Chương 322: Một cái tát vào mặt
Đối với sinh mạng, Trình Uyên luôn trân trọng, dù là của mình hay của người khác đi nữa.
Vì vậy, anh hiếm khi để Bạch Long giết người trong những hoàn cảnh bình thường.
Nhưng hôm nay.
Trần Đông xuất thủ trước và giết người bằng một đòn.
Bạch Long cũng giống như trước như vậy một trận đại khai sát giới.
Khoảng hơn chục vệ sĩ của người phụ nữ áo đỏ này bị hai người họ giết ngay lập tức.
Tuy rằng Trình Uyên nhận thức được Bạch Long cùng Trần Đông hai người rất khác thường, nhưng vào lúc này anh cũng không nói gì, dù sao bọn họ cũng là của hắn.
Mặc dù Trình Uyên cũng đã từng giết người, nhưng nhìn thấy người chết lần nữa, trong lòng anh vẫn còn nao nao.
Mặt khác, người phụ nữ áo đỏ này rất bình tĩnh, chỉ là lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng không phải là do có người chết.
Mà Là bởi vì Trình Uyên.
Đây không phải là một cô gái nhà giàu bình thường, đây là suy nghĩ đầu tiên của Trình Uyên.
Sau khi cô gái mặc đồ đỏ này ngạc nhiên, nước da của cô ấy nhanh chóng trở lại như ban đầu, và cô ấy tiếp tục bộ mặt lười biếng.
“Hừ, hai người theo ngươi rất tốt.” cô gái áo đỏ bình tĩnh nói: “Nhưng mà, dù sao cũng khó tao nhã.”
“Đại Quân, khoét mắt hắn, xem ra ngươi phải tự mình làm rồi.”
Ngay sau khi giọng nói của người phụ nữ áo đỏ cất xuống, trong số tám vệ sĩ còn lại, một người đàn ông da ngăm đen đứng dậy với một vết sẹo ghê rợn và trong dữ tợn.
Thân hình rắn chắc, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.
“Đại Quân, một tên lính đánh thuê đã năm năm chinh chiến trên chiến trường châu phi, sau khi theo tôi, hắn đã từng dùng tay không giết chết tên sát thủ hạng mười.”
Cô gái áo đỏ từ từ nằm xuống khi đang nói chuyện, cánh tay vắt lên trán, một đôi mắt đẹp trong veo hơi hơi nhíu lại “lên đi Đại Quân, để cho bọn hắn mở rộng tầm mắt, cái gì gọi là giết người thật sự.”
“Đừng tưởng rằng mang theo hai tên vệ sĩ có chút sát khí giết được vài người, liền có thể đến trước mặt ta giương oai.”
“Ba người đó, một người nào cũng không bỏ sót, người kia … khoét mắt hắn cho ta.”
Đại Quân không nói một lời nào, cúi đầu trước cô gái áo đỏ mặt không biểu cảm, sau đó xoay người đi về phía Bạch Long.
“Các ngươi…”
Trước khi xuất ra vài chữ ,Đại quân liền sửng sốt.
Một con dao đâm vào ngực hắn ta và từ lưng hắn ta nhô ra.
Trần Đông xuất thủ nhanh như chớp.
Đại Quân nhìn Trần Đông vẻ mặt không tin nổi.
Rõ ràng là một người đàn ông đã chiến đấu năm năm trên lục địa không phải là châu Âu mà vẫn có thể còn sống, thì có thể thấy được thực lực của hắn không cần nói ra cũng hiểu được.
Nhưng là cho dù suy nghĩ thế nào đi nữa, hắn ta thậm chí còn không nhìn thấy con dao đâm vào tim mình như thế nào.
Khi nhìn Bạch Long và Trần Đông, cả hai đều mang vẻ mặt bình tĩnh.
Bởi vì tất cả mọi người đang đối mặt với Trình Uyên và hai người bọn họ, người phụ nữ mặc đồ đỏ phía sau hắn không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ có điều mọi người đều đứng bất động trước mặt ba người bọn họ.
“Đại Quân, có phải ngươi đợi đến tiếng chuông giao thừa mới ra tay không?” Giọng cô gái áo đỏ có chút không vui.
Xem ra cô cảm thấy được Đại quân có chút bực bội và bối rối.
Nhưng…
Cô Vừa dứt giọng,Đại quân quỳ trên mặt đất “phụt”
một cái, sau đó liền ngã sấp xuống mặt đất.
Mũi dao nhọn sau lưng được chiếu sáng bởi đèn chùm trang nhã.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ sửng sốt, lập tức ngồi dậy.
Những vệ sĩ khác cuối cùng cũng bàng hoàng, đều lộ ra vẻ kinh hãi, theo bản năng lui về phía sau một bước.
“Làm sao có thể?”
“Không thể nào! ở Tân Dương này, sao có thể có cao thủ như vậy được?” cô gái áo đỏ hoàn toàn kinh ngạc.
Trình Uyên đi về phía cô, đám vệ sĩ sợ hãi không dám bước lại, thậm chí theo bản năng tản ra hai bên để tránh Trình Uyên.
Sau đó Trình Uyên ngồi trên chiếc sô pha rộng rãi mềm mại.
Ánh mắt rơi vào đôi chân mảnh mai trắng nõn, Trình Uyên thở dài “Ngoan nào, đừng làm rộn nữa.”
Cô gái áo đỏ “…”
“Tôi chỉ đến gặp Chu Lão gia . lúc đầu đã cố gắng chào hỏi bình thường rồi, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn phải để cho căn phòng đầy mùi tanh, tại sao phải làm như vậy chứ?” Trình Uyên bất lực nhún vai.
Khi người phụ nữ mặc áo đỏ nhìn thấy Trình Uyên nói chuyện, cô để mắt đến cổ chân của mình, mới khôi phục lại tinh thần, nhanh chóng giấu đi đôi chân nhỏ tinh xảo trong bộ quần áo to màu đỏ.
“ngươi… ngươi bất kính với tôi, Lão Chu sẽ không tha cho ngươi.” Cô ta tức giận nói.
“Lão Chu…?” Nghe đến đây, Trình Uyên hơi giật mình.
“Ha ha, đừng nói là Tân Dương này, ngay cả tỉnh Giang Bắc , kẻ nào dám vô lễ với tôi thì đều phải chết.” Miệng của cô gái mặt áo đỏ này thốt ra một vẻ lạnh lùng. “Đều là do Lão Chu giết.”
” ngươi Bây giờ đã biết vị trí của tôi quan trọng với Lão Chu như thế nào chưa?”
“Tôi không quan tâm ngươi là ai, theo tôi, ngươi chỉ là một con tốt của Lão Chu mà thôi .”
“Nếu bây giờ ngươi tự móc mắt ra, tôi có thể tha cho ngươi, nếu không Lão Chu trở về, ngươi sẽ chết chắc.”
Một vẻ khinh thường lóe lên trong đôi mắt của người phụ nữ mặc áo đỏ này.
Mà từ lời nói của cô ta, Trình Uyên đại khái cũng biết thân phận của cô ta, không khỏi thầm mắng một tiếng “Thật sự là trâu già gặm cỏ non.”
Trình Uyên nhìn thấy người phụ nữ áo đỏ của hắn ta nói cũng không sai, xem biểu hiện của Chu Kiệt đối với anh,thì thật sự coi anh như một con tốt.
Nhưng…
Trình Uyên vươn tay tóm lấy cổ chân trắng nõn mềm mại của người phụ nữ mặc áo đỏ đang che dấu, người phụ nữ mặc áo đỏ theo bản năng giật mình, thân thể khẽ run lên, nhưng mà, cổ chân lại bị Trình Uyên cưỡng chế kéo ra.
“Kiểu này thì thoải mái hơn nè.” Trình Uyên cười với điệu dê xòm.
“ngươi…!” Người phụ nữ áo đỏ bị hành động của Trình Uyên làm cho phát cáu, hoàn toàn tức giận, tràn đầy xấu hổ nghiến răng nghiến lợi nói: “ngươi đang tìm cái chết?
“Đi tìm cái chết?” Trình Uyên không quan tâm. “Bây giờ tính mạng của ngươi nằm trong tay tôi, ngươi nghĩ ai trong chúng ta đi tìm cái chết?
Người phụ nữ mặc đồ đỏ hằn học nhìn Trình Uyên.
Tại thời điểm này…
“Ha ha, thật náo nhiệt!” Cửa phòng được mở ra, Chu Kiệt từ bên ngoài bước vào, phía sau có một vệ sĩ gầy gò.
Hắn cười nói, sau đó không thèm nhìn những cái xác trên sàn, bước đến sô pha rồi ngồi xuống “Thực xin lỗi Tiểu Trình, tại tôi có chút việc cần phải ra ngoài một chút.”
Trình Uyên nhanh chóng đứng dậy khỏi sô pha, kính cẩn gọi một tiếng “Chu Lão gia.”.
Hắn trực tiếp vẫy tay ra hiệu cho Trình Uyên ngồi xuống.
Sau đó hắn quét mắt nhìn trong phòng, rồi sau đó nói: “ngươi xem, ta nói nếu không có ta ở đây, tiểu Hồng và Tiểu Trình nhất định sẽ có náo loạn hiểu lầm,ta nói không sai chứ?”
Người gầy phía sau Chu Kiệt vội vàng gật đầu nịnh nọt: ” Chu Lão gia liệu việc như thần.”
Trình Uyên cố ý làm ra vẻ chân thành cùng sợ hãi, vội vàng xin lỗi “Thật xin lỗi Chu Lão gia, tôi chỉ là…”
“Lão Chu, anh giúp em giết hắn đi, hắn vô lễ với em, còn… còn động vào em!” Người phụ nữ áo đỏ đột nhiên tỉnh hồn lại, nắm lấy cánh tay Chu Kiệt.
Chu Kiệt trông ngoài sáu mươi, còn người phụ nữ mặc đồ đỏ trông chỉ mười tám hay mươi chín tuổi. Cô ấy ôm ông ta và làm cho người nhìn thấy giống như một đứa cháu gái đang làm nũng một người ông.
Nhưng Trình Uyên biết quan hệ giữa bọn họ hoàn toàn không phải là ông cháu.
Tuy nhiên, điều khiến Trình Uyên ngạc nhiên là …
“Bốp!”
Không có bất kỳ lời cảnh báo nào, Chu Kiệt, người vẫn đang mỉm cười trong giây trước đó, đột nhiên dùng tay tát mạnh vào má mềm mại của người phụ nữ mặc áo đỏ này.