ĐỈNH CAO PHÚ QUÝ

Chương 253: Bệnh Đường Tử cản đường

Giữa thanh thiên bạch nhật, ba người đàn ông đội mũ bảo hiểm với những con dao dài lủng lẳng, họ lượn vòng quanh xe Thời Dương một vòng.

Con dao dài vỗ vào thùng xe, người đàn ông đội mũ bảo hiểm nói: “Chúng tôi không quan tâm anh có ốm hay không. Ai bảo ông chủ của các ngươi đắc tội đến người không nên đắc tội”.

Thời Dương nhìn lại hàng ghế sau.

Cửa xe mở ra, một người đàn ông tóc dài bước xuống.

Vài người đàn ông đội mũ bảo hiểm nhìn người đàn ông cao gần hai mét và không khỏi lẩm bẩm.

“đại ca, không phải nhầm lẫn chứ, thông tin do Lão Tống cung cấp, rõ ràng chỉ cao 1m78 …”

“Biển số xe thì trùng khớp.”

Người xuống xe không phải ai khác, chính là Trần Đông.

Mấy người đội mũ bảo hiểm có chút khó hiểu, một tên chỉ vào Trần Đông cầm dao dài hỏi “Ngươi tên gì?”

“Tôi họ Trần.” Trần Đông nhẹ giọng nói.

“Họ Trình? Không sai,chính là hắn!”

Phát âm Trình cũng gần giống như Trần, vì vậy khi Trần Đông nói họ là Trần, những người đội mũ bảo hiểm có cảm giác không thấy nhầm lẫn được.

“các ngươi muốn làm gì?” Trần Đông nhẹ giọng hỏi.

Người đội mũ bảo hiểm cười. “ông chủ Trình, thực xin lỗi, chúng ta cũng là do người khác giao phó, muốn trách thì trách ngài đã đã tội người không nên đắc tội.”

“Các ngươi là sát thủ sao?” Trần Đông hỏi.

“Dù sao các ngươi cũng là kẻ chắc chắn phải chết, cũng không sợ bị các ngươi biết. Đúng vậy, chúng ta là sát thủ.” Một người đội mũ bảo hiểm nói.

“Bụp!” Một cái tát vào mũ bảo hiểm, làm cái mũ bảo hiểm quất bay, đột nhiên lộ ra một cái mặt sẹo.

Trần Đông đột nhiên động thủ, làm cho mấy người có chút không chuẩn bị, cả người đều là sững sốt.

Trần Đông chế nhạo nói: “Các ngươi vẫn là sát thủ sao?”

“Chết tiệt, hắn xuất thủ làm sao nhanh như vậy?” Sau khi cả ba người sững sờ một lúc, mặt sẹo trong lòng nói với vẻ sợ hãi.

Một người đội mũ bảo hiểm khác nghiến răng nghiến lợi nói: “Trong tin nhắn nói, hắn không biết võ công, vừa rồi chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi, chúng ta cùng nhau xông lên giết hắn.”

Trong mắt Trần Đông, ba người này … đơn giản là những con muỗi bay vo ve trước mặt, nói cách khác, bọn hắn đơn giản là sỉ nhục nghề sát thủ.

Dao dài chém từ trên xuống dưới về phía Trần Đông, Trần Đông không nhúc nhích, trong tay lóe lên một tia sáng lạnh.

“Băng!” Một tiếng “Băng!”, Người đàn ông đội nón bảo hiểm lao vào chém thì thanh dao dài gãy dứt.

Bằng một cú đá, anh ta đá thẳng vào bụng của người đàn ông đội mũ bảo hiểm.

Một tiếng “rầm!”, Tên này bị đá bay ra xa, rồi va vào một chiếc ô tô cũng bị dừng do kẹt xe cách đó không xa, cửa xe biến dạng.

“tít tít tít …” truyền đên tiếng chuông xe cảnh báo.

Sự chuyển động ở đây cuối cùng cũng được chú ý đến, nhiều người rướng cổ ra xem chuyện gì xảy ra, thậm chí có người còn đi ô tô đến xem.

“Đây là cái giá của việc làm vấy bẩn hai chữ sát thủ!”

Trần Đông Tấn tung một cú đá, chiếc mũ bảo hiểm của người đàn ông còn lại kia trực tiếp bị tách làm đôi, sau đó hắn ta lộ ra vẻ mặt kinh hãi.

Tư thế giơ dao chuẩn bị chém của hắn ta như bị đóng băng, cả người ngẩn ra tại chỗ mà hắn đang đứng.

Bọn hắn không nhìn thấy Trần Đông dùng cái gì mà bổ cái mũ bảo hiểm ra làm hai được, chỉ cảm thấy ánh sáng lạnh lùng lóe lên rồi biến mất, mà chỉ tưởng rằng sẽ dùng tay trực tiếp tách ra.

A vô cùng kinh hãi.

Mặt sẹo đang cầm con dao dài và định đánh lén từ phía sau, nhưng nhìn thấy cảnh này,ngay cả con dao cũng bị sợ hãi cũng tự rơi xuống đất.

Và vào lúc này, trong một chiếc xe cách đó không xa, một người đàn ông bí ẩn có vẻ bề ngoài tiều tụy với đôi mắt nhỏ đang cau mày và nhìn chằm chằm vào những gì đang xảy ra ở đây.

Hắn đang đeo tai nghe airpods bên tai, trong tai nghe truyền ra giọng nói của một người phụ nữ.

“Xem ra Trình Uyên cũng đã dự liệu trước việc này rồi, may mà có người trước chúng ta một bước, giúp chúng ta động thủ trước.”

“Không được, ngươi rút lui đi, chúng ta bàn lại kế hoạch.”

Khóe miệng người đàn ông nhỏ nhắn nhếch lên, nở một nụ cười xấu xa, “Chỉ là Trò mèo mà thôi. Chúng ta đã tốn công tố sức như vậy rồi. Nếu như không nhúng tay vào, chúng ta sẽ bị người khác chê cười mất. “

“Nhưng mà… Trình Uyên dường như đã đoán được từ trước.” Giọng nói của người phụ nữ qua airpods vội vàng lại truyền đến.

“Cho nên, lúc này Trình Uyên hẳn là tưởng rằng chúng ta sẽ không dám ra tay, chính là bởi vì điều này, hắn mới không nghĩ tới , bởi vì có người đã đánh rắn động cỏ, còn bây giờ nhất định sẽ buông lỏng cảnh giác. “” Đây cũng là cơ hội tốt nhất để chúng ta ra tay. “

“Nhưng mà, chúng ta cũng không biết rõ Trình Uyên có ở đó hay không.”

“Ừm.” Người đàn ông nhỏ mắt nói, “Hãy nhìn thùng xe tải phía sau đi. Có một vài cửa sổ nhỏ trên thùng hàng.

Nó rõ ràng đã được cải tiến và đây không còn phải là thùng để đựng hàng hóa nữa”.

“Ai có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy để cải tiến ra một cái thùng hàng như vậy?”

Giọng nữ ở airpods trầm mặc một hồi, mới hỏi “Ngươi định làm gì?”

“Tôi lẻn vào chiêc xe kéo thùng hàng đó, cưỡng chế tài xế và cho xe lao ra khỏi đường cao tốc ở ngã tư tới đây.

đến lúc đó, ngươi tiếp ứng ta một chút.”

“Ok.”

Ba tên sát nhân nhanh chóng bị Trần Đông hạ gụt, không có tên nào thoát khỏi.

Trần Đông trói cả ba người bằng một sợi dây có sẵn từ trước, sau đó bảo Thời Dương gọi cảnh sát.

Giao thông ùn tắc bắt đầu thông thoáng, Trần Đông và Thời Dương lên xe.

Điều họ không để ý là một người đàn ông ăn mặc theo phong cách hip-hop đi đến trước đầu xe kéo, gõ gõ cửa, không biết nói gì với tài xế liền bước lên xe đầu kéo.

Sau khi giải tỏa được vấn đề kẹt xe, Trần Đông và Thời Dương tiếp tục lái xe.

Khi họ đi qua lối ra cao tốc Tây Bắc, Thời Dương đột nhiên sửng sốt, “Không xong rồi, đại ca xe của họ không có ở đằng sau.”

Hắn nhanh chóng đánh lái cho xe đậu vào làn khẩn cấp.

Trần Đông cũng vội vàng nhìn lại, quả nhiên phát hiện chiếc xe kéo thùng hàng này đã rẽ vào dốc xuống,ngay từ hướng Tây Bắc xuống đường hạ.

Hắn vội vàng bấm điện thoại cho Trình Uyên, quả nhiên điện thoại bên kia đã tắt nguồn.

“Xảy ra chuyện rồi.” Trần Đông sắc mặt trầm xuống.

“Làm sao bây giờ?” Thời Dương hỏi.

“Quay lại nhanh!”

“Nhưng đây là trên cao tốc.”

“Không quản được nhiều như vậy!”

Xe của họ bắt đầu đi ngược lại trên đường cao tốc đi về hướng Bắc, và chẳng mấy chốc đã đến lối ra đường cao tốc hướng Tây Bắc.

Ngay sau khi ra khỏi đường cao tốc và đi qua trạm thu phí, một chiếc Land Rover đã lao thẳng vào.

Thời Dương sửng sốt, vội vàng bẻ lái.

Nhưng hai chiếc xe vẫn va vào nhau.

“Bùm!”

Trong tích tắc, túi khí trong xe bung ra.

Tuy cú va chạm không quá lớn nhưng nó đã đẩy Thời Dương và xe của họ vào giải phân cách.

Thời Dương bị thương ở đầu, Trần Đông dường như bị trật khớp tay phải, cả hai chật vật xuống xe.

Sau đó, liền nhìn thấy một người đi xuống trên chiếc Land Rover đối diện.

Sau khi Bệnh Đường Tử xuống khỏi Land Rover, cô ôm bụng ho một tiếng.

Nhìn thấy Bệnh Đường Tử, sắc mặt của Trần Đông thay đổi.

“Này… Sư huynh, thật là trùng hợp.” Bệnh Đường Tử cười.

Trần Đông nhíu mày, “Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”

Bệnh Đường Tử thở dài “Vậy thì sư huynh, sao huynh cũng lại ở đây?”

Trần Đông liếc mắt một cái, hỏi “Tại sao?”

Hắn ta biết rằng Bệnh Đường Tử muốn ngăn cản hắn, nhưng hắn lại không biết tại sao như vậy, bởi vì Bệnh Đường Tử không phải là cùng với người ở kinh thành là đồng bọn.

Nhưng hắn tại sao phải thay người ở kinh thành đó ngăn cản Trần Đông đi cứu Trình Uyên?

Bệnh Đường nhếch miệng cười nói: “Sư huynh, tôi chưa từng nghĩ tới huynh diễn xuất tốt như vậy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi