ĐỈNH CAO PHÚ QUÝ

Chương 406: Tranh luận tại tòa

Trình Uyên lần đầu tiên trong đời bị gắn lên cái mác bị cáo sành điệu, anh đứng ở “vành móng ngựa” nhỏ ngay tại giữa phòng xử án, theo sau lưng là hai “con gà” của người thực thi pháp luận sợ anh bỏ trốn.

Lúc này Phương Hoài Sơn Phương Tam gia cũng đã tới hội trường, hắn ngồi ở trên băng ghế nguyên chủ, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trình Uyên.

Trong phiên tòa này có rất nhiều người, đa số đều là người của Phương gia.

Đương nhiên, còn có người của Trình Uyên.

Chẳng hạn như trong vai cánh tay phải Bạch Long, cánh tay trái Trần đông, cùng các vai khác.

Điều khiến Trình Uyên ngạc nhiên là cha vợ Bạch Thiếu Lâm cũng đang ngồi bên điều trần trong phiên tòa. (điều trần: trình bày chỉ tiết trước cơ quan nhà nước có thẩm quyền bản hiến kế hoặc các ý kiến về một hoặc một nhóm vấn đề chính trị, kinh tế, xã hội hoặc pháp lí cần xử lí trong từng hoàn cảnh cụ thể với lời thỉnh cầu xem xét cho áp dụng.) Cảnh tượng này hết sức nghiêm túc.

Vương Hinh Duyệt và luật sư Đàm Bích Thư cũng bước vào, Vương Hinh Duyệt trực tiếp đi vào điều trần, Đàm Bích Thư đi qua Trình Uyên, vụng trộm nói một câu: “đối diện là con khỉ họ Hoàng ,là luật sư tốt nhất ở kinh thành.”

Trình Uyên không khỏi ngước mắt lên nhìn người đàn ông trung niên gầy gò ngồi ở bên cạnh Phương Hoài Sơn.

Điều khiến Trình Uyên ấn tượng nhất ở người đàn ông trung niên này chính là chóp mũi của hắn ta có một vết thắt cực lớn, như thể chóp mũi của anh ta có màu đen.

“có gắt lắm không?” Trình Uyên hỏi.

Đàm Bích Thư lông mày ngưng tụ một chút, thì thào nói: “vấn đề này không gắt lắm.”

Nghe xong những lời này, Trình Uyên cười nhạt.

Có lẽ là nhìn thấy Trình Uyên đang cười, Phương Hoài Sơn đang ngồi đối diện liền tức giận hét lên “Trình Uyên!”

Cái âm thanh này rất lớn, và nó thu hút sự chú ý của mọi người ngay lập tức.

Trình Uyên cũng quay đầu nhìn sang.

Phương Hoài Sơn nghiến răng nghiến lợi nói với Trình Uyên, ” Sắp chết đến nơi, còn cười ra tiếng, gan của ngươi thật là lớn!”

“Không nhất thiết phải như vậy.” Trình Uyên mỉm cười.

Càng cười, Phương Hoài Sơn càng tức giận, nghĩ đến cái chết của con trai mình không lâu, mà thủ phạm này lại còn cười phì phèo.

“Yên tâm đi, ta thề, nhất định sẽ làm cho ngươi phải đền mạng cho con trai của ta!”

Phương Hoài Sơn hét lên.

Trình Uyên đối mặt với Phương Hoài Sơn, im lặng một lúc, sau đó ngẩng đầu tiếp tục mỉm cười “Giết người đền mạng là chuyện đương nhiên, nhưng trước khi tức giận, tốt nhất nên hiểu cho r ràng, con của ngươi vì sao lại chết, và hắn hại chết bao nhiêu người. “

“một tên cảnh sát nhỏ nhoi, hắn chết không có gì đáng tiếc,bởi vì cái này mà ngươi lại dám giết con trai của Phương gia chúng ta?”

Phương Hoài Sơn tức giận nói: “Không thể tha thứ!

“một cảnh sát nhỏ nhoi?”

“Chết không có gì đáng tiếc?”

Trình Uyên mỉm cười, cười cười, nhưng đột nhiên dừng lại.

Vẻ sắc mặt nghiêm túc, giang hai tay mang theo “chiếc vòng bạc”, chỉ vào Phương Hoài Sơn kêu to: “con của ngươi tồn tại trên thế giới này, đối với ta mà nói, mới thật là chết không có gì đáng tiếc!”

“Phương Thanh Yến ngay cả một cộng lông chân của Lý Túc cũng không bằng!”

“Phương Thanh Yến ngay cả một cộng lông mi của Nhất Chi Hoa cũng không sánh nổi!”

“Hắn thậm chí còn không bằng Bệnh Đường Tử!”

“Phương Thanh Yến sống chính là lãng phí không khí!”

“Ta giết hắn là thay trời hành đạo!”

“Nếu như bởi vì điều này mà ta chết, thì không đáng tiếc!”

Câu nói của Trình Uyên khiến tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt, đặc biệt là câu cuối cùng, nếu vì chuyện này mà khiến tôi chết điếng, thì không đáng tiế!

cCòn Trần Đông vốn đang ngồi nghe Trình Uyên nói đến Phương Thanh Yến không có giá trị như Bệnh Đường Tử, ánh mắt ngưng tụ chợt lóe, sau đó lạnh lùng nhìn Phương Hoài Sơn.

Phương Hoài Sơn dựng ngược lông mày tức giận, đập tay xuống bàn, rống lên, ” Sắp chết đến nơi còn dám mở miệng giả nhân giả nghĩa, ta nói cho ngươi biết Trình Uyên, ngươi hãy nhớ kỹ lời ta nói, cho dù miệng lưỡi của ngươi lươn lẹo đến đâu, hôm nay ngươi đều phải chết! “

Nghe được câu này, Trình Uyên cũng cười lạnh, thản nhiên nói: “Vậy ngươi cũng hãy nhớ r ta nói, ngươi và Phương gia các ngươi, mặc kệ các ngươi đến đây như thế nào, thì sẽ cút về như thế đó!”

“yên lặng!”

Bầu không khí náo nhiệt vừa mới bắt đầu, nhưng lúc này đã bị một gáo nước lạnh ngắt lời.

Thẩm phán và một nhóm bồi thẩm đoàn bước vào phòng xử án.

Nếu Đường Hùng có mặt vào lúc này, chắc anh sẽ nhận ra, vào ngày Trình Uyên bị thẩm vấn, trong một căn phòng khác đã nghe thấy một vài nhân vật nổi bật.

Trong số đó có một người đàn ông trung niên với mái tóc bạch kim, lúc này đang từng bước từng bước và trông rất nghiêm túc.

Thẩm phán đến tòa, và sau đó có một số bên tố tụng đều đứng dậy.

Và cũng như tất cả mọi người đều đứng lên.

Cuối cùng, phiên tòa được bắt đầu.

Người đầu tiên lên tiếng là Hoàng luật sư từ nguyên đơn.

Luật sư giỏi nhất Bắc Kinh vừa thuật lại sự việc hôm xảy ra vụ án, trong đó tự nhiên cũng có thêm mắm thêm muối..

Tóm lại, Trình Uyên được miêu tả như là một con quỷ giết người không chớp mắt.

Một pha tường thuật, khiến cho mọi người không khỏi tin vào đó là sự thật, mà thậm chí còn khơi dậy máu lạnh ăn thịt sống của Trình Uyên.

“phán hắn tử hình đi!”

“Loại người này nhất định phải giết!”

Những người tại buổi điều trần bắt đầu không yên, thậm chí có người còn hét lên “Phán hắn lăng trì!” Loại này khiến người nghe vừa bực mình vừa buồn cười vì lời nói này.

“Yên lặng!” Búa rơi xuống bàn phát ra tiếng “bùm”.

Khán giả bỗng im lặng.

“Tòa án là một nơi trang nghiêm và linh thiêng. Làm sao mọi người có thể gây ồn ào như vậy được hả? Nếu mọi người lại gây rối trật tự, vậy chúng tôi sẽ buộc mọi người phải ra khỏi chỗ này.”, thẩm phán tóc bạc tức giận nói.

Sau đó mọi người im lặng ngay lập tức.

Về sau, lại là một câu nói khác của nguyên chủ Phương Hoài Sơn, vẫn miêu tả Trình Uyên như một ác ma quỷ quái.

Cuối cùng, Phương Hoài Sơn bổ sung thêm một câu, “quan tòa, tôi có một chút cần nói rõ, tôi đã phái người đi điều tra, Trình Uyên không có tiền sử bị bệnh thần kinh, và tôi cũng có biên bản khám sức khỏe của hắn . “

Nói như vậy, là hắn muốn ngăn chặn Trình Uyên thoát tội bệnh tật.

Nói xong, Phương Hoài Sơn lạnh lùng liếc mắt lườm Trình Uyên, y như là muốn nói: “Ta xem ngươi có thể làm được gì nữa!”

Hắn nói xong, quan toà quay đầu qua hỏi Trình Uyên, “Bị cáo, đối với nguyên cáo nói như vậy, bị cáo có tán thành không?”

“Không tán thành!” Trình Uyên phân trần nói.

Dường như ngờ tới Trình Uyên sẽ từ chối, quan tòa cũng không có chút nào kinh ngạc, nhẹ giọng nói: “bị cáo không tán thành, vậy có thể nói rõ ý kiến của mình đi.”

Nghe vậy, Đàm Bích Thư đứng dậy. “Thưa quan tòa, đây là cách thân chủ của tôi tự bào chữa, nếu có chuyện gì thì có thể là do bị thương quá nặng, thần kinh có chút vấn đề, không phân biệt được vào hoàn cảnh lúc đó, dẫn đến mất lý trí và thoáng qua tự vệ. điều này là có cơ sở. và Việc này đều được thực hiện theo tình tiết giảm nhẹ. Tôi cho rằng tội cố ý giết nhiều người như vậy với tội danh đó không đúng. “

Khi nghe điều này, tất cả mọi người đều choáng váng.

Ồ, giết nhiều người một lúc như vậy có phải là một cách tự vệ chính đáng?

Đây không phải là lừa trẻ con sao?

“Nói nhảm!” Phương Hoài Sơn bị hoàn cảnh trước mắt đột nhiên chọc giận, vỗ bàn đứng dậy ,chỉ vào Trình Uyên, tức giận nói: “các ngươi cho rằng ở đây đều là đứa nhóc ba tuổi sao?

Quan toà lập tức lần nữa gõ búa xuống “Nguyên cáo, chú ý kiềm chế cảm xúc và lời nói của mình, còn chưa tới phiên nguyên cáo nói.”

Cho dù Phương Hoài Sơn có kích động như thế nào, lúc này cũng chỉ có thể mạnh mẽ trừng mắt nhìn Trình Uyên mà thôi.

“Bị cáo có thể tiếp tục nói.”

Đàm Bích Thư khẽ cúi đầu, tiếp tục không chút biểu cảm nói: “Nguyên nhân của vụ án này là do Phương Thanh Yến ép buộc và dụ dỗ của nạn nhân. Thân chủ của tôi phải nhượng bộ và đến nhà anh ta để hối lỗi.”

“Ai ngờ, anh ta đã sai thuộc hạ của mình đến giết thân chủ tôi, chém trọng thương thân chủ của tôi và suýt chút nữa đã bị giết chết. Trong trường hợp này, thân chủ của tôi buộc phải chống trả.”

Ngay khi những lời này được nói ra, tất cả mọi người đều sững sờ.

Phương Hoài Sơn tức giận định đứng lên, lại bị Hoàng luật sư bên cạnh giữ chặt.

Hoàng luật sư đứng lên nói: “Thưa quan tòa, lời nói luật sư của bị cáo là không đúng sự thật, còn quá nhiều nghi vấn.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi