ĐỈNH CẤP THẦN HÀO

Chương 986

Bác của Như Tuyết muốn thông qua loại cách thức này để cố ý chê bai Như Tuyết, sau đó khoe khoang con gái bà ta tài giỏi như thế nào.

Bà ta khoe khoang con gái bà ta tài giỏi thì Lâm Vân không có ý kiến, nhưng tại sao lại muốn giẫm lên người khác làm giá đỡ chứ? Điều này làm cho Lâm Vân khó chịu.

“Như Tuyết, anh giúp em chọn món nhé.”

Lâm Vân vừa nói vừa cầm menu bằng tiếng pháp.

Hiển nhiên Lâm Vân không muốn để cho Như Tuyết bị chê bai, không muốn lòng tự trọng của Như Tuyết bị đả kích.

“Ô, dế nhũi như cậu mà cũng biết tiếng pháp sao?”

Bác của Như Tuyết thấy Lâm Vân cầm menu thì bà ta lộ ra nụ cười khinh thường.

“Không biết thì không thể gọi món sao?” Lâm Vân cười giễu.

Ngay sau đó Lâm Vân quay đầu nói với nhân viên phục vụ:

“Tất cả các món ăn trên menu từ đầu đến cuối đều đưa lên một phần giống nhau, thiếu một món cũng không được!”

“Anh, anh…Anh xác định muốn gọi hết tất cả sao? Nhiều món ăn như vậy bốn nguời có thể ăn hết không?”

Nhân viên phục vụ ngạc nhiên, anh ta chưa từng gặp tình huống như thế này.

“Tôi xác định, có ăn hết hay không thì tôi cũng gọi, có tiền thì tùy hứng thôi.” Lâm Vân lạnh nhạt nói.

“Anh thật là hào phóng, tôi sẽ lập tức đi dặn nhà bếp.” Nhân viên phục vụ gật đầu trả lời sau đó quay người chuẩn bị rời đi.

Bác của Như Tuyết nghe thấy Lâm Vân gọi hết tất cả các món thì mặt của bà ta tái mét, phải biết rằng hôm nay bà ta là người mời khách đấy!

Mặc dù bà ta không xem hiểu tiếng pháp nhưng mà vừa rồi lúc xem menu bà ta lại xem hiểu giá cả, dù sao thì giá cả là dùng chữ số la mã.

Những giá cả kia đều là mấy trăm, mấy nghìn đấy!

Nếu như gọi tất cả các món vậy thì hôm nay bà ta phải tốn mấy chục nghìn, nghĩ đến đây thì bà ta lại đau lòng. Mặc dù nhà bà ta có tiền nhưng cũng không thể chịu được.

“Chờ một chút! Chờ một chút!”

Bác của Như Tuyết vội vàng gọi nhân viên phục vụ lại.

Ngay sau đó bác của Như Tuyết nhìn chằm chằm Lâm Vân răn dạy và quở mắng:

“Thằng nhóc, cậu ở đây giả bộ cái gì chứ lại còn có tiền thì tùy hứng thôi? Người tính tiền chính là tôi đấy!”

Lâm Vân cười giễu: “Là bác bảo Như Tuyết tùy ý chọn món, thế nào? Bác không thể trả nổi sao? Nếu như bác không thể trả nổi thì cứ nói thẳng để cháu trả thay.”

“Cậu tính tiền? Cậu có tiền sao? Hơn nữa nhà tôi có tiền như vậy sao lại không thể trả nổi chứ? Chẳng qua tôi thấy gọi nhiều món như vậy thì quá lãng phí mà thôi.” Bác của Như Tuyết ấp úng nói.

Bác của Như Tuyết rất sĩ diện nên đương nhiên bà ta sẽ không nói rằng mình không thể trả nổi.

Lâm Vân cười lắc đầu sau đó quay đầu nói với nhân viên phục vụ:

“Được rồi, cứ làm theo lời tôi vừa mới nói, mặt khác mang đến cho tôi một chai Lafite năm 95.”

“Vâng thưa anh.”

Sau khi nhân viên phục vụ trả lời thì quay người rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi