Chương 268
Trong sở thú…
Bạch An Tương đã có một khoảng thời gian tuyệt vời.
Mặc dù trong khoảng thời gian này cô không giao tiếp nhiều với Trình Uyên, nhưng trên mặt cô luôn nở một nụ cười quyến rũ.
Trình Uyên hiếm thấy cái khung cảnh Bạch An Tương cười như vậy, trong lòng cảm thấy có chút phức tạp.
Anh cảm thấy mình nợ cô quá nhiều.
Hôm nay không phải là chủ nhật, nên không có nhiều người trong sở thú, thậm chí một số nhân viên còn tụ tập trò chuyện với nhau đến tận ba bốn nhóm gì đó.
Đi đến Bảo vật quốc gia khu vực gấu trúc khổng lồ, Trình Uyên đưa cho Bạch An Tương một chai nước.
Bạch An Tương định vươn tay lấy, nhưng đột nhiên hai mắt sáng lên.
“wow!”
Dường như nhìn thấy cái gì rất ngạc nhiên, ngừng cầm chai nước, trực tiếp hất Trình Uyên ra liền chạy tới một cái đài cao.
Trình Uyên cũng vội vàng đi theo.
Dưới đài cao là núi và khỉ, xung quanh đều là vây lại, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy một con khỉ con cũng lười biếng nằm dài, một số nằm hoặc ngồi, một số còn tự đào rận cho khỉ con.
“em chưa từng thấy khỉ bằng thật như vậy.” Bạch An Tương kinh ngạc nói.
Trình Uyên lại đưa nước cho cô “tới bắt lấy một con rồi về nhà nuôi.”
Nghe vậy, Bạch An Tương không khỏi lườm anh một cái..
“Ây,Thật kinh tởm!” Bạch An Tương nói.
“Cái gì vậy?”
“con khi kia cho khỉ con bắt rận, bắt được xong thì cho vào miệng … rồi nhai”.
“Con nào?”
Đúng lúc cả hai đang mải mê nhận dạng bầy khỉ mà không biết rằng nguy hiểm đang âm thầm đến gần.
Bốn hoặc năm thanh niên trong những bộ trang phục khác nhau cũng bước lên đài cao và chống tay trên hàng rào quan sát những con khỉ.
Đúng lúc này, một người thanh niên thản nhiên đi tới phía sau Bạch An Tương và Trình Uyên, đột nhiên …
Anh ta đẩy mạnh.
“A!”
Trình Uyên không sao, phản ứng rất nhanh liền bị đẩy mạnh, nắm lấy lan can.
Nhưng Bạch An Tương lúc này đang chỉ vào một con khỉ nào đó và nói: “Chính là con kia.”
Giọng nói hạ xuống, thân thể đột nhiên căng thẳng, một tay đang nâng ở không trung, cả người bị lật qua lan can ngã xuống.
Phía dưới là núi khỉ, tuy là non bộ nhưng cũng cao hơn chục mét.
Khi đọc tiểu thuyết, tôi cảm thấy mười mấy mét cũng không quá cao, nhưng thực tế cũng cao đến ba tầng nhà, một người ngã dù không chết thì cũng bị gãy xương.
May mắn thay, khi Bạch An Tương hét lên, Trình Uyên kịp phản ứng, vươn tay nắm lấy cánh tay Bạch An Tương.
Mà anh tay kia vẫn nắm lấy lan can, như vậy cả người đều bị treo dưới cái lan can, tay còn lại nắm chắc cánh tay Bạch An Tương.
Nhìn hai người ngã khỏi lan can nhưng lại treo lơ lửng trên không, thay vì tiến tới giúp đỡ, đám thanh niên lại nở nụ cười xấu xa một cái.
Nhìn thấy cảnh này, Trình Uyên lập tức hiểu được.
Anh nói với Bạch An Tương “Nắm chặt vào.”
Vẻ mặt sợ hãi của Bạch An Tương tái mét, theo bản năng, hai tay vẫn một mực ôm lấy cánh tay Trình Uyên.
Những con khỉ lười biếng bên dưới nhìn thấy cảnh tượng này, cả người đều hăng máu, “yểu điệu thục nữ”
chạy tới phía dưới Trình Uyên và Bạch An Tương.
Bọn chúng ngẩng đầu lên và ngạc nhiên nhìn bọn anh.
Bọn Nó giống như đang nói “Này, hôm nay không phải là chủ nhật, vậy cũng có khách du lịch đến cho tôi ăn hả!”
“Đúng vậy, thứ này hôm nay ta thật là lớn.”
Trình Uyên một tay ôm lan can, một tay nắm lấy Bạch An Tương, thân thể cũng không nhúc nhích được, nói cách khác, tư thế này rất khó để dùng sức.
Đối với người bình thường, ước chừng không đến hai phút.
Cũng may, mấy ngày nay Trình Uyên được Bạch Long huấn luyện, mỗi buổi sáng tối đều có 500 cái chống đẩy cũng không phải là vô ích.
Nhưng là như vậy, anh cũng phải dùng sức, sau một thời gian, cánh tay bằng xương bằng thịt này rốt cục căng phồng cơ bắp, trên trán nổi lên gân xanh.
“An Tương, em nắm thật chắc, anh sẽ cố gắng kéo em lên.”
Bạch An Tương cuối cùng cũng bình tĩnh lại sau giây phút bàng hoàng đó, ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt của Trình Uyên, biết được áp lực lúc này, trái tim cô run lên, trong lòng không khỏi xúc động.
Đột nhiên, cô nhìn thấy vài người trẻ tuổi đang nhìn mình với vẻ thích thú, Bạch An Tương trong lòng lo lắng.
“Cứu, cứu mạng, ai đó giúp tôi với!” Cô hét lên với họ.
Thật ra cô đang rất tức giận, ở đây không thấy ai sắp ngã sao, sao không qua giúp, người ở Bắc Kinh máu lạnh như vậy sao?
Trình Uyên nghiến răng nghiến lợi nói với cô “An Tương, đừng cầu xin bọn họ, bọn họ…”
Trong tay bọn họ có đồ vật Ngoài ra, Bạch An Tương còn bị sốc vì vật trong đó không phải dùng để cứu họ, mà là …
Người đàn ông trẻ tuổi đẩy họ xuống lấy ra một cây gậy bóng chày, đi đến lan can, cười xấu xa hỏi “Các bạn có mệt không?”
” Nói nhảm!”
“nếu mệt mỏi thì buông tay đi chứ?”
“Cút!”
Nam nhân đó cười lạnh, “Vì ngươi không cam lòng buông tay, vậy ta liền giúp ngươi một chút.”
Nói xong liền nâng cao cây gậy bóng chày lên, hắn đập vào tay Trình Uyên đang cầm lan can.
“Bầm!”
Nhìn thấy Trình Uyên cứng ngắc cứng rắn bị như vậy, Bạch An Tương nhìn qua cảm thấy đau lòng.
“A!”
Trình Uyên đau đớn hét lên, nhưng tay không có thả ra, vẫn nắm chắc lan can, tay kia cũng nắm chắc Bạch An Tương.
Bạch An Tương cảm thấy Trình Uyên nắm tay cô đột nhiên cứng rắn, nắm chặt cô đến nổi rất đau, nhưng … So ra, cô đau cái gì?
” Các ngươi làm gì? Dừng tay lại!” Cô hoảng sợ hét lên.
Thay vì dừng lại, người đàn ông lại giơ gậy bóng chày lên.
“Dừng lại, tôi cầu xin anh!” Bạch An Tương hai mắt đỏ bừng, sau đó lần lượt cầu xin Trình Uyên “Trình Uyên, anh buông ra đi, buông em ra đi, em cầu xin anh…”
Buông tay?
Có thể buông tay được sao?
Thời gian dường như đóng băng vào lúc này.
Trình Uyên nhe răng toét miệng cười với Bạch An Tương, nụ cười khiến Bạch An Tương sởn cả gai ốc.
“Nắm lấy tay anh, cả đời này anh không bao giờ buông tay em!” Trình Uyên nói.
Bạch An Tương ngây người.
Một tiếng “Bầm!”,lại là cây gậy đó tiếp tục đập vào tay Trình Uyên, xuyên thấu qua tay truyền xuống ống sắt lan can gây rung động “ù ù”.
“A!” Trình Uyên lại hét lên, nhưng anh vẫn không có buông ra.
Trái tim Bạch An Tương như bị gõ mạnh một phát, dường như cô cũng cảm nhận được sự đau đớn rất lớn, nên cùng theo Trình Uyên hét lên.
“A!”
“Trong trường hợp này, hai người còn đóng Quznh Dao nữa sao?” Người đàn ông cầm gậy bóng chày khẽ nói một câu, nói: “Không ngờ, tên tiểu tử nhà ngươi vậy mà chịu đựng giỏi đấy.”
Sau một đợt đau đớn thấu tim, Trình Uyên cảm thấy tay mình đang nắm giữ lan can không còn cảm giác, nhưng dù vậy, anh vẫn nắm chắc.
” Vì cái gì? Là ai sai các ngươi đến đây?” Trình Uyên tức giận hỏi.
Người đàn ông cầm gậy bóng chày lắc đầu và bĩu môi nói. “phải có người sai bảo thì chúng ta mới đến sao, ta đay đơn thuần chính là nhìn ngươi không vừa mắt thôi.”
Trình Uyên biết hắn nhất định là nói dối.
Nhưng cũng không thay đổi được tình hình?
Đừng nói là anh bị treo không thể chống cự , dù có mặc áo giáp thêm không thể đánh bốn năm tên cầm gậy đối diện này được, dù chỉ mới học mấy ngày kung fu mèo ba chân gặp tình huống này cũng bị làm thành tiểu hổ 7 món.
Anh bắt đầu hối hận khi không cho Bạch Long hay Trần Đông đi theo.
“Các người để vợ tôi lên, không liên quan gì đến cô ấy, còn lại hãy nhấm đến ta!” Trình Uyên hét vào mặt họ.