ĐỈNH CẤP RỂ QUÝ

Đỉnh Cấp Rể Quý

CHƯƠNG 219: NGÔ BỎ CHẠY

Ngô Cửu U cũng kinh ngạc nhìn Trần Dật Thần, không phải nói Trần Dật Thần là người bình thường sao? Người bình thường sao có thể điên cuồng như thế được?

Lúc Ngô Cửu U đang nhìn Trần Dật Thần thì Trần Dật Thần cũng nhìn Ngô Cửu U, chẳng qua trong Trần Dật Thần lúc nhìn Ngô Cửu U lại mang theo chút nghiền ngẫm.

Ngô Cửu U thực sự đã dùng hành động của chính mình để chứng minh một cách sinh động với anh cái gọi là tốn rất nhiều công sức nhưng tìm không ra, trong lúc vô tình thì lại tìm được.

Ban ngày anh còn đang suy nghĩ làm sao để bắt được Ngô Cửu U và tiêu diệt Ngự nữ giáo, không ngờ đến tối Ngô Cửu U lại tự mình xuất hiện.

“Cậu nhìn tôi làm gì?” Ngô Cửu U nhíu mày, rất không vui nói, không hiểu sao ánh mắt của Trần Dật Thần lại khiến ông ta nổi da gà, nó giống như ánh mắt của thợ săn đang nhìn chằm chằm con mồi vậy.

Nhưng Trần Dật Thần rõ ràng là một người bình thường, mà người bình thường thì ngày thường ông ta cũng chẳng thèm để trong mắt.

“Không có gì.” Trần Dật Thần lắc đầu, thu hồi tầm mắt, anh định lát nữa sẽ cho Ngô Cửu U một ‘bất ngờ’.

Sau khi Trần Dật Thần thu hồi tầm mắt, cảm giác tim đập thình thịch của Ngô Cửu U đã giảm đi rất nhiều, nhưng ông ta vẫn cảm thấy rất khó chịu, nếu không phải đã đồng ý với Đặng Thế Kỳ để Đặng Thế Kỳ tự giải quyết Trần Dật Thần thì lúc này ông ta đã tát cho Trần Dật Thần một bạt tay rồi, đánh cho Trần Dật Thần nhừ tử.

“Chú Ngô, phế con khốn này đi!” Đặng Thế Kỳ chỉ vào Diệp Hải Đường, tức giận nói.

“Được.” Ngô Cửu Hoa khẽ gật đầu, sau đó đột nhiên giậm chân một cái, cả người bay đến trước mặt Diệp Hải Đường như một hồn ma.

Sắc mặt Diệp Hải Đường hơi thay đổi, vội vàng lùi lại.

“Ngô lão quái, tôi sẽ đấu với ông!”

Lúc này, dì Thanh hét to một tiếng, lao lên.

“Đom đóm sao sáng bằng ánh trăng được!” Ngô Cửu U khinh thường cười lạnh, rồi tung ra một cú đấm.

Dì Thanh kinh ngạc, vận khí ngăn chặn đòn tấn công đó.

“Bốp!”

Cú đấm thép của Ngô Cửu U đập mạnh vào hai vai dì Thanh, dì Thanh rên lên một tiếng, bay thẳng ra ngoài như con diều bị đứt dây!

“Dì Thanh!” Diệp Hải Đường kinh ngạc hét lên, dì Thanh ở cấp Ám Kình sơ kỳ lại không thể ngăn nổi một chiêu của Ngô Cửu U!

Ngô Cửu U sao có thể đáng sợ như vậy!

“Cô nhóc, ngoan ngoãn chịu trói đi, tôi không muốn ra tay với cô, dù sao thì sau này cô cũng là cháu dâu của tôi, tôi cũng không muốn làm mất hòa khí với cô.” Ngô Cửu U chắp tay ra sau, vẻ mặt rất kiêu ngạo. Tuy ông ta ở cấp Ám Kình trung kì, nhưng đã ở cấp Ám Kình trung kỳ bảy, tám năm rồi, cho nên sức chiến đấu của ông ta không kém những người Ám Kình hậu kì là bao, đối phó với Liễu Thanh đang bị thương ở cấp Ám Kình sơ kỳ, quả thật dễ như trở bàn tay.

“Ông nằm mơ đi!” Diệp Hải Đường nghiến răng ken két, nói xong, cô nhón một chân lên, như một cơn gió lao về phía Ngô Cửu U.

“Haha, cô nhóc thật là can đảm, lại dám ra tay với lão phu!” Ngô Cửu U cười haha, trong ngữ khí tràn đầy tán thưởng. Diệp Hải Đường quả thực không hổ danh là thiên tài. Ở cấp Minh Kình hậu kỳ bình thường, gặp phải ông ta đang ở cấp Ám Kình trung kỳ, đều mong sao ba mẹ sinh cho mình thêm vài cái chân nữa, chạy cũng không kịp, nhưng Diệp Hải Đường lại dám động thủ với ông ta, chỉ cần phần dũng khí này thôi cũng đủ khiến ông ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa.

Lúc này, Đặng Thế Kỳ cũng mặt đầy dữ tợn bước tới chỗ Trần Dật Thần.

“Rác rưởi, bây giờ mày quỳ xuống, ông đây có thể cho mày chết thoải mái một chút!”

“Mày chắc chắn muốn tao quỳ?” Trần Dật Thần nhướng mày hỏi.

“Rác rưởi, ông đây bảo mày quỳ xuống, là ban ơn cho mày! Một con cóc ghẻ giống như mày căn bản không nên ôm ảo tưởng với Hải Đường!” Vẻ mặt Đặng Thế Kỳ rất dữ tợn: “Nghe nói tên rác rưởi như mày có một cô vợ rất xinh đẹp, cô ta tên là Hạ Nhược Y đúng không, mày yên tâm đi, sau khi mày chết, ông đây sẽ thay mày ‘chăm sóc’ cho vợ của mày, haha!”

“Ông đây sẽ tìm mấy chục tên vô gia cư để bọn họ từng người từng người một…”

“Chát”

Đặng Thế Kỳ còn chưa nói xong thì đã bị Trần Dật Thần cắt ngang.

Cắt ngang bằng một bạt tay.

Sắc mặt Trần Dật Thần lạnh lùng, cái tên Đặng Thế Kỳ ngu xuẩn này thật sự không biết chữ chết viết như thế nào nhỉ, lại dám nhục mạ Hạ Nhược Y trước mặt anh.

“Mày… mày là võ giả?” Đặng Thế Kỳ có chút hoảng sợ che mặt, vừa nãy Trần Dật Thần tát anh ta một bạt tay, anh ta lại không phản ứng kịp.

Làm sao có thể như thế được?

“Vậy thì sao?” Trần Dật Thần cười khẩy, lúc này mới nhận ra anh là võ giả, có phải có chút ngu xuẩn không? Nếu Đặng Thế Kỳ có chút đầu óc thì sau khi anh chạy xong đường đua ở giải đấu chuyên nghiệp thì đã nhận ra, anh là một võ giả, mà không phải bây giờ.

“Mày… mày…” Khóe miệng Đặng Thế Kỳ run rẩy, kinh ngạc đến mức không nói nên lời, có đánh chết anh ta thì anh ta cũng không nghĩ đến Trần Dật Thần lại là một võ giả!

Lúc đầu không phải anh ta chưa từng nghi ngờ Trần Dật Thần có thể là một võ giả, nhưng sau khi suy đi nghĩ lại, nếu Trần Dật Thần là võ giả thì sao lại làm rể một gia tộc nhỏ như nhà họ Hạ, ba năm chịu đựng sự khinh bỉ?

Võ giả cao cao tại thượng sao có thể tha thứ cho bầy kiến sỉ nhục mình chứ?

Chính suy nghĩ theo quán tính này đã khiến Đặng Thế Kỳ theo tiềm thức phủ nhận khả năng này.

Nhưng bây giờ xem ra, Trần Dật Thần thật sự là võ giả!

“Tao cái gì mà tao?” Trần Dật Thần cười haha, tát thẳng vào mặt Đặng Thế Kỳ một bạt tay.

“Chát”

Đặng Thế Kỳ giống như một con quay, quay tròn tại chỗ hai ba lần, người còn chưa đứng vững thì trong miệng búng ra vài cái răng dính đầy máu.

Đương nhiên, nếu Trần Dật Thần không nương tay lại thì bây giờ Đặng Thạch Kỳ không phải rụng răng đơn giản như vậy mà đầu nổ tung như quả dưa hấu.

“Chú Ngô! Anh ta là võ giả!” Đặng Thế Kỳ hoảng sợ cầu cứu Ngô Cửu U. Mặc dù Trần Dật Thần là võ giả, nhưng anh ta lại không nghĩ rằng Trần Dật Thần sẽ đánh lại Ngô Cửu U, Trần Dật Thần cùng lắm chỉ ở cảnh giới với Diệp Hải Đường, đều là Minh Kình hậu kỳ.

“Cái gì? Võ giả?!” Ngô Cửu U một chưởng đánh bay Diệp Hải Đường cũng kinh ngạc, tên tiểu tử đó là võ giả? Tại sao vừa rồi ông ta không nhìn ra?

Ngô Cửu U không khỏi nhìn Trần Dật Thần một cái, lại thấy Trần Dật Thần cũng đang nhìn mình.

Trong phút chốc, Ngô Cửu U cũng hoảng hốt, da đầu tê dại!

Không đúng!

Tuyệt đối không đúng!

Suy nghĩ của Ngô Cửu U xoay chuyển, gần như ngay lập tức ông ta nhận ra được có chỗ nào đó không ổn.

Trần Dật Thần ở trước mặt rất có thể chính là chủ nhân của khí tức nguy hiểm mà ông ta cảm nhận được trên núi hôm qua!

Sở dĩ khi gặp nhau ông ta không nhìn ra Trần Dật Thần là võ giả, rất có thể là bởi vì cảnh giới của Trần Dật Thần cao hơn ông ta rất nhiều!

Trần Dật Thần có thể che giấu khí tức của mình trước mặt ông ta!

Sau khi hiểu ra, Ngô Cửu U sợ hãi, xoay người bỏ chạy.

“Chú Ngô?” Đặng Thế Kỳ trợn to hai mắt, chú Ngô, tại sao chú ấy lại bỏ chạy?

Diệp Hải Đường cũng sửng sốt không kém, Ngô Cửu U không nói lời nào liền bỏ chạy? Trần Dật Thần có đáng sợ như vậy không?

Trần Dật Thần cũng hơi ngẩn ra, Ngô Cửu U vậy mà lại nhát như vậy, không nói hai lời liền bỏ chạy, còn không định động thủ thăm dò anh một chút nữa.

Người này nhát như vậy, sao ông ta có thể tu luyện đến Ám Kình trung kỳ được nhỉ?

Ngày hôm qua cách mấy trăm mét, còn chưa thấy bóng dáng anh thì Ngô Cửu U đã bỏ chạy rồi.

Mặc dù hôm nay nhìn thấy anh rồi, nhưng phản ứng đầu tiên của Ngô Cửu U vẫn là bỏ chạy.

Ông ta thích chạy như vậy, vậy gọi Ngô Cửu U làm gì, dứt khoát đổi thành Ngô bỏ chạy cho rồi, Trần Dật Thần có chút không nói nên lời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi