Chương 367: Giảm giá 50%
“Ai gù mẹ ơi, đó không phải là như những gì mẹ nghĩ…”
“xùy xùy!”
Mục Tư Nhã muốn biện hộ, nhưng bị Tân Thiến ngăn lại bằng động tác im lặng.
Sau đó Tân Thiến tới vén rèm một chút, rồi nhìn ra bên ngoài.
Trong phòng khách, Mục Vệ Đông cùng Lý Túc và Trình Uyên đang tán gẫu, có lẽ là bởi vì “có quen biết” với Trình Uyên, cho nên hỏi Trình Uyên rất nhiều.
“Tiểu Trình, cháu dạo gần đây có khỏe không?”
“gật đầu…”
“Uh … Mọi chuyện ở nhà ổn chứ?”
“gật đầu…”
“cháu … cháu không bị làm sao chứ Tiểu Trình?”
“gật đầu…”
Nhìn thấy cảnh này trước mắt, Tân Thiến liếc mắt nhìn Mục Tư Nhã vẻ mặt hoảng sợ,và bực bội nói: “con nha đầu này, con chia tay thằng đó là được rồi, còn đem hắn đến đây làm gì, con xem Tiểu Trình này tức giận đến mức thành đần ra rồi kìa.”
“…” Mục Tư Nhã.
Nói lại viêc lúc trước, liên quan đến Trình Uyên, Mục Tư Nhã cùng với cha mẹ cô ấy, cô đã giải thích rằng họ đã chia tay, về việc ai là người đề nghị chia tay, thì đối với kiểu khoe mẽ này,thì Mục Tư Nhã đương nhiên sẽ là người vỗ ngực ta đây.
“Thật là một đứa trẻ tội nghiệp, còn nhỏ như vậy, haiz, thật sự là đáng tiếc.” Tân Thiến vẻ mặt buồn bực “con nói xem, hắn sau này có thể tìm được vợ không?
Mục Tư Nhã đột nhiên cảm thấy lo lắng.
Mình phải giải thích thế nào với mẹ đây?
“Mẹ, nếu con nói với mẹ rằng anh ấy là chồng của An Tương, thì mẹ có tin không?” Mục Tư Nhã do dự một chút rồi nói.
Tân Thiến thở dài “Tin hay không thì còn phải tùy thuộc vào điều kiện…”
Đột nhiên bà ấy trừng mắt to, bà ấy sững sờ một lúc rồi nói. “Ý con là … hắn ta là … là chồng của An Tương?”
“Dạ.” Mục Tư Nhã ngượng ngùng cười gật đầu.
Tân Thiến lẩm bẩm, nói “Chồng của Bạch An Tương không phải là chủ tịch Tập Đoàn Cẩm ĐSo?”
“Ôi trời ơi!”
“con nha đầu ngốc này, còn ngẩn người ra đó làm gì nữa, mau đi pha trà nhanh lên!”
…
…
Tại nhà của họ Mục , ăn buổi cơm trưa xong, nhân vật chính của bữa cơm này đột nhiên trở thành Trình Uyên, về phần Lý Túc … là hai vợ chồng già của nhà này cũng không quan tâm đến lắm.
Khi Mục Tư Nhã đưa bọn họ đi ra ngoài, cô ta phàn nàn Trình Uyên với vẻ mặt u ám chua xót.nói “ngươi nói xem ngươi đến đây làm cái gì? Ngươi đến đây để quấy rầy chúng tôi đúng không?”
“tại sao, tôi làm gì mà quấy rầy?” Trình Uyên cũng không có phục vôi lên giọng. “trong hoàn cảnh này tôi đâu có nói một lời nào? Đây cũng gọi là làm quấy rầy sao?
“sao ngươi không như bình thường nói một vài câu đi, lúc nãy thì như thằng điên, cha mẹ tôi thậm chí còn thắc mắc rằng An Tương có bị mù không nữa ấy chứ.” Mục Tư Nhã quát mắng sa sả “thôi đừng làm ồn nữa,” Lý Túc nói, “anh xem như vậy cũng khá tốt rồi.”
Nghe vậy, Mục Tư Nhã liền xấu hổ gật đầu, rồi vô cùng yểu điệu thục nữ nhẹ giọng nói: “dạ.”
“…” hai con mắt Trình Uyên như sắp lồi ra ngoài.
Trong lòng anh cảm thấy chuyện gì đang xảy ra vậy, và anh đang ở đâu. Con mẹ hắn đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Trên đường trở về.
Lý Túc đưa cho Trình Uyên một điếu thuốc, rồi cười nói “Cám ơn.”
Trình Uyên châm điếu thuốc , ngây người nhìn anh ta.rồi nói “Anh với em mà còn khách sáo gì nữa? em coi anh như anh ruột của mình. Thì đương nhiên phải giúp rồi.”
Nghe vậy, Lý Túc trầm tư.
Anh ta cũng châm điếu thuốc cho mình, cười nói: “Một mình quen rồi, tự dưng lại có thêm hai người thân, có chút không quen lắm”.
Cái gọi là hai người thân, Trình Uyên đương nhiên biết anh ta đang nói đến chính là Mục Tư Nhã, người kia chính là mình.
Chuyện này mà nói thật ra, Trình Uyên cảm thấy là một chuyện tốt.
Anh không có anh chị em từ khi còn nhỏ, thậm chí không có cha của anh nữa.
Khi anh đã lớn khôn, một ngày nọ, mẹ và cha anh đều nhảy ra rồi nhận lấy anh, khiến anh lúng túng không biết phải làm gì.
Lúc này còn có một người em khác, nhưng đứa em đó hết lần này đến lần khác lại là người muốn giết anh, điều này khiến cho anh có chút mâu thuẫn giữa tình cảm của hai anh em.
Lý Túc lại là người nhiều lần giúp anh, chẳng qua lúc đầu là vì có người bên trên đứng sau chỉ điểm, nhưng sau đó anh ta hoàn toàn là xuất phát từ tâm, cho nên cái này Trình Uyên có thể nhìn ra được.
Vì vậy, gọi Lý Túc là một tiếng anh, Trình Uyên vẫn là nguyện lòng.
Và người anh này có thể bù đắp những thiếu sót giữa các mối tình cảm trong gia đình, và như vậy củng đủ làm cho anh cảm thấy ấm lòng.
“rồi sẽ tốt.” Trình Uyên nói.
“Ừ,” Lý Túc cũng là gật đầu tán thành, “cũng sẽ tốt.”
Sau đó, Trình Uyên dò xét Lý Túc từ trên xuống dưới,rồi nhếch miệng nói. “mà đúng rồi, ai chọn bộ quần áo này cho anh?”
“có chuyện gì sao?”
“bộ này không có hợp lắm, đi đi, em dẫn anh đi mua vài bộ.”
“thôi, không cần thiết đâu?”
“Tại sao không? Một tuần nữa sẽ kết hôn, chẳng lẽ anh cứ ăn mặc như thế này sao?”
“Ờ…”
Dưới “áp lực” ép buộc của Trình Uyên, Lý Túc vẫn lái xe đến “trung tâm mua sắm”.
Nói cách khác, Trình Uyên không có yêu cầu gì đặc biệt đối với ăn mặc, cũng không quan tâm lắm, nhưng Lý Túc kết hôn là một chuyện trọng đại, nhất định phải thận trọng chuẩn đến từng centimet.
Tuy rằng hai người đều là những người lạc hậu trong mua quần áo hàng hiệu, nhưng Trình Uyên khác với trước đây,ngược lại anh có cách của chính mình.
Mua thứ đắt nhất, chắc chắn sẽ không tệ.
“đại ca, đến đây thử cái này đi.”
“Ấy, không được không được.”
“em cảm thấy nó ổn hơn đó, anh thử đi xem sao.”
“quá đắt.”
“thử đồ chứ đâu có mất tiền?”
Không lây chuyển được Trình Uyên, Lý Túc đành cầm một bộ đồ ba vạn tệ tiến vào phòng thử đồ.
Nhưng mà nói gì đi nữa,quả thật ba mươi nghìn nhân dân tệ một bộ quần áo … thật là quá đắt.
Ngoại trừ bộ đồ mà Trình Uyên mặc khi đi làm và tham gia các sự kiện lớn, quần áo còn lại của anh chỉ có ba trăm tệ.
Nhân viên bán hàng là một người phụ nữ trang điểm đậm.
Lúc Trình Uyên và Lý Túc đi vào, cô ta đang nghịch điện thoại di động, không thèm ngẩng đầu nhìn bọn họ.
Có lẽ theo ý kiến của cô, loại cửa hàng hàng hiệu xa xỉ này không phải là thứ mà hai con gà bản địa này có thể tiêu dùng được trước mặt cô.
Lý Túc vào phòng thử đồ, Trình Uyên đến quầy hỏi “người đẹp, bộ quần áo vừa rồi có bớt không?”
Nhân viên bán hàng không thèm ngẩng đầu, giọng đầy khinh thường nói: “hỏi để làm gì vậy? Cho dù có bớt thì cũng giá của nó vẫn hơn 20..
tệ.”
“Hơn 20..
? vậy thì giảm bao nhiêu?” Trình Uyên bối rối hỏi.
Cô nhân viên bán hàng trang điểm đậm này hình như đang chơi game điện thoại, Trình Uyên vừa hỏi đúng ngay cô ta không qua được màn, tức giận đập điện thoại xuống quầy, mặt mày tối sầm, nói: “Này , ngươi có bị mù không? Ngươi có nhìn rõ không, cái này là hàng chính hiệu! Giảm giá sao, ngươi có mua được không mà giảm giá? “
“không phải tôi mua, mà là ngươi bên trong kia mua.” Trình Uyên.
“là hai thằng nghèo kiết xác.” Nhân viên bán hàng chế nhạo.
Trình Uyên nhìn xuống thứ mình đang mặc, cảm giác cũng đâu đến nổi nghèo kiết xác, tại sao lại bị khinh thường như vậy?
Từ một thằng khốn khổ trở thành người giàu nhất Tân Dương.
Có thể phải mất một thời gian nữa mới thích ứng được, Trình Uyên luôn cảm thấy bản thân vốn đã rất kiêu ngạo rồi, nhưng thật ra trong mắt người khác, anh vẫn ăn hại như xưa.
“Ngươi đánh giá chúng ta không có khả năng trả nổi sao?” Trình Uyên hỏi với vẻ nghi ngờ.
“Haha,” nữ nhân viên này cười chế nhạo. “Không phải tôi xem thường ngươi, mà là nhìn ngươi ăn mặc như những món vỉa hè này, trong người có thể có được bao nhiêu tiền nơi á? Thôi vậy đi, cứ coi như tôi giảm giá 50% cho ngươi đi, nếu như ngươi trả được 50% giá của cái bộ quần áo này,. Thì tôi sẽ làm như những gì ngươi nói. “
Nghe vậy, Trình Uyên liền rất vui mừng.
Đem cái thẻ đập cái bốp vào bàn rồi nói “quẹt thẻ”.
Từ hơn 30..
xuống còn hơn 10..
, chuyện tốt như vậy tìm đâu ra?
Nữ nhân viên này lập tức ngẩn ra.