Chương 308: Chị đừng tùy hứng như vậy
Lời nói của Mục Tư Nhã khiến Lương Siêu đỏ mặt như bị tát cho một cái thật lớn, xấu hổ không nói nên lời.
Lương Siêu cũng không ngốc, trong trường hợp này không khỏi trả lời Mục Tư Nhã được, đành chỉ nói “Tôi cũng có thể.”
Có thể và không thể, khi làm mới biết được nó khác nhau như thế nào.
Còn nói ra như vậy thì đây chẳng qua là một kiểu nhạt nhoà không có sức thuyết phục.
Mục Tư Nhã ngẩng đầu, dựng thẳng bộ ngực đầy đặn, đi về phía xe của mình trong tầm mắt, giống như, mọi chuyện trước đó, cô như là đánh thắng trận.
Đứng ở bên trong cửa, Chu Kiệt không khỏi nheo mắt lại, trong lòng đang suy nghĩ cái gì, trên mặt lộ ra một nụ cười nhẹ có hàm ý xâu xa.
“rất hấp dẫn.”
…
…
Biệt thự mà Cayenne lái vào là do Trình Uyên tìm Trương tu sửa, hiện tại vẫn đang sửa sang lại.
Anh không định đưa Bạch An Tương đến đây.
Tuy nhiên, anh không thể nhịn được nữa.
Mồ hôi lạnh từ ngực làm ướt quần áo giao đồ ăn này.
Trước đó, Anh yêu cầu Thời Dương bí mật rời đi trước đó, vì muốn hắn giúp anh liên lạc với Từ Xuyên trước.
“Anh đưa em đến đây làm gì?” Bạch An Tương lạnh lùng hỏi anh.
Xe chạy vào bãi rồi dừng lại.
“Anh rốt cục muốn làm gì?” Bạch An Tương không đợi anh trả lời, lần nữa nghiêm nghị chất vấn.
Đem ghế ngồi ngã xuống một chút, Trình Uyên quay mặt người vào trong cửa xe, đột nhiên cảm thấy đau hơn, vì vậy lăn qua lăn lại trên ghế.
Người đàn ông này vốn không bao giờ muốn Bạch An Tương nhìn thấy mặt bị thương của mình, lần này, rốt cuộc không thể nhịn được.
Anh run lên vì đau.
“anh biết anh bị như vậy, nhưng tại sao còn có thể đến gặp những bạn học cũ này của em? anh làm như vậy…”
Bạch An Tương liên tục chỉ trích Trình Uyên, nhưng đột nhiên, cô chú ý tới Trình Uyên tình huống không đúng.
“Anh…..Anh làm sao vậy?”
Bạch An Tương trách móc Trình Uyên, chuyện hôm nay xảy ra khiến cô cảm thấy rất thật mất mặt, nhưng tiếp theo đó lại làm cho cô tay chân luống cuống.
làm một món ăn rồi làm mất mặt Chu Kiệt, như một cái tát vào mặt cô.
Dùng bữa, thì lại vạch trần thủ đoạn pha rượu vang đỏ vụng về của Lương Siêu.
Tất cả những điều này dường như là nhắm vào Lương Siêu, nhưng Bạch An Tương lại có cảm giác như anh đang nhằm vào chính cô.
Bạch An Tương cảm thấy buồn bực rất khổ sở, Trình Uyên thậm chí còn nghi ngờ cô.
Nhưng mà, uất ức vừa mới bắt đầu dâng lên, nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Trình Uyên, Bạch An Tương vẫn là sửng sốt, lo lắng hỏi “anh sao vậy? nếu không đi bênh viện xem thế nào?”
Đưa tay ra giúp Trình Uyên, chỉ thấy quần áo đã ướt đẫm.
Bạch An Tương thần sắc đột nhiên ngưng lại.
Đúng lúc này, cửa biệt thự Vịnh Ánh Trăng mở ra, xe cấp cứu chạy vào trong sân, xe vừa dừng đã có năm sáu bác sĩ và y tá đi xuống, Từ Xuyên là người xuống xe đầu tiên, anh ta vội vàng đi đến Cayenne trước.
Cửa của Cayenne mở ra …
“Nhanh!”
Từ Xuyên chào hỏi một tiếng,rồi hai bác sĩ và hai y tá đã nhấc Trình Uyên ra khỏi xe, đưa lên cáng.
Một y tá lập tức dùng kéo cắt quần áo của Trình Uyên ra, ống nghe và máy đo huyết áp được lắp vào và Từ Xuyên đang đo huyết áp cho anh, và các nút của điện tâm đồ được gắng vào ngực Trình Uyên.
Mọi người hồi hộp nhưng theo một thứ tự nhất định.
Bạch An Tương bị kẹt ở vị trí bên cạnh ghế tài xê, nhìn cảnh tượng đột ngột này, hồi lâu cũng không có phản ứng, thật lâu cũng không xuống xe, giống như đang xem phim tại chốc lát.
Tuy nhiên, lòng cô bỗng rất rối tung.
Thời Dương cầm thẻ ra vào mà Trình Uyên đưa cho, cho nên hắn cũng chào hỏi mấy tên bảo vệ xong liền chạy vào hỏi Từ Xuyên “Từ bác sĩ, tôi có thể giúp gì cho bác sĩ không?”
Từ Xuyên cau mày trách Thời Dương khá khó chịu “Bị thương như vậy mà không đưa cậu ấy đến bệnh viện kịp thời, ngươi muốn cậu ấy chết sao?”
Thời Dương như đứa trẻ làm sai chuyện gì đó, cũng không có giải thích, im lặng cúi đầu.
Từ Xuyên nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống,rồi nói: ” Không có chuyện của các ngươi nữa.”
Sau đó, ông bác sĩ Từ bảo hai nam y tá nâng cáng lên xe cấp cứu.
Các bác sĩ và y tá đều lên xe, và khi xe chuẩn bị nổ máy …
Bạch An Tương thân thể mềm mại lại đột nhiên run lên.
Cô vội vàng nhảy khỏi chiếc Cayenne, chạy đến trước cửa xe cấp cứu và đập cửa xe.
Nam y tá mở cửa nghi ngờ hỏi “Có chuyện gì vậy?”
Bạch An Tương lên xe không nói lời nào.
“Á,cô không thể lên …” Nam y tá muốn ngăn cản.
Từ Xuyên đột nhiên vỗ hắn, “Để cô ấy lên, cô ấy là vợ của bệnh nhân.”
Khi nam y tá rút tay về, Bạch An Tương vội vàng lên xe, ngồi bên cạnh Trình Uyên, nhíu mày nhìn anh.
Trình Uyên môi tím tái, thân thể khẽ run, hai mắt nhắm chặt.
“Bác sĩ anh ấy …?”
Từ Xuyên nói ” không chết được.”
…
…
Trong hành lang của một bệnh viện tư nhân.
Từ Xuyên đi ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại, tháo khẩu trang xuống.
Bạch An Tương và Thời Dương đang đợi ở bên ngoài nhanh chóng vây quanh lấy.
“Từ bác sĩ, anh tôi…”
Từ Xuyên thở dài, “Bị gãy xương ức, vị trí rất nguy hiểm, may mà không có gì đáng ngại. Lúc trước hình như bị một lực cùn đâm vào thì phải, nội tạng có chút bị tổn thương, nhưng bây giờ thì đã kiểm sát được rồi “
Từ Xuyên nói xong, Thời Dương và Bạch An Tương đều không hiểu lắm, cho nên Thời Dương hỏi lại “Có nghiêm trọng không?”
Từ Xuyên tức giận nói: “sao không Nghiêm trọng được, bị thương nặng như vậy tại sao không đưa tới sớm hơn?
Cho dù có chuyện lớn gì đi nữa, còn quan trọng hơn tính mạng sao? Trình Uyên này càng ngày càng không nói nổi, sau này quay lại tôi sẽ nói chuyện với hắn. “
Nghe vậy, Bạch An Tương không khỏi cúi đầu, hàm răng mím môi đỏ mọng, vô cùng hối hận.
Liếc nhìn bọn họ, Từ Xuyên thở dài,mắng Trình Uyên: “Người anh em, ngươi quá tàn nhẫn, ngươi quá tàn nhẫn với chính mình!”
“Là người thân bên cạnh hắn, sau này các ngươi nhất định phải chú ý đến hắn, thuyết phục hắn,nếu hắn không nghe cứ gọi điện thoại cho ta.”
Thời Dương và Bạch An Tương gật đầu lia lịa.
Từ Xuyên lập tức vỗ vỗ vai Thời Dương nói: “Đó là bệnh nhân của ta. Trước đó sắc mặt có chút không tốt với ngươi, ngươi đừng để trong lòng.”
“Không sao đâu.” Thời Dương lắc đầu.
“Tôi đi xem phim của hắn, các ngươi có thể vào rồi đấy.” Từ Xuyên nói, “Thuyết phục hắn ta một chút, sau này không được ra thế này nữa, bị thương như thế này, tôi thật không hiểu nổi hắn làm thế nào mà chống cự cho đến bây giờ. “
Nói xong, Từ Xuyên lắc đầu rời đi.
Bạch An Tương chuẩn bị đẩy cửa đi vào.
“chị dâu.”
Lúc này, Thời Dương đột nhiên ngăn cô lại.
Bạch An Tương giật mình quay lại.
Thời Dương im lặng một lúc rồi nói: “Em có chuyện muốn nói với chị.”
“Chuyện gì?”
“Anh của em gần đây gặp phải một số phiền phức, cũng đụng chạm đến một số thế lực, cho nên vào giai đoạn này có rất nhiều người sẽ muốn trừ khử anh ấy đi.” Thời Dương hạ giọng nói, “Nhưng Bạch Long đã ở bên cạnh anh ấy, thì ra tay sẽ khó thành công. Cho nen, thế lực đó liền bắt đầu với những người thân thiết nhất xung quanh anh ấy. “
“Trước đây, em không muốn chị rời khỏi biệt thự. em không muốn giám sát hay giam cầm chị. Mà Chủ yếu là …
vì quá nguy hiểm.”
“Tối hôm qua anh ấy bị thương rất nặng, nhưng anh nghe nói chị đi ra ngoài, anh liền…”
“Anh ấy sợ rằng có điều gì đó sẽ xảy ra với chị, cho nên không màng đến tính mạng của mình, gắng gượng chống cự đến bây giờ.”
“chị, chị đừng tùy hứng như thế này nữa.”