ĐỊNH HẢI PHÙ SINH LỤC

Hạng Thuật đáp: "Mười vạn lượng vàng."

"Mười vạn lượng?!" Trần Tinh và Phùng Thiên Quân đồng thời la lên.

"Phải... đúng vậy." giọng Ôn Triết hơi run rẩy, "Chứng nhận gửi tiền đã được xác minh, đến nay vừa tròn ba mươi năm, mỗi năm lời năm li, nhân lên ba mươi lần..."

Chủ sự lập tức móc bàn tính ra gạt lạch cạch, sau khi gạt được mấy lần, Trần Tinh cùng Phùng Thiên Quân liếc nhau.

"Bốn mươi ba vạn hai nghìn hai trăm lượng."

Trần Tinh, Phùng Thiên Quân cùng Ôn Triết thốt lên cùng lúc, Phùng Thiên Quân suýt tí nữa ngất luôn.

Tận lúc này Ôn Triết mới ý thức được chuyện gì đang diễn ra, nàng cố gắng hít sâu, nhìn Hạng Thuật, lại lườm chung quanh, đôi mắt dao động chứng tỏ tâm trạng rối bời của nàng hiện giờ.

Hạng Thuật: "Nếu muốn nẫng sạch số tiền kia, ta cũng chẳng làm gì được các ngươi."

"Ngài cứ đùa." Ôn Triết như bị xúc phạm, gương mặt đỏ lên, "Chứng nhận gửi tiền chính xác rõ ràng, năm đó quả thực có việc này, ngài đã ấn dấu tay, tiền trang tất phải trả tiền, đây là việc hai năm rõ mười, bọn ta nào phải hạng người không phân phải trái?"

Trần Tinh cảm thấy bản thân sắp không xong rồi, lần đầu mới gặp tình huống không dùng Tâm Đăng mà đã hít thở không nổi.

Hạng Thuật nói thế cốt để ép Ôn Triết trả tiền, giờ đã nhận được câu khẳng định rõ ràng, nên bảo: "Vậy rút hết đi."

Cuối cùng Ôn Triết cũng sụp đổ: "Thuật Luật đại nhân! Bốn mươi ba vạn lượng vàng(1), tính ra chính là bốn trăm vạn lượng bạc trắng, bốn trăm vạn quan tiền! Ngươi có biết bốn trăm vạn lượng bạc nặng cỡ nào không?! Chưa nói tới việc tiền trang có chứa ngần ấy bạc hay không, dù lấy hết một lượt cho ngươi thì ngươi vác đi nổi chắc?"

(1) 1 lượng vàng = 10 lượng bạc = 10 quan tiền = 10 x 1.000 văn tiền = 10 x 700.000 VND = 7 triệu VND; suy ra số tiền Hạng Thuật có là 40.000 lượng vàng = 40.000 x 7 triệu = 280 tỷ VND, đó là chưa tính số lẻ.

"Việc này không nhọc ngài quan tâm!" Phùng Thiên Quân cuối cùng cũng lấy lại hơi, bảo vệ được cái mạng quèn của mình, "Tây phong có hỏa kế(2), cứ dọn thẳng qua thôi, ở ngay phố đối diện ấy mà."

(2) người làm thuê

Ôn Triết: "..."

Hạng Thuật: "Ta có nói sẽ gửi tiền nhà ngươi à?"

Phùng Thiên Quân vội bảo: "Hạng huynh đệ... việc này, đại ca! Thuật Luật đại ca! Ca! Ngài... ngài mang hai mươi lăm vạn cân vào Nam ra Bắc e rằng không tiện lắm đâu, tiền trang Tây Phong sẽ phục vụ ngài hết lòng, thích thì gửi buồn thì rút, chỉ cần dòm mặt là lấy được tiền rồi ạ."

Hạng Thuật bảo: "Nếu ngươi bị Phù Kiên tịch thu gia sản lần nữa, tiền của ta phải tính sao?"

Trần Tinh đã bắt đầu nhẩm tính xem lát nữa Hạng Thuật sẽ mượn việc này để áp chế và xử lý cậu thế nào, nên vẻ mặt hiện giờ cứ như vừa gặp quỷ vậy, rất chi là đặc sắc.

"Nói chí phải, cho nên vẫn cứ gửi tiền ở nhà chúng ta đi." Ôn Triết vội nói, "Vì sao ngài đột nhiên muốn lấy nhiều tiền đến vậy? Thuật Luật đại nhân... ca ca! Ngài có thể cho bọn ta nói đôi lời..."

"Ngưng gọi bậy, vì các ngươi đắc tội ta," Hạng Thuật nói, "tiền trang chi nhánh Mạch thành. Ta sẽ không gửi tiền ở Đông Triết nữa."

Ôn Triết tức xì khói, Hạng Thuật vờ vịt đứng dậy, bảo: "Có đưa hay không? Không thì coi như các ngươi lấp liếm không trả."

Ôn Triết đành phải gật đầu, bảo: "Nhưng hiện tại tổng trang Kiến Khang không có đủ ngân lượng, dù gom thêm tiền đồng vẫn không đủ. Xin Thuật Luật đại nhân thư thả cho mấy ngày, bọn ta cần thời gian chuyển tiền từ các tiền trang tới đây."

Hạng Thuật đáp một cách lạnh lùng: "Đợi bao lâu?"

Ôn Triết hít sâu, cân nhắc một thoáng rồi bảo: "Cần ba tháng."

Hạng Thuật: "Lúc trước không hề nói vậy."

Phùng Thiên Quân chen lời: "Hiện giờ tổng trang các ngươi giữ bao nhiêu? Cứ lấy ra đi, ta cho người dời đi trước."

Hiện giờ Ôn Triết thở thì nhiều mà hít vào thì ít, nãy giờ toàn cầm cự bằng ý chí, gượng lắm mới có sức lườm đám chủ sự, chân bọn họ lập tức run lẩy bẩy, Ôn Triết cả giận: "Đi! Đi kiểm khố phòng! Một lũ vô dụng!"

Lại thêm nửa canh trôi qua, khố phòng dưới hầm của tiền trang Đông Triết đã được kiểm kê xong, gom được cả thảy bốn mươi vạn lượng bạc, bốn mươi vạn quan tiền, hai vạn lượng vàng, thời nay một quan tiền bằng một lượng bạc, mười lượng bạc bằng một lượng vàng, người của tiền trang Tây Phong đã thủ sẵn ở cửa, xếp thành hai hàng dài trên phố, bảo vệ đống bạc trong lúc vận chuyển qua phố đối diện.

Bị Hạng Thuật nẫng đi một trăm vạn lượng bạc, còn lại ba trăm ba mươi hai vạn hai nghìn lượng, làm xong hết thảy thì mặt Ôn Triết cũng xám ngoét như tro, chẳng còn thiết tha gì cuộc sống này nữa.

"Đưa ba nghìn lượng tới Tạ gia." Hạng Thuật lạnh nhạt bảo.

"Được! Ca!" Phùng Thiên Quân nói ngay, "Tiểu đệ đi làm liền!"

Thế là Phùng Thiên Quân chạy đi sai người đếm bạc.

Hạng Thuật ra hiệu cho Trần Tinh nhìn mà xem, toàn bộ hỏa kế của tiền trang Tây Phong đồng loạt ra trận, dọn hết rương này tới rương khác từ tiền trang Đông Triết, toàn là bạc trắng lóa cả đấy.

Trần Tinh: "......"

Hạng Thuật lại cho 'mời', ngỏ ý ngươi có muốn mở ra xem không?

Trần Tinh: "................"

Phùng Thiên Quân tất bật xong lại chạy sang đây, nói một cách chân thành: "Hai vị nhất định phải đến hàn xá dùng cơm tối, đã chuẩn bị hết rồi, ghé nhé, ghé liền luôn nhé."

Dứt lời, Phùng Thiên Quân lừa Trần Tinh chạy theo mình, hốt được Trần Tinh thì đảm bảo Hạng Thuật sẽ tới.

"Trần huynh đệ, nhất định phải giúp ta giữ chặt Hạng Thuật đấy," Phùng Thiên Quân khẽ nói, "tiền trang Tây Phong của ta có kinh doanh tiếp được hay không đều trông cậy hết vào ngươi đó."

"Ta còn giữ chặt hắn?" Trần Tinh nói, "Có đời nào hắn nghe lời ta đâu, ngươi không thấy hồi nãy hắn còn mượn lời ép ta hả, không biết tên Hạng Thuật đó sẽ lợi dụng chuyện này bắt ta làm gì nữa đây!"

Trần Tinh cho rằng Hạng Thuật chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách chỉnh cậu, theo Phùng Thiên Quân được một đoạn thì nhìn quanh quất đằng sau, Hạng Thuật bỗng gọi: "Này!"

"Biết rồi!" Trần Tinh buồn rầu bảo, "Muốn ta làm gì? Nói đi."

Phùng Thiên Quân mời hai người vào tiền trang Tây Phong, nơi này có thiết kế na ná Tùng Bách cư ở Trường An, phía trước đặt giường đệm cho khách nghỉ tạm, đằng sau là một khu vườn rộng chiếm tận mấy mẫu đất, ngoài ra còn có trường đấu võ trong nhà dành cho tiêu sư, khách giang hồ, v.v... của tiền trang dùng mỗi lần tề tụ.

"Còn chưa nghĩ ra," Hạng Thuật nói một cách ranh mãnh, "thời gian này ngươi đàng hoàng chút cho ta. Bằng không, ta không dám nói chắc mình sẽ có ý tưởng kỳ lạ gì đâu."

"Ý tưởng kỳ lạ?" Trần Tinh nói, "Thế thì phải xin ngươi chỉ giáo rồi, ngươi có thể làm gì ta? Kêu ta nhảy sông tự vẫn hay sao?"

Hạng Thuật: "Nào đến nỗi ấy, cùng lắm kêu ngươi chạy ba vòng quanh Kiến Khang mà thôi."

Trần Tinh: "Ngươi tưởng ta chạy không nổi?"

Hạng Thuật: "Cõng Phùng Thiên Quân chạy thì sao? Ta thấy tình cảm huynh đệ hai ngươi khăng khít, lại còn trân trọng nhau biết mấy. Hoặc ngươi có thể treo một đống tiền trên người..."

Trần Tinh nghiến răng nghiến lợi, khách sáo nói với Hạng Thuật: "Thế hộ pháp đại nhân, ngài cứ từ từ mà nghĩ."

Hoàng hôn đổ bóng, Phùng Thiên Quân nẫng được một trăm vạn lượng bạc, đã giải quyết được nhu cầu cấp bách của mình nên chẳng buồn đi đòi nợ Tạ An nữa, mà hắn cũng biết tỏng còn khướt mới đòi được, giờ đã có số tiền cứu vớt lúc nguy khốn của Hạng Thuật, nhiêu đó đã đủ để hắn cầm cự một thời gian dài.

Một trăm vạn lượng bạc là khái niệm gì cơ? Lương thực một năm Phù Kiên thu được từ các nơi như Quan Trung cao lắm cũng chỉ mới tám mươi vạn lượng bạc thôi. Huống hồ Đông Triết phải chuyển tiền sang Tây Phong, hành động này chẳng khác nào giáng một đòn nặng nề cho đối thủ, còn hữu hiệu hơn việc đập vỡ mặt tiền cửa hiệu của đối phương nữa kìa.

Ngay sau đó, Phùng Thiên Quân sai người chuẩn bị rượu thịt, phải dùng nguyên liệu quý nhất trong vùng, xa hoa hơn Tạ gia nhiều là đằng khác, mở hẳn rượu ủ hai mươi năm, gộp mấy cái bàn lại với nhau, nâng chén kính rượu với Hạng Thuật và Trần Tinh.

Hạng Thuật vẫn giữ nguyên vẻ mặt như thể có gì to tát lắm đâu, nâng chén lên uống cạn, rồi liếc đáy chén, tỏ ý sao người Hán các ngươi uống ít rượu quá vậy, chẳng bõ cho ta súc miệng nữa. Phùng Thiên Quân nhanh chóng hiểu ý, vội cười bảo: "Hạng huynh đệ, rượu này uống vào tưởng tầm thường vậy thôi, nhưng không thể uống như rượu tái ngoại đâu, ủ tận hai mươi năm, tác dụng chậm nhưng mạnh lắm đấy, ca ta định để dành tới ngày ta thành hôn sẽ lấy ra dùng... Ơ kìa! Trần Tinh! Ngươi chậm đã!"

Trần Tinh đã quất liền tù tì ba chén: "Ta thấy rượu này cũng thường thôi, ha ha ha ha ——"

Phùng Thiên Quân vội ra lệnh cho người nhà mang thức ăn lên, một thiếu nữ giả nam xinh đẹp xuất hiện, trông nàng chỉ chừng mười sáu, nàng cười mỉm thưa: "Ra mắt Hạng huynh, Trần huynh."

Trần Tinh vội nói không dám nhận, sau đó bỗng phát hiện cô gái này có nét giống công chúa Thanh Hà! Thành thử cậu nhìn sang Phùng Thiên Quân, Phùng Thiên Quân cười gượng, giới thiệu với họ: "Đây là Cố... Cố..."

"Cố cái gì?" Hạng Thuật hỏi, tự dưng bị Trần Tinh chọt làm hắn chẳng hiểu ra sao.

Trần Tinh nháy mắt với Hạng Thuật, vì nữ hài người Hán chưa lấy chồng nào có tập quán tùy tiện khai tên húy với người mới gặp? Thiếu nữ khuê phòng tùy tiện tới gặp bạn của hôn phu đã vượt quá quy củ, nên cậu đứng ra tiếp chuyện, cười bảo: "Là thiếu gia nhà họ Cố, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!"

Cô nàng giả nam xinh đẹp nọ cười tươi: "Ta tên Cố Thanh, thường nghe Thiên Quân kể về hai người, nói sao vẫn phải gặp một lần."

Trần Tinh cười đáp: "Phải là bọn ta đến bái phỏng mới hợp lễ."

Cố Thanh xuất thân trong bốn gia tộc lớn 'Chu Trương Lục Cố' thời Giang Đông Tôn Ngô, mặc dù triều đại đã đổi nhưng vẫn vô cùng nổi danh trong giới Sĩ tộc bản địa. Nàng rót rượu xong thì tiếp tục nói: "Khi nào muốn đến, hai vị cứ gửi thư là được, ta cùng gia huynh nhất định sẽ quét dọn nghênh đón."

Phùng Thiên Quân giải thích với hai người: "Cố hiền đệ và cháu gái Tạ An — Tạ Đạo Uẩn là bạn đồng môn, năm trước quay về Kiến Khang thì quen nhau, anh em trong nhà hết cả."

Hạng Thuật lấy làm nghi hoặc, hai người gần như có thể thấy rõ Hạng Thuật hoàn toàn không hiểu vấn đề, thậm chí không tài nào hiểu nổi rõ ràng là một cô nương, vì sao Phùng Thiên Quân phải nói dối trắng trợn gọi người ta là 'hiền đệ'. Thành thử bữa tiệc rơi vào tình trạng lúng túng, Trần Tinh đỡ trán, nháy mắt ra hiệu với Phùng Thiên Quân, Phùng Thiên Quân biết vị hôn thê của mình không quen trò chuyện với người lạ, nên bảo Cố Thanh về nghỉ trước.

Hạng Thuật: "Đó không phải là con gái à?"

Hạng Thuật còn tưởng hai mắt mình có vấn đề, Trần Tinh mới giải thích với hắn đây là quy định về lễ giáo giữa nam và nữ của người Hán, bởi vì Phùng Thiên Quân thực sự coi họ là bạn thân, nên mới giới thiệu vị hôn thê cho họ làm quen.

Hạng Thuật nghe xong thì gật đầu, dường như muốn nói lại thôi.

Phùng Thiên Quân: "Vừa nãy cứ sợ các ngươi nói ra, hức... mà thôi, không nhắc tới là được."

Trần Tinh ngầm hiểu Phùng Thiên Quân đang nói tới việc Cố Thanh có ngoại hình giống công chúa Thanh Hà, cậu dở khóc dở cười: "Phùng đại ca, chẳng lẽ trong cảm nghĩ của ngươi bọn ta không hiểu lý lẽ thế sao?

Phùng Thiên Quân nở nụ cười bất đắc dĩ, lắc đầu với cậu. Hạng Thuật bảo: "Phùng Thiên Quân, việc này mà ngươi cũng làm ra được, cho nên ngươi cũng không phải hạng tốt lành."

Trần Tinh: "?"

Phùng Thiên Quân cười khổ: "Phải, ta thừa nhận, lần đầu gặp nàng tim ta liền trật nhịp, cũng vì nàng có nét giống Thanh Hà."

Trần Tinh hiểu rõ nguồn cơn: "Ngươi cứ mặc hắn đi, người gì đâu đứng nói chuyện không biết đau eo..."

"Ta còn nhớ ngươi đã đồng ý với ta một việc đấy." Hạng Thuật bất thình lình bảo.

Trần Tinh lập tức im mồm, tránh cho Hạng Thuật treo đầy tiền đồng lên người bắt cậu chạy quanh Kiến Khang ba vòng.

Phùng Thiên Quân lắc đầu một cách bất lực, nâng chén: "Hạng Thuật, ta kính ngươi một chén, hôm nay chân thành cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi rất nhiều!"

Hạng Thuật cụng chén với hắn, Phùng Thiên Quân cười bảo: "Cũng kính chúng ta dẫu là duyên bèo nước, lại được số phận an bài gặp gỡ nhau. Mặc dù Hạng huynh đệ luôn chê ta phiền, cũng không muốn thấy ta..."

Trần Tinh hớn hở, ba người cụng chén với nhau.

"Hắn không có vậy đâu," Trần Tinh say ngất ngây, 'Hạng Thuật tốt ơi là tốt."

Phùng Thiên Quân bật cười sằng sặc, lại đưa đồ ăn cho hai người, Trần Tinh nếm được chút ít lại bắt đầu mơ hồ, rượu này quả nhiên tác dụng chậm mà mạnh ghê gớm, hại cậu nằm rạp lên bàn, không ngừng ngước mắt dòm Hạng Thuật, lại ngó sang Phùng Thiên Quân, nghe hai người tán gẫu.

"Ban đầu Thanh Nhi cùng Tạ Đạo Uẩn học nghệ trong nhà Chu Cấm," Phùng Thiên Quân kể, "Chu Cấm là đại nho, nổi danh là thần y ở Giang Nam. Ta bị thương ngoài da khi còn ở Lạc Dương, lúc trở lại khám bệnh thì quen Thanh Nhi, vừa gặp lần đầu mà ngỡ như đã quen từ lâu. Cố gia ấy, gia nghiệp trong giới Sĩ tộc to và rộng lắm, mấy chuyện hục hặc lẫn nhau gặp mãi thành quen. Phụ thân mất sớm, nên Thanh Nhi và mẫu thân ở Cố gia bị đối đãi lạnh nhạt. Ta bèn đón nàng vào nhà..."

Hạng Thuật: "Té ra ngươi bắt nạt mẹ góa con côi, chuẩn bị cưới người ta về Phùng gia."

Phùng Thiên Quân không biết nên khóc hay cười: "Ta ỷ thế hiếp người á hả? Chưa chắc đâu nhá, tính ra Cố Thanh gả vào Phùng gia còn là gả thấp đấy! Ai đời nào chịu gả con gái cho một tên kinh doanh tiền trang bao giờ? Nếu nàng muốn đổi, thành Kiến Khang này thiếu gì nhà tình nguyện cho nàng chọn?"

"Tốt mà," Trần Tinh cười bảo, "Hạng Thuật à, ngươi không hiểu đâu, hức..." nói đoạn, cậu nằm bẹp lên tay mình, mặt cọ cọ, nói tiếp: "Người Hán bọn ta ấy, sĩ nông công thương, thương xếp chót nhất. Mà bỏ đi, Phùng đại ca, ngươi đừng nói nữa, nếu đôi bên đã phải lòng nhau, thì phải sống thật hạnh phúc nhé."

Hạng Thuật đè đầu Trần Tinh để cậu dịch qua một tí, Trần Tinh đòi rót rượu uống tiếp, Hạng Thuật không cho, cướp bình rượu đi, kêu cậu lo mà ăn. Thời gian bất giác trôi qua, trông đi ngoảnh lại mà đã đến lúc lên đèn, trời nhá nhem tối, tửu lượng Trần Tinh còn non lắm, là đứa gục say đầu tiên, chỉ còn lại Phùng Thiên Quân và Hạng Thuật vừa uống vừa trò chuyện. Hạng Thuật vẫn trưng bản mặt lạnh tiền, đa phần đều ngồi nghe Phùng Thiên Quân nói, không thấy phiền song cũng chẳng hiếu kỳ, dường như Phùng Thiên Quân nói gì cũng chẳng liên quan tới hắn.

"Đại ca của ta chết rồi. Ta nghe Trần Tinh nói huynh đệ của ngươi cũng chết." Phùng Thiên Quân tưởng nhớ huynh trưởng, rượu đã qua ba lượt, bắt đầu than thở, "Ngươi hiểu ta mà, Thuật Luật Không."

Hạng Thuật vẫn không đáp, Phùng Thiên Quân chợt cười bảo: "Từ ngày rời khỏi Trường An đến nay, ta luôn mong được quay lại thời thơ ấu, lúc ấy đại ca và tẩu tử vẫn còn sống, mọi người sống hạnh phúc bên nhau, vậy mà chớp mắt qua đi, ta chẳng còn gì cả."

Hạng Thuật tự rót rượu cho mình, uống cạn một hơi.

Phùng Thiên Quân sụt sịt: "Ta vẫn luôn nghĩ, chúng ta có thể báo thù cho họ không? Nhưng báo thù rồi sẽ thế nào? Không báo sẽ ra sao? Người cũng đã mất, có biết bao điều phải lo toan, giờ đi làm mấy chuyện này có nghĩa lí gì đâu?"

"Không có ý nghĩa gì cả," Hạng Thuật cuối cùng cũng chịu mở miệng, "báo thù cũng chỉ vì cho bản thân một lời giải thích mà thôi, người chết rồi thì có biết gì đâu?"

Phùng Thiên Quân bật cười, hắn biết cách nhìn người hơn Trần Tinh nhiều, cũng ngầm hiểu con người Hạng Thuật thông qua lời nói và cử chỉ. Hắn đã sớm biết tên này kiệm lời ít nói, hễ không hợp một lời bèn làm bộ nhấc chân bỏ đi, lúc nào cũng tỏa ra hơi thở đừng ai tới gần ta hết, song thực chất đó chỉ là lớp ngụy trang bên ngoài mà thôi. Nói cách khác, Hạng Thuật là kiểu người lười nói cười với kẻ xu nịnh, cũng lười giao tiếp nghiêm túc.

Bởi vì sao? Vì người đời quá giả dối, sự chán ghét lúc nào cũng viết rõ trên gương mặt Hạng Thuật.

"Trên thế gian có biết bao người, rõ ràng đang thầm mắng ngươi, ngoài mặt lại cười hi hi ha ha với ngươi," Phùng Thiên Quân tự lẩm bẩm tự cười, "có biết bao người, âm thầm tính kế ngươi, ngoài mặt lại giơ cờ hiệu ta vì muốn tốt cho ngươi... Hạng huynh đệ, có đôi lúc ta hâm mộ ngươi lắm đấy..."

Phùng Thiên Quân nâng chén, duỗi tay muốn vỗ lên vai Hạng Thuật, lại bị ngón tay Hạng Thuật búng ra chỗ khác.

"Chính xác." Hạng Thuật đáp, "Ngoài mặt lời ngon tiếng ngọt, lòng người cách nhau cái bụng, giống như ngươi biết hiền đệ Thanh Nhi kia, đúng, không phải là công chúa Thanh Hà?"

Đôi mắt Phùng Thiên Quân lờ đờ vì say, hắn nghiêm túc nói: "Ta không phải người! Được chưa! Ta là súc sinh! Đến khi nào ta mới có thể làm một con người bình thường, có thể chửi mấy chuyện không vừa mắt 'Biến mẹ ngươi đi' một cách sảng khoái?"

Hạng Thuật không trả lời, uống nốt chút rượu còn sót lại, xách cổ áo Trần Tinh lên bắt cậu ngẩng đầu, thấy Trần Tinh đã say bất tỉnh nhân sự thì buông xuống, chuẩn bị đưa cậu về.

Phùng Thiên Quân định vỗ người Trần Tinh, lập tức bị Hạng Thuật chặn lại, Phùng Thiên Quân đành đổi sang vỗ bàn: "Ê! Tiểu Tinh Tinh! Dậy đi!"

"Ưʍ..." Trần Tinh mơ màng đáp lại.

Phùng Thiên Quân không kiềm lòng nổi phải nói với Hạng Thuật: "Hiện giờ quan hệ hai ngươi là sao?"

"Liên quan gì tới ngươi?" Hạng Thuật cất giọng uy hiếp ngầm.

Phùng Thiên Quân vô thức vẫy tay: "Duyên số đưa đẩy mọi người quen nhau, suốt ngày trưng cái mặt mâm đó làm chi? Đã sống chết có nhau vậy mà..."

Hạng Thuật đỡ hông Trần Tinh, giúp cậu chỉnh lại tư thế, sau đó bế ngang người lên, mặc kệ Phùng Thiên Quân lảm nhảm.

"...Ngươi vì y mà từ bỏ cả chức Đại Thiền Vu," Phùng Thiên Quân vừa cười vừa nói sau lưng Hạng Thuật, "còn không nói y biết, cứ giấu mãi trong lòng, ngươi thú vị thật đấy."

Hạng Thuật: "Lấy tiền gửi lại tiền trang Đông Triết cho ta."

"Đừng mà!" Phùng Thiên Quân tức khắc tỉnh rượu hơn nửa, vội la lên, "Ca ca! Đệ sẽ không lảm nhảm nữa!"

Hạng Thuật bế Trần Tinh toan bỏ đi, vừa bước ra sân thì suy nghĩ lại, nói với Phùng Thiên Quân mà chẳng hề ngoảnh đầu.

"Mặc dầu người vãng sinh đã đi về một nơi xa xôi nào đó," Hạng Thuật nghiêm túc nói, "nhưng rồi sẽ có một người luôn ở bên cạnh ngươi, lo mà trân trọng người trước mắt. Vả lại ta không làm Đại Thiền Vu không phải hoàn toàn vì y, đã có quá nhiều chuyện xảy ra, sau cùng vẫn vì cho mình một lời giải thích mà thôi."

Phùng Thiên Quân giơ tay, cười bảo: "Ngươi còn nhớ rõ lời này nhỉ."

Hạng Thuật không trả lời nữa, ôm Trần Tinh rời khỏi tiền trang.

Sắp qua canh bốn, cả thành Kiến Khang đã chìm sâu vào giấc ngủ, các cửa hiệu dọc hai bên phố Chu Tước đã đóng cửa tự bao giờ, ngoại trừ dải thiên hà vào đêm xuân như đã trải qua bao năm tháng cổ xưa, những ngôi sao như rồng hằn lại dấu chân của mình trong đêm đen, chảy trôi như thác từ đỉnh đầu, Hạng Thuật ôm Trần Tinh ngước lên ngắm nhìn, in vào mắt là vết tích lấp lánh ánh sáng bạc giữa trời đêm vằng vặc.

Ngân hà phía Nam không gì khác so với ngân hà ở phương Bắc, mọi sinh linh trên cõi đời đối với nó bé mọn hơn bao giờ hết, vẫn cứ là một sinh vật chẳng chừng đáng kể dưới bốn vòm trời vậy thôi.

Hạng Thuật nhìn trời một lúc, rảo bước trên phố Chu Tước quay về hẻm Ô Y, ở chợ xa vang lên tiếng chuông rất đỗi trầm, tiếng chuông vừa dứt thì Hạng Thuật ngoảnh đầu ngay.

Những tưởng ấy là tiếng phu canh gõ mõ, song tiếng chuông chỉ vang lên đúng một lần, sau đó cả thế giới lại yên tĩnh hẳn đi.

Hạng Thuật: "?"

Trần Tinh lờ mờ tỉnh dậy, song ý thức vẫn còn mơ hồ chếnh choáng say, cậu tóm lấy vạt áo trước ngực Hạng Thuật.

"Sư phụ..." Trần Tinh vừa mơ về cái đêm thuở bé được sư phụ bế từ Tấn Dương về Hoa sơn.

Hạng Thuật rủ mắt nhìn Trần Tinh, gương mặt Trần Tinh đỏ ửng, vùi đầu vào lồng ngực Hạng Thuật, Hạng Thuật thình lình chẳng muốn về Tạ gia nữa, hắn nhìn một vòng chung quanh, ôm Trần Tinh nhảy lên, chạy băng băng trên bức tường bên ngoài cung Thái Sơ, sau đó phóng lên đỉnh cung điện nằm tận cùng phía Nam của hoàng cung, tiếp tục ôm Trần Tinh nhảy thêm mấy cái lên nơi cao nhất ở giữa cung Thái Sơ, cuối cùng đặt mông xuống đỉnh ngói.

Trần Tinh nằm bên cạnh ôm rịt lấy Hạng Thuật, gối đầu lên cánh tay hắn đương lúc lên men say.

"...Sư phụ, Tinh Nhi không ổn rồi... chỉ còn hai năm rưỡi nữa thôi, con buồn quá..."

Hạng Thuật: "?"

Hạng Thuật định ngắm ngân hà một lát, nghe lời Trần Tinh xong liền quay lại nhíu mày nhìn cậu.

"Không còn kịp nữa rồi." Trần Tinh cuộn mình trong lòng Hạng Thuật, "Chỉ còn chút thời gian ít ỏi... người thư thả cho con chút nữa đi..."

Hạng Thuật: "......"

Hạng Thuật không rõ ý cậu nên hỏi lại: "Ngươi nói gì?"

"Tinh Nhi... Tinh Nhi..." Trần Tinh thấp giọng, "mệt quá, Tinh Nhi muốn... muốn về nhà..."

Sau đó Trần Tinh không nói thêm nữa, cậu buông Hạng Thuật đưa lưng về phía hắn.

Hạng Thuật im lặng cân nhắc những lời Trần Tinh vừa nói.

"Sau hai năm rưỡi nữa sẽ xảy ra chuyện gì?" Hạng Thuật thầm thì, "Còn nội tình gì? Vì sao không nói với ta?"

"Mạch thành... xin lỗi." Trần Tinh lầm bầm, "Là lỗi của ta..."

Hạng Thuật biết Trần Tinh vẫn còn canh cánh chuyện này, nếu lúc trước cậu và Phùng Thiên Quân không thả tướng sĩ chết trận về Mạch thành, ôn dịch sẽ không lan rộng như hiện giờ. Song khi ấy làm sao cậu biết được chuyện có liên quan đến Bạt?

"Cho dù ngươi không đưa người chết về," Hạng Thuật cau mày, "ngươi cho rằng Thi Hợi không biết dùng cách khác để phát tán ôn dịch hay sao? Sao lúc nào cũng ôm trách nhiệm vào người?"

Song Trần Tinh đã không còn nghe thấy, dưới biển ngân hà mênh mông tráng lệ, cảnh trong mơ dần nhạt phai, chỉ còn đọng lại sự tĩnh lặng vô ngần, Tâm Đăng như hồ nước yên ả, phản chiếu những vầng sáng dịu nhẹ trong tim cậu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi