Chương 276: Tàn nhẫn
Trình Uyên vừa bước vào, cửa chưa kịp đóng lại, thắt lưng liền cởi ra.
Với một âm thanh của “bang!”, Một người đàn ông va vào.
Theo bản năng lui lại, tránh người va tới đó,mà người đó trực tiếp đụng vào thành tàu, ngồi phịch xuống đất, trên bụng có một mảng máu sẫm, hai tay che bụng bê bết máu.
“Đóng cửa lại!” Người đàn ông lo lắng vội vã nói với Trình Uyên.
Trình Uyên không biết đang xảy ra chuyện gì, bị người như vậy quát, theo bản năng liền đóng cửa khóa lại.
Anh không sợ người kia sẽ làm gì mình, bởi vì dựa theo tình hình hiện tại của người đàn ông, Trình Uyên không làm gì với hắn, chứ hắn làm gì được với thể trạng bây giờ.
“lo mà yên lặng, nếu ngươi lên tiếng, ta liền giết ngươi.” Người đàn ông nghiến răng uy hiếp Trình Uyên.
Trình Uyên bất giác không khỏi nhéo nhéo cái mũi Anh Thầm nghĩ, con mẹ hắn không biết ai có thể giết ai đâu.
Đương nhiên, anh cũng liên suy nghĩ một chút, rốt cuộc không biết người đàn ông này lai lịch như thế nào.
Người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, khuôn mặt râu ria lởm chởm và nhì qua cảm giác cuộc đời như đầy thăng trầm. hắn ta mạnh mẽ, và có thể nhìn thấy hình dạng của cơ ngực ngay cả khi anh ta mặc một chiếc áo khoác rộng.
Bụng đầy máu, áo lót màu xám nhuộm đỏ.
Người đàn ông dựa vào thành bồn cầu hít một hơi.
Sau một lúc, lấy ra một con dao gấp từ quần jean ra.
Cũng không để Trình Uyên hiểu lầm, hắn cầm lấy con dao gấp mở áo lót của mình ra, ngay lập tức lộ ra một vết thương đáng sợ.
Đó là một … viên đạn bắn vào.
Chờ một chút, làm thế nào mà tên này lại mang dao lên được tàu cao tốc?
“Thật may là nó nó đã bị cản một chút.” Người đàn ông nghiến răng.
Sau đó động tác tiếp theo của hắn khiến cho vẻ mặt Trình Uyên càng thêm kinh ngạc.
Hắn ta thực sự đã dùng một con dao gấp để tự cắt bụng của mình, cái này … Cái này là để tự phẫu thuật mình sao?
Thành thật mà nói, Trình Uyên sửng sốt.
Trước đây anh còn tưởng rằng có chuyện gì xảy ra, sẽ dễ dàng xuống tay với người đàn ông bị thương nặng trước mặt, nhưng bây giờ anh lại âm thầm rút lại suy nghĩ lúc trước.
Đây chắc là một người tàn nhẫn.
Những người tàn nhẫn không bao giờ có thể dùng lẽ thường để tính sổ với nhau.
Người đàn ông cắt bụng bằng một con dao với một lỗ lớn khủng khiếp, sau đó đưa mũi dao vào và ngoáy nó.
Đừng nói đến bản thân người đàn ông đó, ngay cả Trình Uyên nhìn đến cũng đau lòng.
Người đàn ông này nghiến răng nghiến lợi, mồ hôi trên mặt giống như vừa mới rửa mặt, trán nổi gân xanh lên.
“Ư … a …” gầm nhẹ.
Nhìn thấy người đàn ông trước mặt làm ra hành động đó, Trình Uyên trong lòng cũng an yên, nhưng trong lòng đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ.
Ở Tân Dương , anh dùng Cẩm Đông làm thủ phủ, cũng có thể dùng người này đánh người như Thẩm Lệ một trận, nhưng nếu thật sự lật đổ được Thẩm Lệ, thì Thẩm gia nhất định sẽ xuất thủ.
Nếu Thẩm gia ra tay, Cẩm Đông không có lợi thế, chỉ có thể ôm mặt chịu đòn.
Tính toán khoảng cách giữa hai bên chênh lệnh, thích hợp nhất diễn tả nó trong một câu, đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, bất kz kỹ thuật nào cũng là vô ích.
Vì vậy, anh muốn tổ chức lực lượng của mình một cách bí mật.
Ai sẽ làm điều này?
Bạch Long?
Bạch Long khẳng định không được, bởi vì Bạch Long dù sao cũng là người của Trình Cẩm Đông.
Trần Đông?
Trần Đông có quá nhiều bất định không chắc chắn,với lại hắn cũng không phải loại người có thể dùng đầu óc được.
Bởi vậy, thứ anh thiếu bây giờ là một người tàn nhẫn tuyệt đối trung thành.
Trước mắt người này. . . Rất là phù hợp.
“Keng Cong!”
Một viên đạn biến dạng phóng ra từ vết thương kinh hoàng và rơi xuống đất với âm thanh vui tai.
“Hô hô hô …” Sau khi lấy viên đạn ra, người đàn ông thở hổn hển.
Trong bụng không có xương, theo Lý thuyết đạn bắn trúng thì sẽ xuyên thấu qua, nhưng từ lời nói của người đàn ông vừa rồi, Trình Uyên biết chắc chắn có thứ gì đó đã cản lại, nếu không viên đạn không chỉ có cắm vào vào da thịt như vậy.
Viên đạn được lấy ra, còn vết thương thì sao?
Vết thương vẫn đang chảy máu, ngay cả khi viên đạn được lấy ra, cuối cùng hắn ta sẽ mất quá nhiều máu và chết.
Ngay khi Trình Uyên cau mày, người đàn ông tàn nhẫn này thở dốc một tiếng, sau đó từ trong túi móc ra hai viên đạn nguyên vẹn.
Sau đó hắn ta dùng dao nghiêng đầu viên đạn xuống, và đổ thuốc súng từ đáy viên đạn lên vết thương của mình.
Trình Uyên kinh ngạc, hắn làm sao vậy?
Chết tiệt, sẽ không là …
Chắc chắn rồi, người đàn ông lại lấy chiếc bật lửa ra.
Cảnh tượng này Trình Uyên nhìn rất quen thuộc.
anh vẫn nhớ trước đây anh đã xem một bộ phim, và nó giống như thế này, hắn đã đổ thuốc súng vào vết thương của mình, sau đó dùng bật lửa châm lửa, để thuốc súng đốt hết các mao mạch trên cơ thể để cầm máu.
con mẹ nó nghị lực này phải cần đến bao nhiêu?
Trình Uyên không dám nghĩ tới.
Nhưng mà, người đàn ông tàn nhẫn này làm đúng như những gì Trình Uyên tưởng tượng, bật lửa lên, nhưng rồi lại do dự một chút.
“Này, đưa cho ta giấy.” hắn nói với Trình Uyên.
Trình Uyên nhanh chóng xé giấy vệ sinh trong toilet đưa cho hắn.
Người đàn ông như chết lặng.
Trình Uyên nhìn cũng khó hiểu.
anh lúc này thật sự không biết hắn muốn giấy để làm gì, chẳng lẽ là đốt giấy rồi cho hướng về vết thương sao Đây không phải là vẽ vời thêm chuyện sao?
Người đàn ông tàn nhẫn đột nhiên nổi giận, “Cả cuộn!”
Trình Uyên rùng mình một cái, cầm cả cuộn giấy đưa cho hắn.
Anh nhìn thấy người đàn ông tàn nhẫn này, cắt giấy, chỉ để lại kích thước của một củ cải, và sau đó nhét nó vào miệng.
Ồ, hóa ra sợ cắn lưỡi, Trình Uyên chợt nhận ra.
Nhưng…
“Này, anh như thế này rất dễ bị nhiễm trùng đấy?”
Trình Uyên không kìm lòng được mà nhắc nhở, “Có nên khử trùng trước không?
“Không cần!” Người đàn ông tàn nhẫn hung ác trừng mắt nhìn Trình Uyên.
Sau đó, “xẹt xẹt!”, Một loạt nổ tung như pháo hoa, rồi nhanh chóng bị dập tắt.
“A… Ư!” Người đàn ông đau đớn cắn cuộn giấy vệ sinh.
Trình Uyên hai tay nắm chặt, mừng thầm cho hắn.
Sau đó, toàn thân người đàn ông mềm nhũn, và hắn ta hoàn toàn nằm trên sàn nhà vệ sinh.
“Này, anh gì ơi, khỏe không?” Trình Uyên hỏi.
Lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm, cho dù người đàn ông này tàn nhẫn, cũng có thể không phải là đối thủ của anh.
Người đàn ông thở dài thườn thượt và lấy cuộn giấy ra khỏi miệng, bởi vì vừa rồi quá mức dùng sức đã cắn đến nướu lợi nên cuộn giấy chuyển sang màu đỏ.
“không thể chết được.” Người đàn ông đáp một cách yếu ớt.
Trình Uyên cau mày nói: “Nhìn xem, nướu của anh bị cắn nát hết rồi. Tôi có thuốc cầm máu, ngươi mau bôi đi.”
Anh lấy ra một cái lọ nhỏ từ trong túi của mình.
Bởi vì cả người đều bị chấn thương, trên đầu còn có băng gạc quấn quanh, chỉ ba ngày sau vết thương làm sao lành hẳn được, vẫn còn rỉ máu, vì chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào xảy ra, trên đường về Tân Dương,cho nên anh đã mua rất nhiều trong viện rồi mới an tâm quyết định lên tàu trở về.
Người đàn ông nhìn lọ thuốc nhỏ trong tay Trình Uyên, ánh mắt gần như nhìn chằm chằm bề ngoài.
” Con mẹ nó ngươi. . . !”
Con gà này đã ngất đi vì quá tức giận.
Trình Uyên cũng đang tự hỏi, tại sao mình cho hắn thuốc để hắn cầm máu, nhưng ngược lại lại tức giận với mình? Mà lại, đây là giận đến mức ngất đi luôn sao?
anh không thể tưởng tượng được, đau đớn như vậy có thể gắng gượng được,nhưng tại sao tức giận rồi ngất đi.
Cũng bất lực, Trình Uyên lại lấy ra một miếng băng gạc khác trong túi, giúp người đàn ông tàn nhẫn này băng bó vết thương, kỹ thuật băng bó của anh thực sự quá kém, nên nhìn giống như trói người đàn ông tàn nhẫn này hơn.
“Này, có ai bên trong không?” Đúng lúc này, có người gõ cửa.