ĐỈNH CẤP THẦN HÀO

Chương 741

“Lâm Vân, nếu muốn thi đấu thì so tài bình thường cũng vô vị quá, dù sao cũng phải có phần thưởng mới hay chứ, cậu nói đúng không?” Lâm Hải Huy nói.

“Anh muốn cược cái gì?” Lâm Vân cũng mỉm cười.

“Tôi cược chiếc Ferrari của mình cũng không sao, nhưng vấn đề la cậu nghèo rớt mồng tơi như vậy, cậu có cái gì đây? Đúng không nào?” Lâm Hải Huy cười mỉa mai.

“Nếu tôi thua thì sau này Lâm Vân tôi sẽ không bước vào nhà họ Lâm nửa bước. Được chưa?” Lâm Vân hờ hững nói.

“Được! Không phải là tôi bắt buộc cậu nhé, yêu cầu này do chính cậu nói ra, mấy người làm chứng cho tôi nhé.” Lâm Hải Huy cười nói.

“Không thành vấn đề, chúng tôi sẽ làm chứng!”

Mấy con cháu nhà họ Lâm đều đua nhau đồng ý.

“Vậy quyết định vậy nhé, nếu tôi thua, chiếc Ferrari kia sẽ cho cậu, nếu cậu thua thì cút khỏi nhà họ Lâm, sau đó không cho phép đặt chân đến nhà họ Lâm nửa bước.” Lâm Hải Huy cười nói.

“Lâm Vân, em… em không nên như vậy đâu, ôi…”

Lâm Mộc Thanh thấy Lâm Vân cá cược như vậy thì cô chỉ có thể lắc đầu thở dài, cô cũng nỗ lực khuyên Lâm Vân, nhưng rồi lại uổng công vô ích.

“Chị Thanh đừng lo lắng, em sẽ thắng được.” Lâm Vân nở nụ cười tự tin.

Rất nhanh sau đó, Lâm Vân và Lâm Hải Huy đi tới trước vị trí bắn súng.

Mười mấy con cháu nhà họ Lâm đều vây quanh xem trò vui.

Thậm chí một số hội viên nghe thấy Lâm Hải Huy cược một chiếc xe Ferrari mười tỉ rưỡi thì cũng chạy tới xem trò vui.

Trong thị trấn nhỏ như huyện Kiến Nghiệp, cá cược mười tỉ rưỡi quả thực là hết sức kinh người.

“Lâm Hải Huy chơi tốt lắm đấy, nghe nói đối thủ của anh ta là một cậu chủ bị vứt bỏ của nhà họ Lâm, nghèo rách mồng tơi, chắc chắn là chưa từng chạm vào súng rồi.”

“Một thằng nhóc chưa từng chạm vào súng mà muốn so với Lâm Hải Huy hả, đúng là chẳng có gì gay cấn.”

Mấy hội viên tới đây xem náo nhiệt cũng bắt đầu nghị luận.

Giữa trường bắn.

“Anh Lâm Vân, thấy anh chưa đụng tới súng thật cho nên tôi nói qua với anh một số lưu ý khi sử dụng và các nội dung chính.” Huấn luyện viên nói với Lâm Vân.

“Không cần đâu.” Lâm Vân vung tay.

“Anh… anh thấy không cần à?” Huấn luận viên kinh ngạc nói.

“Tôi xác nhận.” Lâm Vân gật đầu.

Huấn luyện viên nghe vậy thì lúc này mới lui về.

“Lâm Vân, cậu cũng khoác lác quá, có biết sử dụng súng thật không mà lại không muốn nghe huấn luyện viên giảng giải, cậu tưởng mình là thiên tài à, không cần dạy mà cũng biết?” Lâm Hải Huy cười lạnh nói.

“Không có chuyện gì đâu, tôi dùng súng mô hình rồi, tôi thấy cái này cũng không khác biệt nhiều với súng đồ chơi đâu.” Lâm Vân cười nghiền ngẫm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi