ĐỈNH CẤP THẦN HÀO

Chương 615

“Nhưng mà, ngoại trừ vay tiền ra tôi thật sự không thể nghĩ ra cách nào khác.

Huỳnh Tuệ Mẫn cúi đầu.

“Cô nói đi, cô thiếu bao nhiêu, có lẽ tôi có thể giúp cô nghĩ cách” Lâm Vân nói.

“Đó là một khoản tiền lớn, mười bảy triệu năm trăm đồng.

Huỳnh Tuệ Mẫn nói.

“Mười bảy triệu năm trăm đồng phải không, tôi cho cô mượn” Lâm Vân nói.

Mười bảy triệu năm trăm đồng giờ đây đối với Lâm Vân mà nói, hoàn toàn chỉ là một số tiền nhỏ, nếu như số tiền này có thể giúp đỡ được một người, tất nhiên sẽ là chuyện tốt.

“Chuyện này tôi…!số tiền lớn như vậy, tôi không thể lấy của anh được” Huỳnh Tuệ Mẫn vội vàng xua tay.

“Huỳnh Tuệ Mẫn, đây là tôi cho cô mượn, chứ đâu phải là tặng cho cô, tại sao cô lại không thể lấy?” Lâm Vân cười nói.g

Lâm Vân tiếp tục nói: “Cô vay khoản của người khác cũng là mượn, mượn của tôi cũng là mượn, tôi còn không cần lãi suất của cô, cũng không có rủi ro, cô nói đúng không?”

Huỳnh Tuệ Mẫn suy nghĩ kỹ lại, điều Lâm Vân nói hình như cũng đúng.

“Vậy đợi đến khi tôi nhận được lương rồi, tôi sẽ trả cho anh ngay.” Huỳnh Tuệ Mẫn nghiêm túc nói.

“Được.” Lâm Vân cười gật đầu.

Lâm Vân căn bản không thiếu chút tiền này.

Nhưng mà, nếu như Lâm Vân nói trực tiếp tặng cho cô ấy, cô ấy nhất định sẽ không chịu lấy, cho nên Lâm Vân mới nói là cho cô ấy mượn, dù sao kết quả cũng giống nhau, đều là đưa tiền cho cô ấy mà thôi.

“Lâm Vân, tôi không biết phải cảm ơn anh như thế nào nữa, anh đã giúp tôi một vấn đề lớn.” Huỳnh Tuệ Mẫn nở một nụ cười.

Huỳnh Tuệ Mẫn nghĩ đến tiền viện phí đã được giải quyết, đương nhiên trong lòng cô ấy rất vui.

“Không cần cảm ơn, chuyện giám đốc tài chính đó làm khó tôi vào lúc sáng, cô không phải cũng đã giúp tôi sao.

Lâm Vân cười nói.

“Này, cái cậu làm vệ sinh đó”

Vào lúc này, một giọng nói của phụ nữ từ phía sau truyền đến.

Lâm Vân nghe thấy giọng nói như đang gọi mình, bèn quay đầu lại nhìn.

Người hiện lên ánh mắt anh là một cô gái mặc đồ công sở với chiếc tất đen.

Cô gái ăn diện có chút diêm dúa loè loẹt, hơn nữa dáng người cũng rất chuẩn, lộ ra vài phần gợi cảm.

“Cô đang gọi tôi?” Lâm Vân nhìn cô ấy.

“Lẽ nào còn có ai ở đây sao? Mau lại đây.

Cô gái tỏ vẻ có chút thiếu kiên nhẫn.

Mặc dù Lâm Vân không biết cô ấy là ai, nhưng với thân phận hiện tại của Lâm Vân chỉ là người dọn vệ sinh bậc thấp nhất, vì vậy Lâm Vân bước tới trước mặt cô ấy.

“Người đẹp, có chuyện gì vậy?” Lâm Vân nhìn cô ấy.

Cô gái cau mày, lạnh giọng nói: “Cậu là người mới tới sao? Không biết lớn nhỏ mà tùy tiện kêu người, cậu có biết tôi là ai không? Thư ký của tổng giám đốc, gọi tôi là chị Phượng, hiểu chưa.

“Chị Phượng” Lâm Vân gượng cười.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi