ĐỈNH CAO PHÚ QUÝ

Chương 192

Hôm nay đi dạo phố mua rất nhiều quần áo cho Bạch An Tương. Lúc đó Trình Uyên hỏi cô thích gì, cô thẹn thùng không chịu nói nên Lý Nam Địch cứ dựa theo sở thích của mình mà chọn vài bộ cho cô.

Hơn nửa đêm không ngủ được, Bạch An Tương đai mặc thử từng bộ quần áo. HP “Ì ỡ Lúc Trình Uyên lặng lẽ mở cửa thì đúng lúc cô vừa cởi đồ, còn chưa kịp mặc bộ tiếp theo.

‘Yết hầu chuyển động, Trình Uyên không nhịn được nuốt nước bọt.

Bạch An Tương hoàn toàn chú ý vào gương. Cô mặc vào.

quần áo mới, xoay tròn trước gương, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc.

Trong lòng Trình Uyên cũng đang mỉm cười, sau đó lặng lẽ đóng cửa.

Bạch An Tương mất trí nhớ, tình cảm cũng xảy ra thay đổi, biến thành nhát gan dễ thẹn thùng. Anh không đành lòng quấy rầy nhã hứng của cô.

Nhớ tới Bạch An Tương của hai năm trước lạnh lùng nói với mình: Nếu anh dám đụng vào tôi thì tôi thà chết. Nhớ tới Bạch An Tương vì Trình Uyên xoay sở tiền mua nhà mà cãi nhau với mẹ cô.

Trình Uyên không khỏi cảm khái muôn vàn, trong lòng cũng hết sức phức tạp.

“Ít nhất thì hiện tại em vui vẻ” Trình Uyên nhẹ giọng nói.

Trình Uyên quay về phòng cho khách, vừa định chuẩn bị ngủ thì điện thoại bỗng vang lên. Anh lấy điện thoại ra nhìn, thấy Thời Sách gọi tới thì không khỏi giật mình.

“Cậu làm sao để ra ngoài?” Anh gấp gáp hỏi.

Trình Uyên biết với bản lĩnh của Thời Sách thì mở khóa chỉ như trò chơi. Anh rất lo cậu ta trốn ra, nếu vậy thì hậu quả khó lường. Dù sau này Trình Uyên có lòng cứu cậu ta thì cũng vô dụng.

“He he… Yên tâm đi anh, tôi được thả ra” Bên kia điện thoại, Thời Sách cười đùa nói.

Từ lần trước Trình Uyên không cho Thời Sách gọi anh là sếp thì cậu ta vẫn luôn gọi Trình Uyên là anh.

“Được thả ra?”

“Ừ, lương tâm Long Thầm Khang trỗi dậy nên thả tôi ra”

Nghe vậy, Trình Uyên nghỉ ngờ.

Lương tâm Long Thầm Khang sẽ trỗi dậy? Nhìn vào việc anh ta dùng độc để khống chế nhiều ông chủ công ty như vậy thì người này nhìn sao cũng không giống như một người sẽ nhân từ nương tay.

“Tôi tin cậu cái quỷ” Trình Uyên cười máng.

“He he” Giọng điệu của Thời Sách vẫn nghịch ngợm như trước: “Anh, tôi xin anh một chuyện”

“Ờ, nói đi” Trình Uyên đáp lời.

“Nếu… Tôi chỉ nói nếu thôi anh, nếu tôi xảy ra chuyện thì mẹ tôi… nhờ cả vào anh” Thời Sách nói đứt quãng.

Tuy giọng điệu của cậu ta có vẻ hơi cợt nhả, nhưng Trình Uyên lại nhận ra ý khác trong lời của cậu ta.

Trình Uyên không khỏi nhíu mày, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Không, anh, anh đừng nhạy cảm như vậy” Thời Sách cười nói: “Tôi chỉ ví dụ thôi. Được rồi, tôi không sao, cúp trước đây”

“Ừ *Ờ, phải rồi anh, bên phía Long Thầm Khang đã phát hiện ra tôi, tôi tạm không theo dõi anh ta nữa”

“Ừ, cậu về nhà với mẹ cậu trước đi”

-.

“Được”

Sau khi cúp điện thoại, Trình Uyên luôn cảm thấy có chỗ không đúng. Bình thường Thời Sách không nói nhiều như vậy, hơn nữa… hình như cậu ta còn có ý khác trong lời nói, giống như từ biệt.

Trình Uyên không biết đã xảy ra chuyện gì, định chờ có thời gian thì hỏi Thời Sách, vì vậy cũng không suy nghĩ nhiều.

Mà lúc này, trong một biệt thự khác ở thành phố Tân Dương.

Hai anh em Long Thầm Khang và Long Thầm Vũ đang uống rượu trước một bàn thức ăn ngon.

“Anh Cả, hôm nay tâm trạng anh không thoải mái à”

Long Thầm Vũ dường như đã nhận ra Long Thầm Khang không mấy vui vẻ nên hỏi.

Long Thầm Khang hừ lạnh: “Vốn muốn đoạt tên trộm kia vào tay, làm tan rã nội bộ của Tập đoàn Tuấn Phong của Trình Uyên. Nhưng anh thật không ngờ một tên trộm mà lại có khí phách như vậy”

“Anh ta không đồng ý?” Long Thầm Vũ ngạc nhiên hỏi: “Có phải anh ta không hài lòng với điều kiện mà anh đưa ra không?”

Long Thầm Khang âm trầm nói: “Điều kiện chắc chắn tốt hơn so với hiện tại của anh ta, hơn nữa anh ta còn uống rượu Phượng Hoàng của anh”

“Rượu Phượng Hoàng?” Vẻ mặt Long Thầm Vũ thay đổi rất lớn.

“Hừ, thật sự cho rằng anh dọa anh ta?” Long Thầm Khang cười mỉa: “Không có thuốc giải của anh, anh ta không chống nổi qua ngày mai”

“Nhưng anh à, em nghe nói bên chỗ Trình Uyên có một bác sĩ nữ rất giỏi” Long Thầm Vũ nhắc nhở.

Long Thầm Khang khoát tay: “Lý Nam Địch kia, lúc ở nước ngoài, cô ta là học sinh do anh cầm tay chỉ dạy.

Anh biết khả năng của cô ta đến đâu. Sợ là em đã đánh giá cao cô ta rồi. Loại độc này của anh, cô ta không giải được”

Nghe vậy, Long Thầm Vũ cười nói: “Vẫn là anh Cả có cách”

Long Thầm Khang tiếp tục cười mỉa.

“Ờ, phải rồi anh Cả, hôm nay em đã gặp anh Hai.” Long Thầm Vũ đột nhiên chuyển đề tài.

“Ờ” Long Thầm Khang gật đầu, vẻ mặt thoáng chốc dịu hơn nhiều: “Dạo này em ấy thế nào?”

Long Thầm Vũ cười khổ nói: “Ở chỗ đó thì còn có thể thế nào? Nhưng anh Cả à, sao anh không tới thăm ba và anh Hai?”

Ánh mắt Long Thầm Khang ngưng lại, anh ta cười khẩy, lắc đầu: “Chờ anh báo thù xong cho họ thì sẽ đến”

Long Thầm Vũ như suy tư gì gật đầu.

Buổi đấu giá trong thành phố Tân Dương vẫn diễn ra đúng hạn.

Mười giờ sáng, trong khách sạn lớn thành phố Tân Dương.

Bảy giờ năm mươi sáng, Trình Uyên lái xe tới Tuấn Phong. Trên đường đi, anh không quên gọi điện báo Vương Tử Yên chuẩn bị tốt t: u đấu giá, tới lúc đó anh sẽ dẫn cô ta và Kim Kiệt đi cùng.

Nhưng vừa chạy xe tới cửa Tập đoàn Tuấn Phong thì đã bị một chiếc xe việt dã ngăn lại.

Lý Nguy bước xuống xe, nói với Trình Uyên: “Có chuyện này có lẽ anh sẽ cảm thấy hứng thú.”

“Chuyện gì?” Trình Uyên đưa cho Lý Nguy một điếu thuốc.

Lý Nguy cũng không khách sáo, cầm điếu thuốc hít một hơi, sau đó nhét một cái USB vào tay Trình Uyên, cười đó: “Tự xem đi”

Trình Uyên rất nghi hoặc.

Lý Nguy lại nhỏ giọng nói với anh: “Cẩn thận người bên cạnh cậu”

Ông ấy nói xong thì rời đi.

Trình Uyên tò mò, sau khi tới Tuấn Phong thì tới phòng làm việc của mình trước, mở USB bằng máy tính, phát hiện bên trong chỉ có một đoạn video ngắn.

Đoạn video này là do camera trước đồn cảnh sát quay được.

Trong video, Thời Sách lên xe của Long Thầm Khang, sau đó ngồi trong xe một hồi, trong lúc đó còn thấy cậu †a uống thứ mà Long Thầm Khang đưa.

Sau đó Thời Sách xuống xe, hình như cãi vã vài câu gì đó với Long Thầm Khang. Vì video không có âm thanh nên Trình Uyên không biết họ nói gì.

Nhưng thấy sau đó Long Thầm Khang hình như rất phẫn nộ.

“Lý Nguy đang nhắc nhở tôi Thời Sách có thể phản bội tôi sao?” Trình Uyên nghi ngờ nói.

Lý Nguy là một người cương trực công chính, nhưng ông ấy cũng là bạn của Trình Uyên. Trên nguyên tắc chuyện lớn thì ông ấy sẽ không giúp gì Trình Uyên, nhưng chuyện nhỏ mà ông ta có thể nhắc nhở lại không phạm kỷ luật như vậy thì ông ta chắc chắn sẽ nói với Trình Uyên.

Có điều…

Trình Uyên mỉm cười. Anh cảm thấy Lý Nguy lo quá rồi, vì anh không tin Thời Sách sẽ phản bội mình.

Nhưng nói lại thì tối qua Thời Sách gọi điện cho anh nói những lời đó là có ý gì?

Trình Uyên chợt nghĩ tới gì đó, vội vã phát lại đoạn video.

Khi anh thấy Thời Sách uống sạch thứ Long Thầm Khang đưa lần nữa thì chợt tỉnh ngộ.

Vội vã cầm điện thoại, đứng dậy chạy ra ngoài, vừa chạy vừa gọi điện cho Thời Sách, phát hiện cậu ta đã tắt máy.

Vì vậy, Trình Uyên gọi điện cho Lý Nam Địch.

“Cô đang ở đâu?”

“Tôi còn có thể ở đâu? Nghe lời dặn của anh, đang trên đường đi tới chỗ vợ của anh đây” Lý Nam Địch giễu cợt.

Trình Uyên nghiêm túc nói: “Đừng đi nữa, nói địa chỉ hiện tại của cô đi, tôi lập tức tới đón cô”

Đầu nguồn ra chậm mong các tình yêu thông cảm nhé. Team sẽ up ngay khi có thể. Chúc các tình yêu vui khỏe, nhớ truyen.one và đọc nhiều truyện hay khác trong khi chờ đợi nhé.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi