ĐỈNH CẤP THẦN HÀO

Chương 633

Khi Lâm Vân tỉnh lại chỉ cảm thấy có một mùi thơm thoang thoảng.

Lâm Vân vội vàng mở mắt ra nhìn, thì thấy mình đang nằm trên giường, hơn nữa còn đang ôm người của Phạm Minh Tú ngủ chung giường với nhau.

Là một người đàn ông hai mươi tuổi, thật lòng mà nói cảm giác dịu mềm này khiến cho đầu óc Lâm Vân choáng váng, lửa trong bụng cũng bắt đầu sôi trào lên.

“Này là chuyện gì thế này?” Lâm Vân nở nụ cười khổ.

Lúc này, ánh mắt của Phạm Minh Tú chuyển động, sau đó mơ màng mở mắt ra.

Sau khi Phạm Minh Tú nhìn thấy Lâm Vân trước mặt mình, hai mắt Phạm Minh Tú lập tức trợn to.

Cô ấy kéo chăn ra xem, khuôn mặt liền đỏ đến tận cổ.

“Cậu…cậu đã làm gì tôi.

Khuôn mặt xinh đẹp của Phạm Minh Tú nóng ran.

“Ơ, giám đốc Tú, tôi không làm gì cả.

Cô uống say rồi, tôi lại không biết địa chỉ nhà của cô, nên chỉ có thể đỡ cô về khách sạn nghỉ ngơi” Lâm Vân cười khổ nói.

“Cậu không làm gì cả? Cậu đó đã đụng tới tôi rồi, còn nói không có làm gì sao” Phạm Minh Tú trợn mắt nhìn Lâm Vân.

“Chuyện này…!chuyện này cũng không phải là điều tôi có thể kiểm soát được, Lâm Vân có chút xấu hổ..

Nếu đến như vậy anh còn không có phản ứng, Lâm Vân e rằng còn phải đi gặp bác sĩ đấy.

“Tôi nhìn rõ ràng là cậu đã làm gì tôi rồi, không tin cậu nhìn ga giường đi, đây là lần đầu tiên của tôi, cậu là đồ khốn nạn” Phạm Minh Tú bật khóc lên.

Lâm Vân mở ra xem, phát hiện trên ga trải giường có vết máu.

“Lẽ nào thật sự đã làm rồi sao?”

Đầu của Lâm Vân lúc này vẫn còn chút choáng váng, bởi vì say rượu, nên Lâm Vân cũng không dám chắc chắn là hôm qua cùng Phạm Minh Tú có xảy ra chuyện gì hay không.

Hơn nữa còn có vết máu, đây chính là bằng chứng.

“Mẹ nó, không lẽ nào lại cẩu huyết như vậy chứ?” Lâm Vân lộ ra vẻ bất lực.

Cả đêm qua bản thân mình cố gắng kiềm chế vậy mà, chính là sự sẽ xảy ra chuyện gì, kết quả là….!

Trong lòng Lâm Vân không khỏi suy nghĩ, sao mình lại còn không có chút cảm giác gì, mà đã lấy đi lần đầu tiên của Phạm Minh Tú như thế này?

Mẹ nó còn không bằng là hôm qua cứ quang minh chính đại mà hành động nữa.

Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ lung tung của Lâm Vân.

“Nếu như cậu thật sự đã làm gì tôi rồi, lỡ như tôi mang thai đứa con thì sao, cậu có chịu trách nhiệm với tôi không.

Phạm Minh Tú khóc nói.

Lâm Vân lại nhìn vết máu đó, sau đó anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu như thật sự là như vậy.

Đương nhiên tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô.

Nếu như mình đã lấy mất lần đầu tiên của Phạm Minh Tú, mà còn không chịu trách nhiệm với cô ấy, thì Lâm Vân cũng sẽ tự coi thường bản thân mình.

Trong lòng Lâm Vân có chút rối bời.

Dù sao thì anh cũng là người có bạn gái, hơn nữa ảnh còn có một chút vướng mắc với Tô Bảo Nhi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi