ĐỈNH CẤP THẦN HÀO



Mặc dù Hoàng Mộng Di không quen thân với Lâm Vân lắm, nhưng dù sao Lâm Vân cũng là giúp đỡ cô, cô đương nhiên không muốn nhìn thấy Lâm Vân gặp nạn.

“Chọc không nổi?” Lâm Vân nở nụ cười trêu đùa.

ở thành phố Thanh Dương này, e rằng không có ai mà Lâm Vân
chọc không nổi cả.

Thực lòng mà nói, Lâm Vân không quan tâm đến Uy thiếu là con nhà ai, dù sao cũng không thể mạnh hơn Lâm Vân, Lâm Vân là cháu của Lưu Chí Trung, người giàu nhất Tây Nam.

Cha Hoàng cũng vỗ vai Lâm Vân và nói: “Chàng trai, cậu ta là cổ đông của chi nhánh Thanh Dương của tập đoàn Hoa Đỉnh, chúng ta không động vào cậu ta được đâu.


“Con trai cổ đông?” Lâm Vân khẽ nhíu mày.


Lâm Vân không ngờ người này lại là con của một cổ đông của công ty mình!
Con trai của cồ đông của nhà mình mà lại kiêu ngạo trước mặt mình? Đủng là thú vị.

Ngay sau đó, Lâm Vân cười lạnh: “Ha ha, con trai cổ đông, vậy mà dám kiêu ngạo như vậy, ai cho anh lá gan đó?”
Khi Uy thiếu nghe được những gì Lâm Vân nói, hắn lập tức nổi giận.

“Nhóc con, con mẹ mày, dám nói
chuyện với tao thế này à, tao thấy mày chán sống muốn bị đánh rồi!”
Uy thiếu trực tiếp giơ nắm đấm lên, làm tư thế như muốn đánh Lâm Vân.

Cha của Hoàng Mộng Di thấy vậy liền nhanh chóng trước mặt anh.

“Uy thiếu! Hôm nay là tiệc rượu do chủ tịch chi nhánh của Hoa Đỉnh tổ chức, nếu cậu dám ra tay đánh người ở đây, vậy thì không giữ thể diện cho chủ tịch chi nhánh Hoa Đỉnh rồi, nếu làm lớn chuyện thì ba của cậu cũng
không thể yên với chủ tịch chi nhánh Hoa Đỉnh đâu!”
Uy thiếu đã bình tĩnh lại sau khi nghe những lời này.


Tuy rằng kiêu căng ngạo mạn, nhưng hắn không phải là đồ ngốc.

Hắn ta biết rằng đây là tiệc rượu do chủ tịch mới tổ chức.

Nếu hắn thực sự gây chuyện trong tiệc rượu và làm cho chủ tịch mới nổi giận, có lẽ cha của hắn cũng không thể gánh nổi đâu.

“Nhóc con, xem như mày may
mắn, bây giờ tao không động vào mày đâu! Khi tiệc rượu kết thúc, tao sẽ cho mày thấy kết cục khi chọc giận tao!” Uy thiếu hằn hộc nói.

Ngay sau đó, Uy thiếu quay đầu nhìn Hoàng Mộng Di, lạnh lùng nói: “Hoàng Mộng Di, em và ba em suy nghĩ cho kỹ đi, vẫn là câu nói kia, nếu như em bằng lòng làm bạn gái của anh, anh liền nhờ cho ba của anh giúp em.

Nếu không, thì nhà em tiêu đời rồi!”
Nói xong câu này, Uy thiếu quay người rời đi.

Lâm Vân nhìn bỏng lưng Uy thiếu rời đi, cười lạnh: “Tôi cũng sẽ cho anh thấy kết cục khi chọc giận tôi!”
Chờ cho đến khi Uy thiếu đi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi