ĐỈNH CAO PHÚ QUÝ

Chương 372: Bị thương Hiện tại ở nhà

Mục Tư Nhã cũng vui mừng hớn hở.

Một đám chị em tốt quây quần bên Mục Tư Nhã cười nói vui vẻ.

Căn phòng được trang trí bằng bóng bay và hoa rực rỡ.

Mục Vệ Đông và Tân Thiến cũng vui vẻ cười như không ngậm được miệng, nhưng có trời mới biết được, thời điểm Mục Tư Nhã đi ra ngoài, hai vợ chồng mới có thể cười ra tiếng.

Xét cho cùng, hai người đều là có một cô con gái như vậy.

Sau khi chụp ảnh cùng nhóm bạn thân, bạn học và những người khác, Mục Tư Nhã mặc váy cưới màu trắng đột nhiên lấy tay che mắt một cái.

Bạch An Tương nhìn thấy sự lỳ lạ này liền hỏi “Sao vậy Tư Nhã?”

“Không biết, mắt phải của tớ luôn nháy, trong lòng có chút nôn nao giống như lửa đốt vậy, An Tương, cậu nghĩ sẽ không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn phải không?” Mục Tư Nhã lo lắng nói.

“phủi cái mồm của cậu,ngày đại hỷ, cậu nói cái quái gì vậy?” Bạch An Tương siết chặt khuôn mặt nhỏ nhắn, hằn giọng nói.

“Nhưng…”

“Không nhưng nhị gì cả, chẳng qua tối hôm qua cậu quá hưng phấn, nên ngủ không ngon thôi.” Bạch An Tương an ủi nói, “Tớ tối hôm qua cũng ngủ không ngon, mí mắt cũng giật giật đây. Cái này đều là bình thường cả.”

Nghe vậy, Mục Tư Nhã khẽ hừ một tiếng.

“Này, đã gần 8 giờ rồi, sao ‘xe dò đường’ của bọn họ còn chưa tới ta?” Tân Thiến chạy đến phòng của Mục Tư Nhã, nói với Mục Tư Nhã, “Tư Nhã, con gọi Lý Túc thử xem sao.”

Mục Tư Nhã lẩm bẩm nói: “Mẹ, sao mẹ lại vội vàng đuổi con ra khỏi nhà vậy, mẹ có phải mà mẹ ruột của con không đấy?”

“Không phải, con giống như một món bảo vật quý giá như vậy làm sao nói gả có thể gả ngay được.” Tân Thiến nói tiếp, “Nuôi con khôn lớn nhiều năm như vậy, đợi Lý Túc đến đây mẹ phải đòi lại tiền bù những năm qua.”

“Mẹ …!”

Cuộc trò chuyện của hai mẹ con khiến những người khác trong phòng đều bật cười.

Những thời gian đầy hạnh phúc.

Tuy nhiên, vào lúc này, một trận chiến khốc liệt đã được tổ chức tại dưới hầm cầu cách xa nhà của Mục Tư Nhã khoản mười dặm.

“Bầm , bầm … choang!”

Xe Bentley bị một chiếc gậy, tuýp, dao và mã tấu phan lên lúc ẩn lúc hiện, khiến cho kính cửa sổ đều vỡ vụn.

Ở thời điểm mấu chốt này, Trình Uyên hỏi Trình Nguyệt Lôi, “Nhìn tình hình này, hành động của chúng ta có được coi là phòng vệ chính đáng không?”

Trình Nguyệt Lôi hoảng sợ, nghe thấy lời hỏi của Trình Uyên, sững người một lúc, rồi vội vàng gật đầu, “có, có.”

“Vậy là tốt rồi!”

Trình Uyên cười khổ một tiếng rồi hét lên Với Bạch Long và Trần Đông “ giết !”

Bạch Long và Trần Đông sớm đã kìm nén từ lâu, nghe được tiếng hét của Trình Uyên, liền mở cửa bên cạnh của mình, cùng nhau lao ra ngoài.

Bạch Long một quyền đấm bay hai tên lên không trung, rồi xông vào đám người trước mặt, thật giống như cái tên gọi của mình, giống như một con gấu bắc cực, tả xung hữu đột, đánh cho bọn người đó đều phải nằm trái nằm phải.

Những con dao và tuýp đó không thể nào đụng được vào người Bạch Long.

Và từ khi Trần Đông nhảy xuống xe, từng “vầng trăng ai oán” rất đặc biệt khiến cho mọi người dưới gầm cầu đều phải chói mắt.

Trình Uyên chưa bao giờ hiểu được con dao của Trần Đông giấu ở đâu.

Một cây loan đao liên tiếp chặt đứt hai cái cánh tay của người nào đó.

Sau đó Trình Uyên nói với Trình Nguyệt Lôi, “Đừng đi ra ngoài.”

Sau đó, anh cũng phi thân nhảy ra khỏi xe.

Lúc đầu nhìn tình huống này,chỉ cần Bạch Long cùng Trần Đông đã đủ rồi, mà Trình Uyên cũng bắt đầu ngứa răng nên cũng không ngại lao ra.

Cũng giống như người mới học lái xe muốn sờ vào xe.

Trình Uyên được Bạch Long huấn luyện trong một thời gian và huấn luyện một cách rất khắc nghiệt Như trong Địa ngục vậy, cho nên nhân tiện cũng muốn thử, hiện tại năng lực như thế nào.

Một người lao về phía anh, giơ mã tấu lên định chém.

Trình Uyên nheo mắt lại, hơi cúi đầu, đâm sầm vào người rồi ra quyền, giống như Bạch Long vậy.

“Bùm!”

Người cầm dao bị Trình Uyên hất ngã xuống đất.

Trình Uyên hơi sững sờ, thầm nghĩ, cái này rõ ràng quá chênh lệch, một người như Bạch Long có thể hất văng người ta cách xa năm sáu thước, mà mình thì chỉ có làm người ta ngã.

Nhìn thấy ba người này có thể đánh nhau tốt như vậy, Trình Nguyệt Lôi ngẩn người ra.

Nói cách khác, trong chiếc xe này, xét về nghề nghiệp, anh ta không phải là người chiến đấu giỏi nhất sao?

Sau khi hoàn hồn, Trình Nguyệt Lôi nhanh chóng lấy điện thoại di động ra rồi gọi điện.

“Này, Lý đội trưởng, chúng tôi đã bị bọn người nào đó tập kích ở dưới gầm cầu trên đường đến nhà của Mục Tư Nhã, mà nhìn qua bọn người này trông không giống người Trung Quốc lắm.”

Trình Uyên vẫn đánh giá thấp thực lực của đối phương.

Chân anh một cước đi vào hạ bộ người kia , nhưng người đau thì lại là mình, truyền đến một cơn đau thốn người.

“CMN!”

Anh không ngờ rằng bên kia còn mặc đồ bảo hộ, có vẻ rất chuyên nghiệp.

Trình Uyên trong cơn đau đớn chưa kịp thu chân lại thì đã gặp phải gã đối diện nở một nụ cười xấu xa.

“Phập!” Sau đó, một con dao đã cắm vào vai Trình Uyên.

Trình Uyên rút lui liền đụng vào trên xe,nhưng vẫn lại bị người đàn ông đó dùng dao chém tiếp.

Nhìn thấy điều này, Bạch Long trong tích tắt liền lao tới Trình Uyên rất nhanh, vươn tay bóp lấy tay người đàn ông đang cầm dao này, đột nhiên bóp một cái.

“Rắc rắc!”

“A!”

Người đàn ông bị Bạch Long bóp cho đến gãy tay.

Những người này tuy rằng đã trải qua quá trình huấn luyện nghiêm ngặt, nhưng họ vẫn không thể chịu nổi trước Trần Đông và Bạch Long được.

Không mất nhiều thời gian trước khi tất cả nhóm này bị tiêu diệt.

Trần Đông Bạch Long và Trình Nguyệt Lôi đều vây quanh hỏi Trình Uyên “sao rồi?”

Vết đâm không quá sâu nhưng máu vẫn không ngừng chảy.

Trình Uyên cười khổ lắc đầu, nói: “Tôi bị thương cũng không sao, nhưng mà chậm trễ việc kết hôn của anh tôi thì sẽ rất phiền phức.”

“Hôm nay là ngày để mọi người cùng vui vẻ và hạnh phúc, việc này có lẽ đã phá hỏng khung cảnh đó mất.”

Bạch Long đề nghị, “Tôi cùng ngươi đi đến bệnh viện trước, còn lại cứ để cho Trần Đông và vị này đi đến bên kia.”

Trình Uyên gật đầu, “Chỉ có thể như vậy.”

Trần Đông phản đối, “nên để tôi đi cùng ngươi đến bệnh viện,còn lại để cho Bạch Long đi với người bạn này.”

Nghe được lời này của Trần Đông, Trình Uyên suy nghĩ một lúc, rồi cũng đồng ý, dù sao Trần Đông cao gần hai thước, vẻ mặt đầy sát khí, như vậy không thích hợp xuất hiện vào khung cảnh đại hỷ đó.

Còn Bạch Long, tuy cũng rất khỏe, nhưng có vẻ soái ca hơn Trần Đông.

“Cũng được…”

“Nếu không, để tôi đi với anh đến bệnh viện đi, còn lại để cho hai vị huynh đệ này …” Trình Nguyệt Lôi đột nhiên nói.

Tuy nhiên, Không nói hết câu cũng chỉ nói được phân nửa, bỗng ngượng ngùng cười rồi nói tiếp. “Thôi quên đi, vẫn là tôi đến nhà gái thì tốt hơn.”

Xe Bentley đã bị phá hủy, dù sao cũng phải có một chiếc xe để đi.

Trình Uyên ôm bả vai của mình, cùng Bạch Long với bọn họ đi tới đầu gầm cầu, nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc xe lớn đậu ở siêu thị.

Trình Uyên đưa thẻ cho Bạch Long. “Thuê xe đó đi, tùy ý trả bao nhiêu cũng được, nếu không được thì cứ trả giá mua xe giá gấp đôi cũng được, đừng chậm trễ hôn sự của người ta là được. . “

Nghe vậy, Trình Nguyệt Lôi ngẩn người ra rồi thầm nghỉ, Đội trưởng Lý lấy đâu ra một người em trai, sao mà … đáng nể như vậy?

Bạch Long cầm thẻ rồi bước vào siêu thị cùng Trình Nguyệt Lôi.

Trần Đông và Trình Uyên lại cùng nhau đi đến đầu gầm cầu bên kia.

bọn anh nghĩ sẽ đi qua đầu gầm cầu bên này, rồi bắt taxi chạy thẳng đển bệnh viện của Từ Xuyên.

Về phần bọn “sát thủ” trong gầm cầu này, đây không còn là điều đáng để bàn nữa.

Trên thực tế, đối với ai muốn giết Trình Uyên, Trình Uyên hiện tại cũng có chút suy đoán được, chỉ cần đếm trên đầu ngón cũng biết được có mấy ai sẽ giết mình.

Nghĩ là nghĩ như vậy, thế nhưng là …

Cả hai vừa mới nghĩ như vậy, vừa bước ra khỏi gầm cầu thì cầu sập …

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi