †a sao?

Như thế nào mới có thể xem như một cuộc sống tốt hơn?

Trình Uyên hỏi Mục Như Trăn: “Cuộc sống là Chủ tịch của một tập đoàn, ngồi trên địa vị cao là một cuộc sống tốt hơn sao?”

Mục Như Trăn hoang mang gật đầu: “Chắc vậy”

Trình Uyên lại lắc đầu: “Không phải, ngồi ở địa vị cao chỉ là cuộc sống tốt trong mắt người khác thôi, nhưng trong lòng có thoải mái hay không chỉ có mỗi mình hiểu”

“Bản thân chúng ta phải vui vẻ phải thoải mái mới xem như cuộc sống tốt đẹp, cô thấy đúng không?”

“Đúng” Mục Như Trăn không phủ nhận.

“Với tôi mà nói, người nhà bình an vui vẻ thì tôi sẽ vui vẻ, cho nên tôi thấy người nhà quan trọng hơn công việc và sự nghiệp, quan trọng hơn tất cả mọi thứ” Trình Uyên nói: “An Tương là vợ tôi, là người nhà của tôi, cô ấy mất tích, tôi rất lo lắng”

“Gia đình yên ổn, mới thật sự là ước mơ của tôi, ước mơ cả một đời”

Mục Như Trăn ngạc nhiên trợn mắt.

Nói một lúc lâu, vòng vo một vòng lớn, cuối cùng là phải nghe anh nói đạo lý?

Mục Như Trăn không biết nên phản bác Trình Uyên thế nào, cô ta sửng sốt mất một lúc rồi mạnh miệng nói: “Tóm lại… Tóm lại anh không thể sa sút tinh thần như vậy mãi được!”

Trình Uyên lắc đầu cười gượng: “Tôi không có sa sút tỉnh thần, tôi thật sự chỉ đang tìm An Tương thôi, người ở đây rất đông, còn là trung tâm thành phố, cho nên An Tương rất có thể sẽ xuất hiện ở đây”

Mục Như Trăn cắn răng, lắc lư vòng eo mảnh khảnh chạy trên mặt đất ướt đẫm đến giữa đường lấy lại cây dù mới ném đi, lại che lên đầu hai người.

“Tôi đợi cùng với anh” cô nói.

Sắc mặt Thẩm Trác rất khó coi.

Một đàn em đang run rẩy quỳ trước mặt cô †a, còn không ngừng dập đầu.

“Nhà họ Thẩm đối xử tệ với các người sao?” Thẩm Trác rất tức giận hỏi.

Tên đàn em kia vô cùng sợ hãi, gắng gượng nói: “Cô cả tha mạng, tha cho tôi đi, tôi thật sự không dám nữa đâu”

“Anh cần tiền lắm à?” Thẩm Trác lại hỏi.

Tên đàn em kia hoảng sợ lắc đầu: “Cô cả, là tôi bị quỷ ám, tôi đê tiện, xin cô tha cho tôi đi”

“Phụt!” Một âm thanh rất nhỏ vang lên.

Ma Ốm đi ngang qua tên đàn em kia, tay khẽ lắc lắc, tên đàn em kia trợn tròn mắt, hai tay che cổ, trên cổ có một đường đỏ xuất hiện.

Tên đàn em ngã xuống đất, Ma Ốm lại như không nhìn thấy, gã hỏi Thẩm Trác: “Bây giờ phải làm sao?”

Thẩm Trác tức giận đến đôi môi run rẩy, cô ta hỏi Ma Ốm: “Chẳng lẽ tiền thưởng của anh ta hấp dẫn người khác như vậy à? Ngay cả người lâu năm của nhà họ Thẩm cũng có thể phản bội tôi: “Đó là một tỷ đấy” Ma Ốm thở dài.

Thẩm Trác khựng lại, ánh mắt hơi tối tăm: “Phải nhỉ, một tỷ, anh ta thật tốt với Bạch An Tương”

“Bây giờ phải làm sao đây?” Ma Ốm hỏi tiếp: “Có ít nhất mấy chục người biết chỗ nhốt hai người phụ nữ kia, tuy đều là người của chúng ta nhưng vẫn như câu tôi nói khi nãy, sức hấp của một tỷ quá lớn, không chừng sẽ mật báo tin tức giống cậu ta”

Tên đàn em vừa chết này đã nổi lòng tham, muốn lấy số tiền thưởng một tỷ, nhưng lúc hắn ta định gọi điện thoại thì bị Ma Ôm phát hiện.

Mấy chục người biết Bạch An Tương và Lý Nam Địch bị nhốt trong căn nhà kia, đều là người của nhà họ Thẩm, cũng không thể giết hết được đúng không?

Nhưng nếu không giết, mấy chục người này sao có thể đảm bảo ai cũng trung thành, ai cũng không động lòng Vì tiền tài chứ?

Tiền thưởng Trình Uyên tuyên bố thật sự quá hấp dẫn, chuyện này liên tục hot lên, ảnh hưởng đem đến cũng ngày càng đáng sợ, nếu để người khác biết bọn họ bắt Bạch An Tương, vậy hậu quả…

Dường như bất cứ một ai cũng không thể gánh vác được.

“Còn có thể làm gì chứ?” Thẩm Trác tức giận nói: “Thả đi”

šp tục như vậy nữa, Mới trước đó, Ma Ốm có nói nếu sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện.

Nhưng khi đó Thẩm Trác còn cứng đầu hỏi lại gã là thế thì sao?

Lúc này, cô ta không thể không giấu đi sự cứng đầu đó.

Lý Nam Địch và Bạch An Tương ở trong căn hộ ba phòng ngủ một ngày một đêm.

Trong căn hộ cái gì cũng có, mệt thì ngủ, tỉnh thì tắm rửa ăn cơm tán gẫu, trong chốc lát cũng không cảm thấy nhàm chán.

Mà lúc này Bạch An Tương cũng không còn sợ Lý Nam Địch nữa, thậm chí cô còn sinh ra chút ỷ lại với Lý Nam Địch.

Lý Nam Địch hỏi đùa: “Đợi cô ra ngoài rồi thì cô có quên Tôi không?”

Bạch An Tương kiên định lắc đầu nói sẽ không, nhưng đột nhiên lại hơi chần chừ, cô nói: “Tôi cũng không biết nữa?

Cô mất trí nhớ, cũng không biết ngày mai mình có mất trí nhớ lần nữa, sau đó quên mất chuyện hôm nay không.

Đúng lúc này.

“Cạch!” Tiếng mở khoá đột nhiên vang lên.

Hai mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần đều hơi run lên, sau đó nhìn ra ngoài cửa phòng.

Bọn họ căng thẳng như đang chờ đợi thẩm phán vậy.

Rốt cuộc những người bắt mình cũng chịu đến gặp mình rồi sao?

Cuối cùng cũng chịu nói ra mục đích của bọn họ rồi sao?

Nhưng mà…

Lúc hai người đều thấy hơi mỏi cổ, ngoài cửa không có tiếng động nữa.

Lý Nam Địch nhíu mày đi đến cạnh cửa, duỗi tay cầm lấy †ay nắm cửa, cẩn thận vặn một cái.

“Cạch!”

Cửa mở rồi.

Lúc Trình Uyên tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong một phòng tiêu chuẩn của khách sạn, cả người không một mảnh vải.

Anh giật mình ngồi dậy, nhìn thấy Mục Như Trăn quấn khăn đi ra từ trong phòng tắm thì trợn tròn mắt.

Mục Như Trăn vừa lau tóc vừa nhìn Trình Uyên, sau đó mặt đỏ ửng lên, vội giải thích: “Anh đừng hiểu lầm, anh đột nhiên ngất xỉu ở bên ngoài, tôi không cõng nổi anh, mưa to như vậy một chiếc taxi cũng không có, tôi cũng không thể mặc kệ, cho nên chỉ có thể kéo anh đến khách sạn gần nhất thôi”

Trình Uyên vén chăn lên nhìn vào trong, sác mặt lập tức.

thay đổi, anh hoảng sợ nhìn về phía Mục Như Trăn.

Mục Như Trăn thấy thế thì tức giận giậm chân: “Vẻ mặt này của anh là có ý gì hả? Anh còn chê tôi?”

“Chúng ta…” Trình Uyên không dám nghĩ tiếp nữa.

Mục Như Trăn càng ngượng ngùng hơn: “Đừng nghĩ tào lao, là nam phục vụ của khách sạn cởi giúp anh đấy, đồ ướt sũng hết, chẳng lẽ anh muốn bị cảm?”

Thì ra là vậy, Trình Uyên không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Mục Như Trăn giận đến mức nghiến răng.

Anh thế này là có ý gì? Còn thở phào… Rõ ràng là đang chê mình mà!

Mục Như Trăn tức giận chỉ vào mặt Trình Uyên, hung dữ nói: “Anh yên tâm, nếu còn xảy ra chuyện này nữa, tôi nhất định sẽ để anh chết chìm ở bên ngoài”

Trình Uyên không thèm quan tâm đến cô ta, trực tiếp quấn chăn xuống giường.

“Này, anh muốn làm gì?”

“Tôi muốn đi tìm tiếp” Trình Uyên nói.

Mục Như Trăn vội la lên: “Anh đã ngất xỉu rồi còn không biết nghỉ ngơi đi? Lỡ như bây giờ An Tương đã về nhà rồi thì sao?”

Trình Uyên chua xót lắc đầu.

Đúng lúc này, điện thoại của anh reo lên.

Anh vội vàng nghe máy.

“A lô, An Tương đã ồi” Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói của Bạch Sĩ Câu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi