ĐỊNH HẢI PHÙ SINH LỤC

Trần Tinh nói ngay: “Diệt trừ Bạt quân của Phù Kiên là vốn là trách nhiệm của bọn ta, không liên can gì đến tranh chấp Hồ Hán. Đây là việc mà bọn ta phải làm.”

“Không không không,” Bộc Dương vội bảo, “mọi người vẫn chưa rõ liệu Bạt quân có mạnh như lời đồn hay không, nhưng nếu Trần tiên sinh đã đến đây, lão muốn hỏi…”

Trần Tinh: “?”

Hạng Thuật nhíu mày.

Bộc Dương tỏ ra bối rối. Tư Mã Diệu quyết tâm nói thẳng: “Thôi để trẫm nói cho. Trần tiên sinh, trẫm xin thỉnh giáo, nếu các ngươi là thầy trừ tà, liệu có thể… cái kia…”

“… Có cách nào lấy được đầu Phù Kiên cách đây hàng ngàn dặm không?”

Mọi người: “………….”

Tư Mã Diệu nói hết sức nghiêm túc: “Trẫm có thể cung cấp sân cho các vị để làm phép, nghe nói thầy trừ tà biết bay lẫn độn thổ, không gì không làm được, thế thì hãy dùng phi kiếm, bắn nó từ Kiến Khang bay tới Trường An, đem đầu Phù Kiên về đặng lập uy, thế thì đại quân của hắn chưa đánh đã bại hết rồi…”

Trần Tinh: “Bệ hạ, ngươi…”

Hạng Thuật hít sâu, dường như đang cố nhịn cười, phân tích cả buổi trời cuối cùng lại đưa ra một đề xuất viển vông như thế, đúng là đục khoét nhận thức của những người ở đây mà.

Tư Mã Diệu bảo: “Bộc Dương tiên sinh cũng nói với trẫm, thầy trừ tà từ ngàn năm trước…”

Trần Tinh chân thành nói: “Bệ hạ, thực sự không làm được, ngài đừng làm khó ta nữa.”

“Ồ.” Tư Mã Diệu lấy làm thất vọng khi được cậu xác nhận.

Bầu không khí trong điện chợt trở nên lúng túng, Bộc Dương an ủi: “Thần nói rồi, ngài vẫn nên… nghĩ cách khác đi?”

Tư Mã Diệu vẫn chưa từ bỏ ý định: “Nếu vậy, trẫm có thể không cần đầu người, Trần tiên sinh biết làm phép cho Phù Kiên chết bất đắc kỳ tử trong đêm không?”

“Hiện tại không có,” Trần Tinh nói, “bệ hạ, ngài nghĩ xem, nếu thực sự có phép tiên này, chẳng phải thế gian sẽ loạn lắm sao?”

Tư Mã Diệu nói: “Cách đây mấy ngày có một vị đại sư đến từ Giao Châu, nói với trẫm rằng chỉ cần thành tâm, mỗi ngày khẩn cầu trời xanh, ông trời sẽ làm Phù Kiên chết bất đắc kỳ tử…”

Trần Tinh: “Đúng vậy, thực ra ta nghĩ có lẽ Phù Kiên cũng gặp được cao nhân, hy vọng có thể làm phép khiến cho bệ hạ, bệ hạ… à, cách dễ dàng như thế, không dùng thì quá uổng đúng không? Nhưng mà bệ hạ, chẳng phải ngài vẫn đang sống khỏe mạnh đấy sao?”

Tư Mã Diệu thở dài: “Trẫm sầu tới nỗi tóc rụng gần hết, Trần tiên sinh! Ba tháng qua trẫm đã luôn kiên nhẫn đợi ngài tỉnh lại, chính vì chuyện này, cuối cùng ngươi lại nói ngươi không làm được gì hết?”

Dứt lời, Tư Mã Diệu vuốt đầu để bọn Trần Tinh thấy rõ đường chân tóc của mình, bảo: “Thấy không? Trẫm đêm không ngủ được, ngày không ăn được…”

Trần Tinh: “Đúng là cần nấu chút thuốc an thần.”

Tư Mã Diệu nghiêm nghị: “Trẫm hỏi thêm câu nữa, nếu không thể khiến Phù Kiên chết bất đắc kỳ tử, vậy… có thể giúp tóc trẫm mọc lại không?”

Trần Tinh: “Không thể… kê đơn thuốc cho ngài thì được, nhưng ta khuyên ngài đừng uống quá nhiều thủ ô, độc không đấy.”

Tư Mã Diệu: “…”

“Sự thật là vậy đó!” Trần Tinh nói toạc ra nỗi lòng của Tư Mã Diệu, “Ta không làm được gì hết, chỉ biết phát sáng, thì sao?”

Tư Mã Diệu đành phải bỏ cuộc.  

Trần Tinh nói: “Tình hình ở Lạc Dương…”

Tư Mã Diệu: “Trần tiên sinh, đừng quá lo lắng về loạn ở Lạc Dương. Thứ Bạt quân kia có lợi hay hại khó mà nói trước được. Trẫm và chư khanh trong triều đều đã gặp xác sống kia rồi, chúng không hề nghe lời. Nếu Phù Kiên dùng xác sống làm quân, trái lại còn bị cắn trả.”

Trần Tinh cau mày: “Sao có thể nói vậy? Bệ hạ, một khi không khống chế được Bạt quân, người chết chính là người sống! Chúng ta phải cố hết sức kiểm soát trận Bạt loạn này, nếu mặc chúng hoành hành, khiến quân của Phù Kiên biến thành xác sống hết, ngài nghĩ quân Tấn của ngài cản được chúng ư?”

Tư Mã Diệu đáp: “Trần tiên sinh, trẫm biết, trong mắt ngài Hồ hay Hán đều là bách tính, không có sự khác biệt. Nhưng ngài cũng phải hiểu cho trẫm, người Hán ở Giang Nam đều là bách tính của trẫm, trẫm phải bảo vệ họ không bị quân Tần giẫm đạp.”

Trần Tinh: “Cho nên bệ hạ không muốn giúp bọn ta lẻn vào Lạc Dương, đúng chứ.”

Mục đích lần này đến gặp hoàng đế là để thuyết phục Tư Mã Diệu phái đoàn sứ thần đi, giúp họ lẻn trong đó đến Lạc Dương điều tra tung tích của Định Hải châu, không ngờ lại nhận được một tin động trời thế này, mà nhìn kết quả thương nghị của đám quân thần Tư Mã Diệu thì biết, rõ ràng đánh địch tốt nhất đánh bằng mưu kế, tiếp đến đánh bằng ngoại giao, cuối cùng mới tấn công quân địch. Có thể tránh được thì cố hết sức đừng giao tranh, cậu hiểu, bởi vì vùng Giang Nam vừa được phục hồi sau trăm năm kể từ khi loạn Vĩnh Gia nổ ra, bách tính không muốn khai chiến nữa, cũng chấp nhận vận mệnh Nam Bắc phân trị.

Vì vậy, trong kế hoạch của Tư Mã Diệu, việc quan trọng nhất là chia cắt mối quan hệ giữa Mộ Dung gia và Phù Kiên, châm ngòi chia rẽ triều đình nhà Tần và Ngũ Hồ trong quan, để họ cắn nhau trước không màng việc Nam chinh. Nếu được, thậm chí họ còn muốn sai thám báo thả Bạt ra làm loạn nước Tần.

Có lẽ Tư Mã Diệu đã tìm cách nhờ mật thám mở quân doanh, nhưng tiếc rằng đã thất bại.

Tư Mã Diệu nói: “Sao lại nói thế, Trần tiên sinh…”

Trần Tinh nói: “Bệ hạ, nhìn bốn chữ trên đầu ngài đi.”

Tư Mã Diệu mỉm cười song không ngẩng đầu, Hạng Thuật nhìn về phía Trần Tinh chỉ, trên bức họa về nữ thần sông Lạc treo bốn chữ do Vương Đạo viết:

“Giang sơn còn đó.”

Vương Đạo là một trong những công thần thời Nam độ, cũng là đầu lĩnh sĩ tộc “Vương cùng Mã là nên thiên hạ“ sau loạn Vĩnh Gia, đã qua đời từ bốn mươi hai năm trước, ông để lại thư này để nhắc nhở dòng họ Tư Mã.

“Mỗi năm, mỗi tháng, mỗi ngày,” Tư Mã Diệu nói, “luôn có người nhắc nhở trẫm, không phiền Trần tiên sinh hao tâm tổn sức.”

“Bất kể Hồ hay Hán, người Trung Nguyên vẫn là con dân của ngài,” Trần Tinh nói, “vì hận thù hai nước nên chỉ biết bàng quang ngồi nhìn bách tính táng thân trong Bạt loạn, sau này giành lại được cố thổ rồi, mỗi khi nghĩ đến dưới long ỷ đều là những vong hồn vùi chôn dưới mảnh đất Trung Nguyên này, chẳng lẽ ngài không thấy bồn chồn ư?”

Nghe Trần Tinh buông nặng lời, song Tư Mã Diệu vẫn cười đáp: “Quả nhiên là con cháu đại nho, phản bác tới mức đám đệ tử  sĩ tộc á khẩu không đáp được, danh tiếng không ngoa chút nào. Nhưng mà Trần tiên sinh này, cho dù trẫm xem người Hồ là con dân, người Hán ở Giang Nam sẽ chấp nhận ư?”

Hạng Thuật thản nhiên đáp: “Cho nên các ngươi ồn ào nhốn nháo cũng không thu hồi được Trung Nguyên, giờ trở thành thịt cá trên thớt.”

Tư Mã Diệu: “Đại Thiền Vu quá lời rồi, vấn đề này ta đã nghĩ đến không chỉ một lần, sinh thời nếu may mắn thành công, phải đối đãi với ngoại tộc các ngươi thế nào?”

Hạng Thuật nhìn Tư Mã Diệu song không có nửa phần tức giận, vì giờ thân phận hắn đã khác, trước đây làm Đại Thiền Vu, hễ nghe thấy hai tộc tranh chấp, cho dù không ra tay đánh người thì cũng không bao giờ để người đó sống yên.

“Theo quan điểm của trẫm,” Tư Mã Diệu nói, “ở đâu thì về chỗ đó. Tộc nhân của ngươi trả lại cho ngươi, lấy Trường Thành làm ranh giới. Cơ mà giờ có nói sao thì cũng vậy, con đường phía trước vẫn còn lắm nguy nan, không biết tương lai sẽ đi về đâu…” nói đoạn, hắn quay sang nói với Trần Tinh: “Trẫm hiểu ý Trần tiên sinh, trẫm sẽ nghiêm túc cân nhắc, ngươi muốn tới Lạc Dương thì cứ đi, cần thì trẫm sẽ hỗ trợ, song trẫm cũng có chỗ khó xử của riêng mình. Nhưng xét đến công lao của các thầy trừ tà trong việc dẹp loạn ở Cối Kê, trẫm chắc chắn sẽ cố hết sức giúp ngươi, coi như thể hiện lòng thành của Đại Tấn ta. Suy cho cùng, trẫm khác với Phù Kiên. Chúng ta là người một nhà, Trần tiên sinh, hy vọng một khi có cơ hội, ngươi hãy nhớ về các tộc nhân của mình.”

Nói đoạn, Tư Mã Diệu lại bảo: “Nếu tin trẫm nhận được không sai, Đại Thiền Vu mang một nửa dòng máu người Hán bọn ta đúng chứ?”

Hạng Thuật không đáp, Trần Tinh biết khi nói đến điểm này cũng đồng nghĩa vạch rõ với mọi người, cậu bảo: “Sau khi Bạt loạn được giải quyết, có lẽ chúng ta vẫn còn cơ hội nói về tranh chấp Hồ Hán, nhưng với tình hình hiện giờ, thực sự không nên phân biệt sắc tộc.”

“Phải, Trần tiên sinh nói chí phải, không sai, rất tốt.” Tư Mã Diệu gật đầu, Trần Tinh biết hắn có ý tiễn khách nên toan cáo từ, phương sĩ tên Bộc Dương đột nhiên bảo: “Xin Trần tiên sinh dừng bước, tại hạ có một việc muốn xác nhận với Trần tiên sinh.”

Trần Tinh nhướng mày, Bộc Dương chần chờ, hỏi: “Tiên sinh biết đoạn mệnh?”

“Biết một chút,” Trần Tinh nói, “từng học cách xem mệnh bàn, có chuyện gì à?”

Bộc Dương nói: “Có thể mời Trần tiên sinh xem thân vận và vận mệnh của quốc gia cho bệ hạ không?”

“Việc này chắc phải được chứ?” Tư Mã Diệu cười bảo.

Trần Tinh quan sát nét mặt của Bộc Dương, thấy lão thực sự đang cầu cạnh mình bèn đáp: “Được chứ, chỉ là ngày sinh và chủ tinh của bệ hạ… chủ động cho người khác xem có vẻ không được ổn cho lắm?”

Trần Tinh thực lòng không muốn dính vào việc này, vừa nãy còn bàn đến cách thức khiến người ta chết bất đắc kỳ tử, nếu hoàng đế cho cậu biết ngày sinh, ngộ nhỡ ngày nào đó xảy ra chuyện gì, chẳng phải họa lại ập lên đầu cậu sao?

“Không ngại,” Bộc Dương cầm một tờ giấy vàng tới, bảo rằng, “lão chuẩn bị cả rồi, chỉ muốn mời Trần tiên sinh xem một phần thôi.”

Trần Tinh thầm nghĩ ông đã chuẩn bị xong cả rồi, cớ gì nói với ta đó là của bệ hạ? Tùy tiện nói là của ai đó ta cũng chẳng nghi ngờ đâu, thân vận của Tư Mã Diệu, mệnh của vua một nước cũng là vận mệnh của quốc gia, thành thử cậu cầm lấy xem xét.

Trên giấy là một phần mệnh bàn, Trần Tinh chỉ mới nhìn lướt qua đã không giấu được vẻ khiếp sợ trong mắt mình.

Bộc Dương nói: “Ba năm trước lão từng xem một lần, song tài học có hạn, giờ gặp được cao nhân nên muốn thỉnh giáo, lão cũng yên tâm.”

“Ồ…” Trần Tinh nhấc mắt, trao đổi tầm mắt với Bộc Dương, lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Theo mệnh bàn trên giấy vàng, Tư Mã Diệu không sống quá bốn mươi tuổi, năm ba mươi tuổi vì kiêu ngạo mà chết oan chết uổng. Dựa theo phần mệnh bàn này, Tư Mã Diệu chỉ sống được thêm mười năm nữa, nhưng vẫn chỉ được mười năm mà thôi.

“Mạo muội hỏi thăm, bệ hạ năm nay…” Trần Tinh hỏi.

Tư Mã Diệu nhỏ hơn Hạng Thuật hai tuổi, vừa tròn hai mươi, đáp: “Vừa cập nhược quán.”

Trần Tinh thầm nghĩ, Bộc Dương vẫn chưa nói việc này cho Tư Mã Diệu, lúc xem mệnh bàn chắc lão cũng khiếp sợ lắm, vì để xác nhận chân tướng mới lấy ra cho Trần Tinh, tránh cho Trần Tinh xem mệnh bàn xong nói toạc ra, vì vậy chủ động mớm trước cho cậu biết, đây là mệnh của Tư Mã Diệu.

“Bệ hạ… chú ý đừng quá kiêu ngạo,” Trần Tinh xem xong thì bảo, “mặc dù nói vậy không thích hợp, nhưng chỉ cần ngài hành sự rộng lượng, kiếp này sẽ không gặp quá nhiều tai ương.”

Tư Mã Diệu cười nói với Bộc Dương: “Quốc sư cũng nói thế.”

Bộc Dương gật đầu, Trần Tinh cũng nhìn ra được nên không nói thêm gì. Trần Tinh toan cáo lui, Phùng Thiên Quân đột nhiên bảo: “Thảo dân có một yêu cầu quá dáng, muốn thỉnh cầu bệ hạ chỉ hôn.”

“Ồ?” Tư Mã Diệu đã nghe Tạ Đạo Uẩn nói về việc này, hỏi, “Là cô nương nhà họ Cố sao? Dĩ nhiên được.”

Phùng Thiên Quân không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ đến vậy, hắn thở phào nhẹ nhõm, vội khấu tạ Tư Mã Diệu đã chỉ hôn cho. Cố gia là sĩ tộc Giang Nam, vẫn luôn không vừa mắt Phùng gia có tiền nhưng không có ai làm quan, nhờ có thánh chỉ, Phùng Thiên Quân có thể cầu hôn với Cố gia rồi. Hoàng gia vẫn còn nợ tiền trang Tây Phong bảy mươi vạn lượng nên phải nể mặt hắn chứ.

Tư Mã Diệu nói với Trần Tinh: “Trần Thiên Trì, người cần chỉ hôn luôn không?”

Trần Tinh: “Hả?”

Tư Mã Diệu gọi cậu từ “Trần tiên sinh” thành “Trần Thiên Trì”, nghe có vẻ gần gũi hơn, hắn vừa cười vừa nói: “Nếu ngươi sẵn lòng suy xét đề nghị của trẫm, trẫm có thể cân nhắc nhận ngươi làm nghĩa đệ. Bằng cách này, ngươi sẽ thành vương gia của Đại Tấn, có được địa vị ngang hàng với Đại Thiền Vu…”

Trần Tinh nghe xong liền nghĩ ngay tới Phù Kiên, nhịn không được mà nói: “Sao các ngươi cứ thích an bài hôn sự cho ta thế? Đây đã là hoàng đế thứ hai muốn mai mối cho ta rồi đấy!”

Ban đầu Hạng Thuật còn ngây người vì chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, sau đó nét mặt trở nên quái dị, Tư Mã Diệu cười ha ha, Trần Tinh không thể cư xử với Tư Mã Diệu giống Phù Kiên được, nên đành nghiêm túc nói: “Ta về đây, lo mà học cách lấy đầu Phù Kiên cách đây ngàn dặm, cáo từ, bệ hạ!”

Bước ra cung Thái Sơ, Phùng Thiên Quân đỡ tường nhịn cười hết nổi, Trần Tinh nghiến răng nghiến lợi: “Đừng cười nữa!”

Phùng Thiên Quân: “Ta phải đi nói tin vui này cho Thanh Nhi mới được.”

Phùng Thiên Quân vừa đi, bầu không khí giữa Trần Tinh và Hạng Thuật lại trở lên lúng túng, Trần Tinh lầm bầm: “Sao tên nào cũng thích thảo luận về chuyện vô bổ này nhỉ, hoàng đế của bọn ta không đáng tin, khiến ngươi chê cười rồi…”

“… Ý của hắn là, nếu ta có thể giết Phù Kiên,” Trần Tinh nghiêm túc nói, “sẽ phong ta làm vương khác họ, chỉ hôn gì đó chỉ là cớ thôi, ngươi đừng… hơn nữa ngươi cũng không phải Đại Thiền Vu. Mặc dù người Hán thành thân chú trọng môn đăng hộ đối, nhưng mà… hầy, ta đang nói quái gì thế này!”

Gương mặt anh tuấn của Hạng Thuật đỏ hây, hắn quay đầu muốn đổi chủ đề, Trần Tinh bỗng nói: “Tiêu Sơn đâu rồi? Tiêu Sơn!”

Hạng Thuật đã quay lưng bỏ đi, Trần Tinh nhìn theo bóng lưng hắn, cõi lòng bất chợt rung động, toan gọi người thì Phùng Thiên Quân thình lình quay trở lại, vỗ vai Trần Tinh rồi bảo: “Thiên Trì, ta chợt nhớ ra mai là thu xã, ngươi rảnh không?”

Trần Tinh xoay người lại, Phùng Thiên Quân nói: “Nếu mai rảnh, huynh đệ muốn tìm ngươi… ặc, tâm sự riêng.”

Trần Tinh suy tư, nói: “Hiện tại ta cũng không dám chắc, nếu mai dứt ra được ta sẽ tới quý phủ tìm ngươi?”

Phùng Thiên Quân vui mừng: “Được, ta sẽ chờ ngươi đến khi chiều tàn.”

Trần Tinh tạm biệt Phùng Thiên Quân xong thì nhanh chân đuổi theo Hạng Thuật, hỏi: “Đi đâu thế?”

Hạng Thuật gỡ đóa thu hải đường xuống cầm trong tay, ngón tay thon dài xoay cành hoa, cánh hoa bay lả tả rơi xuống không ít, hắn đáp: “Không phải muốn tìm Tiêu Sơn ư? Đi bên này.”

Hạng Thuật dẫn Trần Tinh qua ngự hoa viên đến võ trường, Tạ Đạo Uẩn đã thay một bộ võ phục đã cũ, hai tay cầm kiếm, đang luyện võ với Tiêu Sơn đeo vuốt gỗ, thị vệ vây xem nườm nượp như kiến, Trần Tinh cùng Hạng Thuật cũng đứng bên ngoài nhìn.

Tạ Đạo Uẩn vung kiếm, Tiêu Sơn thong dong cản từng kiếm của Tạ Đạo Uẩn, đám thị vệ liên tục vỗ tay tán thưởng.

Tạ Đạo Uẩn nhặt trường kiếm lên, không cam tâm mà cả giận nói: “Lại lần nữa!”

Tiêu Sơn mất kiên nhẫn: “Ngươi đánh không lại ta! Còn muốn nữa?”

Vẻ ngoài kiêu ngạo đó quả thực y khuôn Hạng Thuật, Trần Tinh thầm nghĩ, hai tên này đúng là thiếu đòn như nhau.

“Kỹ năng đánh nhau của Tiêu Sơn quá hỗn tạp,” Hạng Thuật nói, “toàn đánh hoang đánh dại.”

Trần Tinh nhìn một hồi, nói: “Hạng Thuật, ta vẫn luôn tò mò, sao huynh lại mạnh thế?”

Hạng Thuật hiếm khi nghiêm túc đáp: “Có người sinh ra vốn hợp đọc sách viết văn, có người trời sinh ra hợp để học võ, khó hiểu lắm à?”

Trần Tinh luôn cảm thấy có đôi khi Hạng Thuật mạnh tới mức không giống người phàm, có thể vì võ nghệ cao cương nên hắn có hơi nóng nảy, có lẽ tính cách phải điên cuồng và ngang tàng mới có thể nhìn ra đỉnh cao của võ học.

“Để ta luyện với ngươi.” Hạng Thuật cao giọng.

Tiêu Sơn đang khoanh tay, thấy Hạng Thuật đi tới bèn lùi bước theo bản năng, Hạng Thuật cầm đóa thu hải đường, không cần binh khí, một tay chắp sau lưng, tay còn lại niết cành hoa, mặt đối mặt với Tiêu Sơn.

Những người vây xem lập tức bị chấn động, Trần Tinh từng nghe võ học tới trình độ thượng thừa, phóng hoa ngắt lá có thể đả thương người khác, song chưa chứng kiến bao giờ, đóa thu hải đường vừa chạm liền rớt này phải đánh làm sao? Huống chi đối thủ còn là Tiêu Sơn.

“Trần tiên sinh.”

Lúc Hạng Thuật và Tiêu Sơn đang giằng co, một giọng nói khách khí chợt vang lên đằng sau Trần Tinh: “Có chuyện cần nói với ngài.”

Trần Tinh thầm nghĩ không thể đợi đánh xong rồi mới tìm ta sao? Nhìn lại thì thấy người tìm mình là Bộc Dương, đành phải cùng lão qua bên kia võ trường.

Bộc Dương lấy ra một tấm mộc bài nhỏ, hai tay cung kính đưa cho Trần Tinh, Trần Tinh nhận ra đó là lệnh bài của sở trừ tà Đại Hán, cậu giật mình bật thốt: “Ông… ông cũng là thầy trừ tà?”

Bộc Dương nói: “Nói đúng ra thì không phải, tổ tiên của tại hạ là thủ thư các của sở trừ tà Đại Hán.”

Trần Tinh nhớ thời sở trừ tà cường thịnh vào mấy trăm năm trước có chức trông cửa, chạy chân, trông coi thư các này, lúc các thầy trừ tà đi trừ yêu, những người này sẽ xử lý mọi việc trong sở, giống văn chức trong quân đội vậy. Gặp được hậu duệ của sở trừ tà, Trần Tinh cảm thấy thân thiết vô cùng, bèn hành lễ với Bộc Dương, Bộc Dương cũng vội đáp lễ.

“Không ngờ mấy trăm năm sau vẫn còn có thể nhìn thấy đại trừ tà, thế thì thời kì Vạn Pháp Quy Tịch cũng sắp qua rồi.” Bộc Dương thổn thức.

Trần Tinh bất đắc dĩ nói: “Chưa nói chắc được, bọn ta vẫn chưa có manh mối gì về Định Hải châu cả.”

Bộc Dương nói: “Tâm Đăng sẽ chỉ tái hiện khi ma khí hoành hành ở Thần Châu, sự xuất hiện của ngài đang nói rõ mọi thứ sắp đi đến hồi kết. Vạn Pháp sắp phục sinh rồi.”

Đó cũng là những gì năm đó sư phụ Trần Tinh đã nói, và Bách Lý Luân cũng là một trong những hậu duệ của sở trừ tà. Không ngờ đã trải qua trăm năm, Giang Nam vẫn còn rất nhiều hậu duệ có liên hệ đến sở trừ tà.

Trần Tinh hỏi tiếp: “Năm xưa gia đình ông là thủ thư các cho sở trừ tà à? Có thông tin gì không?”

Bộc Dương nghiêm túc nói: “Nói đúng hơn là sư môn của tại hạ, thế nhưng kể từ khi Vạn Pháp Quy Tịch đã tách ra một nhánh khỏi sở trừ tà để mưu sinh rồi. Năm xưa sư tổ nhậm chức trong sở nên đọc được kha khá thuật số về mệnh bàn, cũng như sách cổ về tử vi, sau này kiếm sống nhờ đoạn mệnh.”

Trần Tinh biết lão đến đây chủ yếu vì Tư Mã Diệu, thế là bảo: “Về mệnh bàn của bệ hạ… kết quả ta xem được cũng giống ngài, Bộc tiên sinh.”

Bộc Dương suy tư một chốc, lại hỏi: “Không biết đại trừ tà ngài đây biết cách gì để sửa mệnh không. Lão là người chứng kiến sự trưởng thành của đứa trẻ Tư Mã Diệu này, thực sự không đành lòng.”

Trần Tinh trầm ngâm, vì nóng lòng muốn đi xem Hạng Thuật nên nói thẳng: “Bộc đại nhân, nói thật, đã là mệnh tự nhiên không thể thay đổi, ta đành lực bất tòng tâm.”

Có vẻ Bộc Dương đã đoán được từ trước nên trông lão không thất vọng lắm, sau cùng đành thở dài rồi bảo: “Chỉ nghĩ vậy thôi.”

Trần Tinh thấp giọng: “Không dối gạt gì ngài, ta cũng từng tìm cách sửa mệnh, chỉ có thể nói trên đời có rất nhiều thứ thay đổi được, song chỉ có cái này là không thể, bằng không nếu có, ta đã là người… đầu tiên muốn sửa mệnh của mình rồi?”

Bộc Dương ngạc nhiên: “Sao lại nói vậy?”

Trần Tinh bất cẩn lỡ miệng, song nếu đã nói ra cậu cũng không giấu giếm lão làm gì: “Ta không còn nhiều thời gian nữa, sống không được mấy năm… dù sao thì, ngài hiểu mà.”

Hạng Thuật và Tiêu Sơn đứng giữa võ trường, hai người đột nhiên ngừng lại, tai Tiêu Sơn giật giật.

Dường như Tiêu Sơn bị phân tâm, Hạng Thuật lại phóng thu hải đường, nói: “Tiếp tục, đừng mất tập trung.”

Tiêu Sơn nhanh chóng khôi phục sắc mặt, giương vuốt gỗ vọt về phía Hạng Thuật, Hạng Thuật dùng nhu lực đối phó với Tiêu Sơn, cành hoa trong tay chưa kịp chạm đến đã bị hắn thu về, Tiêu Sơn vồ hụt, cả người lảo đảo, tiếp theo cả sảnh đường ồn ào huyên náo.

Hạng Thuật liếc sang bên sân, không biết Trần Tinh đã đi nơi nào, tầm nhìn của hắn bị đám đông chặn lại.

“Đánh nữa không?” Hạng Thuật hỏi.

Tiêu Sơn nổi giận, chỉ tay vào Hạng Thuật, nói: “Sớm muộn gì cũng có ngày ta đánh bại ngươi!”

Hạng Thuật bình thản đáp: “Ta chờ.”

Trần Tinh nghe thấy tiếng hoan hô và vỗ tay, đám đông tản đi hết, Bộc Dương nói: “Nếu có gì lão giúp được, xin ngài hãy phân phó khi có thể.” Nói đoạn, lão cúi người.

Trần Tinh nói: “Chỗ bệ hạ, làm phiền ngài.”

Bộc Dương đáp: “Đều là người một nhà, có phiền gì đâu, lão sẽ cố hết sức thuyết phục ngài ấy. Phải rồi, mai là thu xã, không biết Trần tiên sinh có kế hoạch gì không?”

Trần Tinh hỏi:  “À… có chuyện gì sao?”

Bộc Dương nói: “Bệ hạ muốn tâm sự riêng với ngài, nếu ngài không bận chuyện gì thì cùng ngài ấy và hoàng hậu đến núi Chung tế thần đi. Nhưng không bắt buộc, trong cung sẽ chờ ngài đến giờ Mùi, qua giờ Mùi, đội xe hoàng gia sẽ xuất phát.”

Trần Tinh gật đầu: “Được, nếu đi ta sẽ tới đây sớm.”

Bộc Dương đi rồi, Hạng Thuật cùng Tiêu Sơn trở về, Tiêu Sơn hỏi: “Trần Tinh, mai ngươi rảnh không?”

Trần Tinh thầm nghĩ, sao các ngươi ai cũng thích hẹn riêng thế? Cậu hỏi: “Ngươi cũng muốn chơi lễ thu xã à?”

Tiêu Sơn nói: “Ngươi muốn dẫn ta ra ngoài không?”

Trần Tinh do dự: “Vậy… để ta coi thử? Nếu qua giờ Mùi ta còn chưa tới, ngươi không cần chờ ta.”

Tiêu Sơn dường như có chút không bằng lòng, sau khi thua bởi Hạng Thuật nó không cố chấp nữa, chỉ gật đầu.

Khi họ trở lại Tạ gia, Tạ An cũng đã về, mọi người dùng cơm tối xong xuôi, Trần Tinh thỉnh thoảng nhìn sang Hạng Thuật, cứ cảm thấy từ khi trở về hoàng cung nom Hạng Thuật có vẻ không yên lòng làm sao ấy. Ai cũng hẹn cậu, chỉ có Hạng Thuật không nói năng gì, cũng không ám chỉ muốn ăn tết với cậu vào ngày mai.

“Mai là mười bảy tháng tám rồi.” Tạ An nói với Trần Tinh.

“Ừ, mười bảy tháng tám.” Trần Tinh sực nhớ ra, mười bảy tháng tám chẳng phải là sinh thần mình ư? Năm nay tình cờ trùng với thu xã.

“Huynh không muốn nói gì ư?” Trần Tinh đột nhiên hỏi Hạng Thuật.

Hạng Thuật liếc nhìn Trần Tinh một cách khó hiểu.

Tạ An hỏi: “Hôm nay yết kiến bệ hạ sao rồi?”

Trần Tinh kể lại vài chuyện quan trọng, Hạng Thuật đã biết từ lâu, nghe được một nửa chợt mất kiên nhẫn đứng dậy, nói: “Đi đây.”

Tạ An thở dài mấy câu: “Việc đi sứ, huynh sẽ cố nghĩ cách, sau thu xã nhất định sẽ cho đệ câu trả lời, giờ chưa vội.”

Trần Tinh “ừm”, Tạ An duỗi người, nói: “Tiểu sư đệ, mai là thu xã, đệ có hẹn ai không?”

Trần Tinh: “???”

Tạ An nói: “Nếu rảnh, huynh đệ ta tâm sự riêng đi? Ta muốn dẫn đệ đến một nơi.”

Trần Tinh: “Các ngươi không thể cùng nhau hẹn ta ư? Cớ sao đều hẹn vào thu xã hết vậy?”

Tạ An cười bảo: “Hả? Còn ai nữa à? Sư huynh tùy tiện hỏi thôi, nếu đệ không đến, sau giờ ngọ tế thần xong huynh về với tức phụ vậy.”

Trần Tinh đành nói: “Nếu đi, trước giờ Mùi ta sẽ tới tìm huynh.”

Tạ An vui vẻ gật đầu, sau khi thỏa thuận xong Trần Tinh quay về phòng, thấy Tư Mã Diệu sai người đưa tới mấy bộ y phục và một ít vàng ngọc, có lẽ là quà cảm ơn cậu đã hóa giải nguy nan ở Cối Kê. Cậu mệt mỏi ngả đầu ngủ, trong tâm trí đều là Hạng Thuật vào sáng hôm nay.

Trần Tinh ôm chăn, có chút sầu muộn, muốn đứng dậy nói chuyện với Hạng Thuật, nhưng biết nói gì đây? Ngày nào gặp nhau cũng bình thản lạnh nhạt y như rằng.

“A ——!” Trần Tinh hét lên, “Ta sắp điên mất thôi!”

Trong những ngày qua, Trần Tinh nhớ lại thuở ban đầu gặp gỡ Hạng Thuật, rồi họ cùng nhau đến Trường An, Sắc Lặc Xuyên, lại đến Giang Nam, ngày qua ngày cậu càng nhận ra tình cảm không rõ đối với Hạng Thuật, cũng như nỗi xúc động lúc nào cũng muốn chọc tức hắn bắt nguồn từ đâu. Bình thường Hạng Thuật vốn dĩ không muốn nói chuyện đàng hoàng với cậu, chỉ khi khắc khẩu Trần Tinh mới cảm nhận rõ tên này đang quan tâm mình.

Hình như mình thích huynh ấy rồi, Trần Tinh ôm chăn ngồi dậy, phiền muộn cực, không biết phải làm gì đây? Phải kiểm soát bản thân mới được.

Không, mình phải quên chuyện này đi, Trần Tinh tự nhủ với mình, qua ngày mai, mình chỉ còn sống được hai năm nữa, mình có thể làm gì đây?

Hơn nữa Hạng Thuật sẽ không để ý đến cậu đâu! Đừng tự đa tình nữa!

Hôm sau tỉnh giấc, mặt trời đã mọc cao ba sào, Trần Tinh soi gương thay một bộ “hoa khuê phi sao” mới tinh tươm từng lưu hành khắp Giang Nam một thời, Trần Tinh ngắm mình trong gương, nghĩ bụng, trông ta cũng nho nhã tuấn tú đấy chứ.

Đợi đến lúc ra ngoài, cậu lại thấy phát rầu.

Phùng Thiên Quân, Tiêu Sơn, Tư Mã Diệu, Tạ An đồng thời hẹn cậu, lại thêm một Hạng Thuật không biết muốn làm gì, thu xã đã đến, ngoài phố hân hoan, trong không khí ngập tràn hương hoa.

Hôm nay tìm ai cùng ăn tết đây? Trần Tinh chưa biết quyết định thế nào.

Cậu chỉ muốn tìm Hạng Thuật, song hôm qua hắn chẳng nói năng gì cả, Trần Tinh nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng đấu đá kịch liệt, vừa không muốn để ý Hạng Thuật, vừa nhịn không được cất bước tới phòng của hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi