ĐỈNH CẤP THẦN HÀO

Chương 145

Ngô Tuấn nói, vừa cười vừa giơ cuốn sổ điểm danh trên tay.

Được một lúc thì dừng lại, Ngô Tuấn nói một cách đầy tự hào một lần nữa:

“Mày dám chống lại Hội sinh viên của bọn tao, đây là số phận của mày đó! Làm sao Hội sinh viên của bọn tao lại là chỗ cho mày chọc vào à?”

“Thật không?” Lâm Vân cười, hắn thật sự là đến báo thù.

“Nhóc con, còn cười được hả? Không biết sắp bị đuổi học à?” Cô gái tóc tím bên cạnh chế nhạo.

“Vậy tao cũng sẽ chống mắt lên xem. Nếu mày có thể đuổi học được tao, tao sẽ thua.” Lâm Vân tỏ vẻ chống đối.

Ngô Tuấn vốn tưởng rằng chỉ cần hắn lấy sổ điểm danh ra uy hiếp Lâm Vân. Lâm Vân nhất định sẽ sợ hãi, thậm chí còn cúi đầu cầu xin hắn thương xót, nhưng kết quả cái tên Lâm Vân này lại tỏ vẻ thờ ơ, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.

“Mày… mày thực sự không sợ bị đuổi học sao?” Ngô Tuấn vẻ mặt u ám hỏi.

“Nếu sợ, thì tao là cháu của mày.” Lâm Vân cười nói.

“Mày…, sắp chết đến nơi còn cứng miệng! Mày chờ đấy, hôm nay tao sẽ báo nhà trường. Cho nhà trường đuổi học mày!” Ngô Tuấn hung ác nói.

Ngô Tuấn nói xong liền xoay người rời đi.

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mặc vest đi qua.

“Là hiệu trưởng!”

Hội trưởng Hội sinh viên Ngô Tuấn và cô gái tóc tím nhìn thoáng qua đã nhận ra người đàn ông trung niên mặc vest đi ngang qua là hiệu trưởng của Đại học Thanh Dương.

Vì vậy, Ngô Tuấn nhanh chóng chuyển sang một nụ cười khen ngợi và chào ông ta.

“Chào buổi chiều hiệu trưởng! Em là Ngô Tuấn, trưởng ban học tập của hội sinh viên.”

Lời vừa dứt, Ngô Tuấn đã dồn dập chào hỏi hiệu trưởng, khuôn mặt gần như cười đến méo mó.

“Chào buổi chiều hiệu trưởng!” Cô gái tóc tím cũng nở nụ cười chào hiệu trưởng.

“Ừ.”

Hiệu trưởng thản nhiên ậm ừ, rồi tiếp tục đi về phía trước, rõ ràng chỉ là chào hỏi qua loa lấy lệ.

Rốt cuộc, hiệu trưởng một ngày gặp bao nhiêu học sinh để chào hỏi, đối đáp lấy lệ là chuyện bình thường, nên Ngô Tuấn và hai người không cảm thấy thất vọng.

Cùng lúc đó, Ngô Tuấn trong lòng cười nhạo: “Lâm Vân, thằng nhãi này, thật sự là không có mắt. Vừa nhìn thấy hiệu trưởng còn không chào hỏi. Đúng là đáng chết!”

Hiệu trưởng vừa đi hai bước, liền nhìn thấy Lâm Vân.

“Đây là…. Chẳng phải là Lâm thiếu gia sao?”

“Chào buổi chiều, Lâm thiếu gia!”

Hiệu trưởng nhanh chóng mỉm cười, bước nhanh tới chỗ Lâm Vân. Chủ động chào hỏi Lâm Vân, ngay cả thái độ cũng vô cùng ôn hòa.

Huh?

Ngô Tuấn và cô gái tóc tím nhìn thấy cảnh này, bọn họ đã vô cùng sửng sốt.

Chuyện quái gì đang diễn ra vậy trời?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi