ĐỈNH CẤP THẦN HÀO



“Thực sao? Tuyệt quá!”
Mập hào hứng gật đầu, rồi nhanh chóng mờ cửa xe để đổi vị trí, ai mà không muốn lái một chiếc Lamborghini cho đã chứ?
về đến cổng trường cũng đã hơn Mười một giờ đêm, cổng trường đóng chặt không vào được, Mập xuống xe, Lâm Vân trực tiếp điều khiển xe đến bãi đậu xe gần đó.

Chỗ khác.

Bên trong một chiếc taxi.

Bạn gái Mập là Triệu Mai và Quách Hiểu Hiểu ngồi trong xe.

“Không đúng! Không đúng! Mình cảm thấy thằng nhóc này không có thể trở thành người giàu có.

Theo mình biết thì gia đình cậu ta rất nghèo, nghỉ hè cậu ta còn đi làm mà, nếu nhà cậu ta giàu thật thì nghỉ hè cậu ta có đi làm thêm không?” Triệu Mai càng nghĩ càng thấy không ổn.

“Đúng vậy, bình thường những người giàu, có ai lại giống như cậu ta chứ, mặc quần áo rẻ tiền,
nhìn không giống người giàu, nhưng chiếc Lamborghini của cậu ta, mình không thể không tin rằng cậu ta giàu có!” Quách Hiểu Hiểu lắc đầu.

“Có lẽ cậu ta đã thuê chiếc Lamborghini đó, chẳng qua là muốn đóng kịch với chúng ta mà thôi!” Triệu Mai chợt nhận ra.

Quách Hiểu Hiểu vừa nghe đến chuyện thuê xe, cô ta liền cho là đúng.

“Đồ khốn kiếp! Còn dám nói dối chúng ta! Lần sau gặp mặt, nhất định phải tính sổ với cậu ta!”
Quách Hiểu Hiểu giận dữ giậm chân.

Ngày hôm sau.

Ngày hôm trước, Trương Hổ sau khi bị Lâm Vân dùng bút đâm ở trong lớp học, hiện tại đang điều trị ở bệnh viện.


Hôm nay, cuối cùng hắn cũng đã được xuất viện.

Ngay cổng trường.

“Anh Hổ, anh rốt cục đã trở lại!”
Một số bè bạn của Trương Hổ đã ở cổng trường để đón hắn.

“Chết tiệt, ông đây hôm nay đi học lai, việc đầu tiên là tìm Lâm Vân báo thù!” sắc mặt Trương Hổ vô cùng âm trầm.

Trương Hổ cứ nhớ lại cảnh bị Lâm Vân cầm bút đâm, trong lòng khó chịu, nhưng lúc đó lại là trong phòng học, làm hắn cảm thấy rất mất mặt.

“Anh Hổ, anh tính dạy dỗ tên nhóc kia như thế nào? Tìm người đánh nó?” Tên gầy gò tò mò hỏi.

“Đánh nó? Hừ, chỉ đánh nó thôi thì không hả giận được! Tao muốn trường học đuổi nó! Tao muốn hủy hoại tương lai của nó!” Trương Hổ hung ác nói.

“Đuổi học? Làm sao để nó bị đuổi ra?” Tên gầy hỏi.

“Chù nhiệm phòng hành chính của trường là bạn của ba tao.

Để cho trường đuổi học một đứa nghèo như nó dễ như trở bàn tay!” Trương Hổ nheo mắt.

Phòng hành chính cùa trường
“Chú Lý.

” Trương Hổ đi vào văn
phòng.


Ngồi trên ghế văn phòng là một người trung niên mập mạp bụng phệ, chính là chú Lý mà Trương Hổ gọi, cũng là chủ nhiệm phòng hành chính của trường.

“Trương Hổ, sao hôm nay rảnh rỗi đến tìm chú Lý vậy? Cháu ở trường học thế nào rồi?” Chủ Nhiệm Lý mặt đầy ý cười.

“Chú Lý, mấy ngày nay cháu không được khỏe.


Trương Hổ nói xong kéo xuống cổ áo, băng gạc che vết thương
hiện ra.

“Trương Hổ, cháu, đã… đã xảy ra chuyện gì vậy?” Chủ Nhiệm Lý bày ra vẻ mặt kinh ngạc.

“Bị một thằng nhóc trong lớp chúng ta dùng bút đâm, mà còn hành hung ờ ngay trong lớp nữa chứ.

Chú Lý, chú phải giúp cháu.

Chú phải đuổi tên nhóc này đi!” Trương Hổ nghiến răng nói.

“Cái gì? Còn có chuyện như vậy? Trương Hổ, cháu yên tâm, chú hứa chú sẽ giúp cháu, thằng kia tên là gì?” Chủ Nhiệm Lý trực tiếp đồng ý.

“Tên là Lâm Vân.

” Trương Hổ chỉ đích danh.

“Trương Hổ, cháu trở về chờ tin tức, trong hôm nay, chú sẽ đuổi thằng nhóc này cho cháu!” Chù Nhiệm Lý bảo đảm chắc chắn.

“Cảm ơn chú Lý!”
Trương Hổ hưng phấn cười nói.

Trong lớp học.

Sau khi Trương Hổ vào phòng học, liền trực tiếp đến trước mặt
Lâm Vân.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi