ĐỈNH CẤP THẦN HÀO

Chương 176

“Người khác như thế nào thì tôi không biết, dù sao đổi với cô, tôi cũng không có hứng thú gì.” Lâm Vân hời hợt nói.

“Không có hứng thú với tôi?” Tô Bảo Nhi giật mình.

Tô Bảo Nhi là một cô gái vừa giàu lại vừa đẹp, là hoa hậu giảng đường nổi danh của trường đại học Bảo Thạnh, co là rất tự tin vào bản thân mình.

Ngay sau đó, Tô Bảo Nhi cười nói: “Nếu như anh không có hứng thú với tôi, điều đó chỉ nói lên, khả năng giới tính của anh có vấn đề.

“Ha ha ha, cô đã quá tự tin về bản thân mình rồi.” Lâm Vân lắc đầu cười.

“Cho dù như thế nào, vừa rồi rất cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi, tôi thật sự không nghĩ đến, dưới sự uy hiếp của anh Giang, anh còn có thể tiếp tục kiên trì giúp đỡ tôi như thế.” Tô Bảo Nhi nói.

Dừng lại một lúc, Tô Bảo Nhi tiếp tục: “Chúng ta vốn không quen biết, anh lại sẵn lòng giúp đỡ tôi như thế, anh nói, anh không có hứng thú với tôi, tôi không tin”

Theo như Tô Bảo Nhi thấy, dưới tình huống vốn dĩ hai người bọn họ không quen biết, Lâm Vân còn sẵn lòng giúp đỡ cô ta như thế, điều đó chỉ chứng minh, cô ta rất có sức hút, Lâm Vân bị cô ta thu hút, cho nên mới giúp đỡ cô ta.

Lâm Vân câm nín: “Cô nghĩ nhiều rồi, tôi giúp đỡ cô, đơn giản là tôi cảm thấy chướng mắt với anh Giang, chỉ thế mà thôi, tôi thật sự không có hứng thú gì với cô.”

Lâm Vân không nghĩ đến, cô hoa hậu giảng đường Tô Bảo Nhi này quá tự luyến.

Đương nhiên, cô ta có vốn để tự luyến.

Lúc này, Tô Bảo Nhi mở chiếc túi LV của mình, lấy ra một xấp tiền.

“Cho dù là vì nguyên nhân gì, anh đã giúp đỡ tôi, đây là thù lao của anh.” Tô Bảo Nhi đưa xấp tiền này cho Lâm Vân.

Lâm Vân nhìn thoáng qua, xấp tiền này, ít nhất cũng phai 35 triệu.

Thật đúng là người giàu, ra tay rất hào phóng.

“Xin lỗi cô, tôi không có hứng thú, tôi đã nói rồi, tôi giúp cô, đơn giản chỉ vì cảm thấy chướng mắt với anh Giang kia, chỉ thế mà thôi.” Lâm Vân không nhận tiền.

Đối với Lâm Vân của trước kia, đây tuyệt đối là một số tiền lớn.

Nhưng đối với Lâm Vân của hiện tại mà nói, nhiều tiền như thế rơi trên mặt đất, anh còn chẳng muốn cúi người nhặt.

“Anh không cần? Là chê ít à?” Tô Bảo Nhi cau mày.

Tô Bảo Nhi nhìn qua quần áo của Lâm Vân.

Theo như Tô Bảo Nhi thấy, đối với cô ta, số tiền này chỉ là tiền tiêu vặt, nhưng đối với người như Lâm Vân mà nói, đây chắc hẳn là một khoản tiền lớn..

Ngay sau đó, Tô Bảo Nhi lại một lần nữa lấy một xấp tiền từ trong túi ra, tiếp theo đưa tất cả cho Lâm Vân.

“Đây là 70 triệu, đừng chê ít, đối với anh mà nói, chắc hẳn là một con số không nhỏ.

“Chẳng phải tôi đã nói rất rõ ràng rồi à? Tôi không có hứng thú.

Lâm Vân lạnh lùng nói.

Sau khi nói xong, Lâm Vân xoay người đi thẳng vào trong trường học.

“Anh.

Nhìn Lâm Vân cứ thế rời đi, Tô Bảo Nhi tức đến mức giậm chân.

Đối với Tô Bảo Nhi mà nói, những nam sinh khác nhìn thấy cô ta đều không ngừng xum xoe, biết bao nhiêu nam sinh hy vọng có thể nói chuyện với cô ta, nhưng lại không có cơ hội.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi