ĐỈNH CAO PHÚ QUÝ

Chương 369: Trình Nặc là người như thế nào

Bước ra từ trung tâm mua sắm, Lý Túc đã phũ lên một diện mạo hoàn toàn mới.

Lái xe đưa Trình Uyên trở về, xuống xe, Lý Túc lại nhấn mạnh, nói “Đến lúc đó đừng quên tới đấy.”

“nhất đính sẽ đến.” Trình Uyên.

Trở lại Tập Đoàn Cẩm Đông, anh liền đụng mặt với Vương Hinh Duyệt ở hành lang.

“Chủ tịch, có người tìm ngài.” Vương Hinh Duyệt nói.

Trình Uyên tò mò hỏi “Ai?”

“Là một vị thiếu gia trong bữa yến tiệc tối hôm đó.” Vương Hinh Duyệt nói.

Người đàn ông trẻ tuổi nào đây?

Hầu hết các bữa tiệc tối hôm đó đều là các cấp bậc ông chủ lớn, người trẻ tuổi không có nhiều, điều duy nhất khiến anh ấn tượng nhất, là Thẩm Hoa, và Ngụy Tác.

Phương Thanh Yến hơn 30 tuổi, nhất định sẽ không phải là hắn, Thẩm Hoa thì quá hiển nhiên không cùng một đường với chính anh, và nhất định không có khả năng đến tìm anh, vậy chỉ còn lại là Ngụy Tác.

“Ở đâu?”

“Phòng khách.”

“Được rồi.” Trình Uyên gật đầu, đi tới phòng tiếp khách.

Nhưng anh đi được hai bước, thì dừng lại.

“Hinh Duyệt.” Nhìn lại thấy Vương Hinh Duyệt vẫn đứng ở nơi đó, Trình Uyên hét lên.

Vương Hinh Duyệt rùng mình một cái, nhanh chóng quay lại “vâng chủ tịch.”

“cô …. Cô vẫn ổn đấy chứ?”

“Hả?” Nghe đến đây, Vương Hinh Duyệt đột nhiên có chút chột dạ, vội vàng gật đầu “có.”

“ừ, vậy là được rồi.” Trình Uyên cười.

Thực ra, Trình Uyên có thể cảm nhận được rõ ràng tâm trạng của Vương Hinh Duyệt mấy ngày nay rất tệ,và không biết tại sao lại như vậy.

Nhưng khi cùng Lý Túc đến nhà Mục Tư Nhã, nhìn thấy Mục Tư Nhã ở trước mặt Lý Túc, giống như là lột xác một người mới.

Trong lòng Trình Uyên có chút cảm động, vốn dĩ anh muốn nói rằng cô nên tìm một người bạn trai đi.

Kết quả là cô ấy vẫn không nói ra, nguyên nhân có thể là do cô ấy vẫn còn hình bóng trong mối quan hệ lần trước.

Vốn dĩ chỉ là hành động vô tình, ai biết được nhưng lại khiến trái tim Vương Hinh Duyệt gợn sóng.

Nhìn thấy Trình Uyên vào phòng tiếp khách, Vương Hinh Duyệt mím môi.

Sau khi nhìn thấy Ngụy Tác, Trình Uyên bắt tay với anh ta, cười nói: “Hôm nay ngọn gió nào, đem Ngụy đại thiếu gia đến đây vậy?”

Ngụy Tác cũng cười nói: “Trình đại ca, đừng trêu em nữa, em lần này tới đây chủ yếu là để nói lời tạm biệt.”

“Tạm biệt?”

“Ừm, thật ra em cũng chỉ đi ngang qua đây thôi, nhưng nghe nói ở Tân Dương này có chút sôi nổi, nên ở lại xem thử, không ngờ …”

Nói xong, Ngụy Tác đặt một xấp tiên lên bàn, nói với Trình Uyên, “Đây là tiền bồi thường cho việc vừa rồi đâm xe của mẹ vợ anh ngày hôm đó, Trình đại ca, mong anh nhận lấy.”

Nghe vậy, Trình Uyên đại khái liếc mắt nhìn, môt xấp dày cộp, ước chừng có hơn một trăm vạn.

“Em muốn đánh vào mặt anh sao?”

“Trình đại ca, đừng hiểu lầm, em biết anh không thích số tiền nhỏ này, nhưng mà em là người như vậy, chuyện gì ra chuyện đó, em chỉ hi vọng chúng ta vẫn luôn như thế này, em đụng hư xe của anh, thì phải bồi thường thôi “

“em và anh đều là những người với số tiền nhỏ này không đáng là bao, nhưng Trình đại ca, anh cứ nhận đi cho em được thoải mái.”

Lời nói của Ngụy Tác khiến Trình Uyên có chút kinh ngạc.

Rõ ràng là anh ta ở độ tuổi hai mươi, nhưng anh ta lại nói chuyện cứ đâu vào đó một một hai hai, như một người già.

Lúc này Vương Hinh Duyệt bưng hai chén trà thơm ngon đi vào, một chén đưa cho Trình Uyên, một chén đưa cho Ngụy Tác.

Khi đưa tách trà đến trước mặt Ngụy Tác, mặt Ngụy Tác đột nhiên đỏ bừng, hoảng sợ đứng dậy dùng hai tay cầm lấy tách trà.

Đáy cốc có khay, không có thân cốc nên rất nóng, vừa cầm trên tay anh đã bất lực làm đổ cốc xuống bàn.

Nhìn thấy cảnh này, Vương Hinh Duyệt nhanh chóng cúi người xuống thu dọn, Ngụy Tác cũng không làm thế nào đành dùng tay áo lau nước trà trên bàn.

Sau đó, Vương Hinh Duyệt xin lỗi Ngụy Tác, nói “Xin lỗi, do tôi không cẩn thận…”

“Không,không, cái này không trách cô được, đều là do chân tay tôi lóng ngóng, là tôi, tôi xin lỗi cô…”

Ngụy Tác nhanh chóng lắc đầu, sau đó cúi đầu xuống, đỏ mặt như một quả cà chua biết nói.

Nhìn thấy cảnh này, Trình Uyên cũng vô cùng ngạc nhiên.

anh nhớ tới lúc trên đường cao tốc bị Lý Tố Trân mắng, đêm đó khi Trình Uyên nói đem gả Hồng Anh cho anh ta, lại thêm bây giờ …

Ai có thể ngờ rằng những đứa trẻ của tứ đại gia tộc lớn ở kinh thành, với sự tồn tại vượt trội của họ, lại phải hồi hộp khi nhìn thấy một người phụ nữ.

Và đó không phải là sự hồi hộp lo lắng bình thường.

“Hinh Duyệt, cô đi xuống dưới trước đi.” Trình Uyên nói với Vương Hinh Duyệt.

Sau khi Vương Hinh Duyệt gật đầu đi ra ngoài, Trình Uyên có chút thích thú nhìn chằm chằm Ngụy Tác, thấy anh ta vẫn cứ như cũ khăng khăng cúi đầu, sắc mặt đỏ bừng.

“hey.”

“há?”

“Đi rồi.”

“phù!” Ngụy Tác thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Haha …” Trình Uyên bật cười.

“anh cười cái gì ? Từ nhỏ da mặt em đã mỏng, mỗi khi nói chuyện với các bạn nữ trong trường mặt mũi em đều đỏ bừng. không phải rất nhiều người đều như vậy sao?” Ngụy Tác hiển nhiên có chút bối rối nên giải thích.

Trình Uyên xua cái tay, nhịn không được cười nói: “Được rồi, được rồi, không nói chuyện này nữa, em không phải tới chào tạm biệt anh sao? Bây giờ Ngươi chuẩn bị trở về kinh thành sao?”

Ngụy Tác gật đầu.

“Được rồi, vậy anh hỏi em một ít chuyện.”

“anh hỏi đi.”

Trình Uyên suy nghĩ một chút, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc. “Trình Nặc, hắn là người như thế nào?”

Nghe đến đây, Ngụy Tác chợt giật mình.

“Đại ca, anh đây là …?”

“hắn ta năm lần bảy lượt muốn giết chết anh, cho nên anh phải biết hắn ta là loại người như thế nào?”

Trình Uyên nói, “em yên tâm đi, anh biết hai người bọn em có quan hệ tốt, cho nên anh sẽ hỏi em những câu hỏi không phải làm em quá mức khó xử, và cũng không phải vì điều này, mà coi em như là kẻ thù . “

Ngụy Tác gật đầu, trầm ngâm một lát rồi nói: “Trình đại ca, trên thực tế, chỉ cần anh không đi kinh thành, thì Trình Nặc không chỉ không đối đầu với anh, mà ngược lại sẽ dốc hết sức lực để giúp anh.”

“dốc hết toàn lực giúp anh?” Trình Uyên cười lạnh một tiếng.

“Đây là sự thật, lần này em có thể xuất hiện trong yến tiệc đó, là Trình Nặc thật sự để cho em đến.”

Ngụy Tác nghiêm túc nói.

Nghe vậy, Trình Uyên không khỏi nhíu mày, quan sát tỉ mỉ lấy Ngụy Tác, cảm thấy anh ta không có nói dối.

“Trình Nặc nói, anh vẫn luôn luôn là anh ruột của hắn, muốn giết anh, củng chỉ là … mà lại anh là thiếu gia của Trình gia, hắn sẽ không ngồi yên nhìn anh bị Phương gia và Thẩm gia ức hiếp,” Ngụy Tác nói.

Khi anh ta nói, có lúc dừng lại và không có nói rõ, nhưng Trình Uyên biết anh ta đã bỏ qua câu gì.

Đơn giản chính là, muốn giết anh , chỉ có Trình Nặc mới làm được, người ngoài không thể được.

Nói như vậy, Trình Uyên không khỏi nhướng mày, Trình Nặc này vẫn là có chút thú vị.

Có lẽ nếu làm được chuyện này, Trình Cẩm Đông hẳn là rất hài lòng.

Trình Uyên trong lòng không khỏi cười chế nhạo, nhưng là cũng phải khâm phục Trình Nặc vì trong sự tưởng tượng của anh hắn vẫn thông minh hơn anh nghĩ.

“Hắn quá thông minh ?” Trình Uyên hỏi.

Ngụy Tác vội vàng gật đầu. “Đúng vậy, danh xưng tứ đại thiếu gia của tứ đại gia tộc, thông minh nhất, Phương thanh yến cùng Thẩm Hoa đều không phải là đối thủ của hắn.”

Đây là điều khá bất ngờ với Trình Uyên.

“Cho nên, hiện tại anh rất khó hiểu.” Trình Uyên trong lòng nói: “Vốn là hắn thông minh như vậy biết rõ tổng thể như vậy, tại sao hắn lại sợ anh trở về kinh thành như vậy? Tại sao hắn lại sợ anh đoạt đi người kế vị của hắn như vậy?”

Nghe vậy, Ngụy Tác sắc mặt tối sầm lại, cười khổ nói: “Đây là định mệnh.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi