ĐỈNH CẤP THẦN HÀO

Chương 647

Chỉ dựa vào cuốn sổ sách này thôi, cũng đã đủ để kết tội hai cha con bọn họ rồi.

Tiếp theo đó, Lâm Vân trực tiếp đem sổ sách này nhét vào trong quần áo của mình, sau đó xếp gọn lại ngăn kéo, rồi khóa tủ lại.

“Huỳnh Thiếu, ông đúng là một con lợn ngu ngốc, lại dám để chìa khóa vào trong ổ khóa.” Lâm Vân cười lạnh nói.

Nếu như Huỳnh Thiếu không để lại chìa khóa vào trong ổ khóa, thì Lâm Vân sẽ không thể mở ngăn kéo ra được.

Lâm Vân không thể mở ngăn kéo, tất nhiên cũng sẽ không thể lấy được sổ sách này, vì vậy chỉ trách Huỳnh Thiếu quá bất cẩn mà thôi.

“Cục cục cục.

Đúng lúc này, có tiếng bước chân của giày da truyền đến.

Lâm Vân vội vàng chạy đến cầm cây lau nhà lên giả bộ lau sàn.

“Két.”

Ngay sau đó, cửa văn phòng được đẩy ra.

Người hiện vào trong mắt của Lâm Vân là ba của Huỳnh Thiếu, cũng chính là tổng giám đốc của chi nhánh Việt Hoàng.

Ông ta là người đứng đầu của chi nhánh Việt Hoàng.

“Cậu ở đây làm gì?” Sau khi tổng giám đốc Huỳnh nhìn thấy Lâm Vân, tức thì lên tiếng quát mắng.

“Tổng giám đốc Huỳnh, tôi…tôi là người của bộ phận vệ sinh, người chịu trách nhiệm vệ sinh của tòa lầu này.

Tôi nhìn thấy phòng làm việc bẩn, cho nên mới vào đây lau chùi.

Lâm Vân nói.

Nói thật là lúc này nhịp tim của Lâm Vân đang dập dồn đập lên, trong lòng có chút hồi hộp, nếu như bị ông tổng giám đốc Huỳnh này phát hiện ra thì thảm rồi.

“Đây là văn phòng của giám đốc tài chính, nếu không có mệnh lệnh, thì không được phép vào đây, hiểu không? Cút ra ngoài ngay.

Tổng giám đốc Huỳnh nghiêm mặt quát mång.

“Vâng vâng vâng” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lâm Vân giả vờ rất sợ hãi gật đầu, sau đó nhanh chóng chuồn ra khỏi văn phòng.

Sau khi rời khỏi văn phòng, trên trán Lâm Vân đã toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng cũng có chút lo lắng, tổng giám đốc Huỳnh này có vẻ như đã là cáo già rồi, không hề ngốc như con trai ông ta.

Tuy rằng lúc lật đồ Lâm Vân đã rất cẩn thận, cố gắng xếp lại tất cả những chỗ đã lật, nhưng Lâm Vân vẫn có chút lo lắng, tổng giám đốc Huỳnh sẽ phát hiện ra là phòng làm việc đã bị lục qua.

Sau khi Lâm Vân ra khỏi văn phòng, anh không dám có chút chậm trễ, liền đi thẳng đến tầng một, rồi đến tầng một tìm Thạch Hàn nay đang giả dạng thành bảo vệ.

“Thạch Hàn, anh hãy giữ cái này cho kỹ vào.

Lâm Vân kéo Thạch Hàn đến một góc bên ngoài công ty, sau đó đưa sổ sách cho Thạch Hàn bảo quản.

Lâm Vân tự mình bảo quản vẫn luôn cảm thấy không yên tâm, chỉ cần để ở chỗ Thạch Hàn, thì Lâm Vân mới có thể hoàn toàn yên tâm được.

“Anh Vân hãy yên tâm, trừ khi mạng sống của tôi không còn, nếu không thì cuốn sổ này tuyệt đối sẽ không mất được” Thạch Hàn đảm bảo nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi