ĐỊNH HẢI PHÙ SINH LỤC

“Cô muốn giao dịch với ngươi.”

“Lần mua bán này, cô dám chắc ngươi sẽ không từ chối.”

“Rốt cục ngươi là ai?”

“Nào, hãy đến cung Huyễn Ma, ngươi sẽ được biết tất thảy những gì ngươi muốn biết.”

Hạng Thuật đứng trên bờ bắc Phì Thủy, giọng Xi Vưu của ba tháng trước vọng lên trong đầu hắn. Bầy quạ che ngợp đất nhìn chòng chọc về phía tây Lạc Giản như hổ rình mồi, đây là một vùng bình nguyên rộng lớn, dõi mắt trông, phía bắc là quân Tần đông nghìn nghịt trải thẳng đến tận chân trời.

Một trăm mười hai vạn người, Phù Kiên huy động sức mạnh cả nước và thề rằng sẽ san bằng non sông phía nam, chứng minh rằng trên đời này không gì là gã không làm được.

Qua một con sông về phía nam là thành trại vắng lặng và quạnh quẽ, quân Tấn vẫn đang gấp rút dựng công sự phòng ngự cho đến tận giây phút cuối cùng.

Một con quạ đen bay vụt qua mặt Hạng Thuật rồi đậu xuống hạ du bờ sông, Hạng Thuật cởi áo nhảy xuống nước, hắn bơi rất giỏi, bởi từ bé đã lặn ngụp như lụa trắng trên sóng khắp sông hồ ở Sắc Lặc Xuyên.

Nước lạnh chảy lăn tăn qua bờ vai trần của Hạng Thuật, cảnh tượng ba tháng trước lại hiện ra trước mắt.

Thời khắc xuyên qua Y Khuyết, quầng sáng ‘vù’ một tiếng rồi trải rộng ùn ùn không dứt.

“Cuối cùng ta cũng tìm ra.” Vương Tử Dạ cao giọng, “Quả nhiên, chỉ có sức mạnh của long châu mới mở được chỗ này.”

Hạng Thuật bất ngờ bị kéo vào một thế giới xa lạ. Hắn thu hết sức mạnh Tâm Đăng, đáp xuống rồi trầm giọng hỏi gã: “Vương Tử Dạ, đây là kế hoạch của ngươi ư?”

Nơi đây giống với thế giới trong Âm Dương giám, có một bệ ngọc tròn màu trắng được khắc đầy ký hiệu phát sáng kỳ lạ. Chính giữa là vòng xoay Thái Cực khắc âm dương, tứ phía hiện ra cảnh thiên nhiên xanh tươi, mây mù bao phủ, hệt như trong tranh vẽ.

Vương Tử Dạ cúi đầu nhìn chằm chằm vào bệ cao cùng Hạng Thuật đang cầm trọng kiếm đứng trên đấy.

“Đừng nóng,” Vương Tử Dạ hờ hững đáp, “thời gian ở đây tạm dừng so với ngoài kia, trừ phi ta cưỡng chế rút pháp bảo đang chống đỡ nơi này. Thuật Luật Không, chúng ta nói chuyện đi.”

Hạng Thuật cất trọng kiếm, trầm giọng: “Đã tới giờ phút này, không còn cơ hội bình tĩnh nói chuyện nữa đâu, Vương Tử Dạ.”

Vương Tử Dạ thong thả tiếp đất, đứng ở mặt âm của vòng xoay Thái Cực, còn Hạng Thuật thì đứng ở mặt dương, đang ngẩng đầu nhìn chung quanh.

“Không cần nóng ruột phá nó để ra ngoài, ” Vương Tử Dạ khuyên, “ta nói rồi, đây là pháp bảo quan trọng cuối cùng, ta sẽ lấy nó đi, lúc ấy ngươi có thể thuận lợi rời khỏi đây.”

Hạng Thuật không đáp, im lặng nhìn chòng chọc vào Vương Tử Dạ.

“À,” Vương Tử Dạ lầm bầm, “tám năm trước, ta từng gặp ngươi trước trướng bồng ở Sắc Lặc Xuyên, khi đó ngươi cũng nhìn ta bằng ánh mắt này…”

Câu nói ấy lập tức khơi dậy lửa giận trong lòng Hạng Thuật, cha chết, Xa La Phong chết, hàng ngàn người bỏ mạng từ trước tới nay, và kẻ này chính là thủ phạm!

“… Ánh mắt hoài nghi.” Vương Tử Dạ nói tiếp, “Nhưng tám năm trước, ta còn chưa phát hiện ngươi là Định Hải châu, kỳ lạ, sao ta lại ngu ngốc mà nhìn nhầm cơ chứ…”

Trong nháy mắt đầu Hạng Thuật nổ uỳnh một tiếng như bị sét đánh, tay cầm kiếm không khỏi run lên.

“Cái gì? Hạng Thuật khó thể tin nổi, “Ngươi… ngươi vừa nói gì?”

Hạng Thuật vô thức lấy ra hạt châu mà mình giật được từ tay Vương Tử Dạ.

Vương Tử Dạ: “Đó là Thương Lãng châu, là long châu mà con rồng của cha ngươi để lại sau khi bị mẹ ngươi trấn áp trong Hạng gia.”

Hạng Thuật: “……..”

Vương Tử Dạ: “Có vẻ ngươi vẫn chưa nhận ra điều gì nhỉ, gọi là ‘cha’ cũng không thỏa đáng lắm? Có điều nếu do nội đan của rồng biến thành, long lực Chúc Âm lưu lại trên người ngươi cũng được xem như dấu ấn do cha ngươi để lại.”

“Ngươi…” Trước mắt Hạng Thuật hiện lên vô số cảnh tượng, từ bé sống cùng cha mẹ trên thảo nguyên, lần đầu học cưỡi ngựa bắn cung… vậy mà những gì Vương Tử Dạ nói vào lúc này đây lại hoàn toàn phá vỡ nhận thức của hắn.

“Vớ vẩn!” Hạng Thuật không còn nén được cơn thịnh nộ, hắn gầm lên, giơ trọng kiếm lao tới, Vương Tử Dạ biến mất khỏi mặt âm của vòng xoay Thái Cực, thay vào đó là xuất hiện ở mặt dương.

Hai người đột ngột hoán đổi vị trí, Hạng Thuật cau mày, thử kích hoạt Tâm Đăng của Trần Tinh, muốn chém chết Vương Tử Dạ trong một chiêu.

“Chính là loại long lực này,” Vương Tử Dạ lầm bầm, “ôi long lực, còn nhớ những gì ta đã nói vào hôm chúng ta gặp nhau ở bờ Hồng Hồ không? Ta biết những gì ngươi muốn biết.”

“Long lực còn sót lại đang chảy trong kinh mạch ngươi,” Vương Tử Dạ cười nói, “nó thường khiến ngươi mất bình tĩnh, có phải luôn có một sức mạnh nào đó trong cơ thể thôi thúc ngươi phá hủy và tiêu diệt không? Nó giúp ngươi trở thành đệ nhất thiên hạ, đồng thời cũng vây khốn ngươi, ngay cả người gần gũi với ngươi nhất cũng không kiềm được cơn giận của ngươi lúc nổi sùng.”

Hạng Thuật: “……….”

Hạng Thuật dần bình tĩnh lại, Vương Tử Dạ nhìn Hạng Thuật chằm chằm rồi nói: “Ta đã tìm Định Hải châu ròng rã mấy năm, chỉ không ngờ rằng bảo vật có sức mạnh thay đổi nhân quả này lại chuyển sinh… thành người.”

Hạng Thuật ngỡ ngàng nhìn chung quanh.

Vương Tử Dạ nói tiếp: “Giao dịch với ta đi, Thuật Luật Không.”

Bóng tối bủa vây, một con quạ bay tà tà trên mặt Phì Thủy, không nhanh không chậm dẫn đường cho Hạng Thuật, đến khi hắn tới một tảng đá lớn nằm giữa sông.

Con quạ đậu trên tảng đá, nước chảy xiết vào miệng hang đen ngòm, không ngờ ở Phì Thủy lại có một phần mạch nước ngầm trào vào bên trong thế này.

Hóa ra nằm trong nước, trách sao tìm không thấy… Hạng Thuật thầm nghĩ, hắn ngoi lên hít một hơi thật sâu, rồi lặn xuống lòng sông sâu không đáy kia, ở tận cùng bóng tối dường như có thứ gì đang lóe sáng, giống như non nước phát sáng ở Y Khuyết ngày hôm ấy.

“Ta cần ngươi giúp một chuyện.” Vương Tử Dạ cũng nhìn chung quanh, chợt bùi ngùi mà rằng, “Nếu kể từ đầu, thì lần trước tới đây đã là ba năm trước rồi. Mẹ ngươi và Trương Lưu lên kế hoạch khởi động Vạn Thế Triều Tịch ở đây, ngược dòng về quá khứ xa xôi. May mà bị ta kịp thời ngăn cản, đại ý là thế.”

Vương Tử Dạ trở nên nghiêm túc, gã thấp giọng: “Ta có thể cho ngươi mọi thứ ngươi muốn, chỉ cần ngươi giúp ta một chuyện.”

Hạng Thuật nhìn Vương Tử Dạ chòng chọc.

“Đưa ta về ba ngàn năm trước,” Vương Tử Dạ cất giọng lạnh lùng, “để ta đích thân thay đổi số mệnh của mình, ta muốn trở thành Ma thần mới. Chỉ cần ngươi đồng ý, ta sẽ dạy ngươi cách điều khiển linh khí đất trời trong cơ thể, sau này ngươi chỉ cần…”

Hạng Thuật thu kiếm, nhìn Vương Tử Dạ với vẻ hoài nghi, rồi thong thả tiến về phía gã.

Vương Tử Dạ cười nói: “Muốn ai sống thì người đó sống, muốn ai chết, kẻ đó phải chết. Linh khí đất trời đều ở trong cơ thể ngươi, ngay cả binh chủ Xi Vưu được mệnh danh là Ma thần kia cũng không thắng nổi ngươi. Dĩ nhiên, kẻ lương thiện như ngươi sẽ không giết người tùy tiện, nhưng nếu ngươi muốn kéo dài thọ mệnh cho cậu bạn nhỏ kia của mình, ngươi nhất định sẽ không từ chối cái giá này.”

“Rồi sau đó?” Hạng Thuật hỏi.

“Sau đó, ngươi sẽ trở thành thần của thế gian này.” Vương Tử Dạ ngước lên, nhìn Hạng Thuật cao hơn mình nửa cái đầu, lầm bầm, “Rồi ngươi sẽ trường sinh bất tử, vĩnh viễn bất diệt…”

Hạng Thuật dòm Vương Tử Dạ, đột ngột ra tay nhanh như chớp, bóp lấy cổ gã.

Hắc quang trong mắt Vương Tử Dạ bỗng chốc bùng lên bọc lấy hai người, bị hắc khí trùng kích khiến Hạng Thuật gầm lên, song vẫn bóp chặt cổ Vương Tử Dạ, năm ngón tay nhanh chóng co lại, muốn bóp gãy cổ gã chỉ với bằng sức này!

Quạt gấp trong tay Vương Tử Dạ lập tức sáng lên, một chiêu gây chấn động vang rền, toàn bộ bệ cao trong pháp trận sụp đổ, lộ ra mạch địa phát ra ánh sáng xanh lóa mắt, cả không gian bị mạch địa nuốt chửng rồi tan rã. Từng phù văn bay ra nhập xuống lòng đất.

Tay trái Hạng Thuật bóp cổ Vương Tử Dạ, tay phải vòng qua muốn cướp quạt gấp!

“Điều kiện của người rất tốt.” Hạng Thuật lạnh lùng nói.

“Nhưng ta muốn mạng của ngươi hơn, báo thù cho cha và an đáp của ta!” Hạng Thuật bị oán khí bao phủ, giọng nói hung uy nghiêm, hệt như một con rồng uy hiếp kẻ phàm bằng tiếng gầm rung chuyển đất trời, cả thế giới trước mặt hắn đều chấn động, không gian ảo tức khắc vỡ tan tành!

Vương Tử Dạ dốc cạn sức, dùng oán khí đối đầu trực diện với long uy của Hạng Thuật, hại gã văng ngược ra ngoài. Từ bệ cao đổ sụp, Hạng Thuật nâng trọng kiếm bằng một tay, dùng toàn lực bổ về phía Vương Tử Dạ!

Màn đêm, Phì Thủy.

Chẳng mấy chốc, chung quanh sáng bừng lên, Hạng Thuật rời khỏi mặt nước, vuốt mái tóc ướt đẫm, đồng thời quan sát mạch địa trên các vách đá chung quanh. Mạch địa trải dài từ tứ phía vào sâu trong mật đạo, giống như rễ xoắn của một cây đại thụ, càng đi vào sâu ánh sáng đỏ của mạch địa càng cháy rực, mãi tới khi tiến vào một hang động cao mười trượng trong lòng đất. Bên trong đều là mạch địa phát ra ánh sáng đỏ như máu, mà ở trung tâm động đá là một trái tim khổng lồ đang treo lưng chừng.

Trái tim tản ra hắc khí, và khi nó đập, ánh sáng đỏ lan tràn khắp nơi.

“Ngươi đến rồi,” giọng Xi Vưu phát ra từ trái tim, “Định Hải châu.”

Ánh sáng đỏ chiếu lên vùng mày của Hạng Thuật, hắn đáp: “Đến như đã hẹn.”

“Cô cảm nhận được, hơi thở long thần trên người ngươi.”

Trong cung Huyễn Ma yên tĩnh, chỉ có một kẻ lạ đang đứng dưới trái tim.

“Vương Tử Dạ?” Hạng Thuật lầm bầm, “Ngươi còn sống?”

Vương Tử Dạ muốn nói lại thôi, Xi Vưu tiếp lời: “Mặc kệ gã, bị các ngươi thu mất một hồn, gã đã chẳng khác gì phế vật.”

Hạng Thuật nhướng mày trông về phía Vương Tử Dạ.

Giọng Xi Vưu lại vang lên: “Vương Hợi ngấp nghé sức mạnh binh sát của cô, muốn nhờ ngươi hỗ trợ cướp cơ thể cô. May mà ngươi không tin.”

Vương Tử Dạ đột nhiên lùi ra sau Ma tâm, không khỏi run bần bật lên.

Hạng Thuật: “Gã không đưa ra được điều kiện gì với ta. Có điều chắc ngươi cũng biết hết rồi nhỉ?”

Xi Vưu đáp: “Ta hiểu con người nhất, trước khi ta thức tỉnh, gã khổ sở giãy giụa trên đất, chung quy vẫn là một kẻ phàm.”

Hạng Thuật đi về phía trái tim khổng lồ, Vương Tử Dạ liên tục lùi ra sau, Xi Vưu lại hỏi: “Phải chăng đó là thứ Minh Vương giao vào tay kẻ phàm các ngươi, Bất Động Như Sơn?”

Hạng Thuật đứng trước mặt trái tim, lặng thinh ngoái đầu nhìn thanh kiếm sau lưng.

Xi Vưu nói tiếp: “Ánh nắng, ánh trăng, ánh sao, tia chớp, ngọn lửa và cốt lân, sáu loại ánh sáng nguyên sơ của thế gian, và kiếm Hiên Viên được đúc bằng đồng từ núi Thủ… ngươi có thể dùng thanh kiếm này giết ta, đấy là nguyên nhân nó được tạo ra.”

“Nhưng nó không thể giết chết ta.” Xi Vưu tiếp rằng, “Ta của hiện tại, là minh chứng cho thấy Minh Vương và Hiên Viên thị sức không theo lòng — chỉ vì ngoài sáu loại ánh sáng vạn thế ra, vẫn còn một loại nữa, đó là ánh sáng tâm hồn.”

“Muốn thực sự tiêu diệt được ta, trước tiên phải lấy mạng của thầy trừ tà, rồi luyện hồn phách của y cùng Tâm Đăng vào thanh kiếm này.” Xi Vưu nói, “Đấy mới là sứ mệnh chân chính của các ngươi, chính tay giết người yêu của ngươi, sau đó hoàn thành lần rèn sau cùng của thanh kiếm này, mới có thể thành công trọn vẹn.”

Hạng Thuật: “Nhưng nếu làm vậy, Trần Tinh phải chết.”

Trái tim Xi Vưu bật ra giọng cười quái dị: “Không sai, dĩ nhiên ngươi cũng có thể mặc kệ chuyện này, phó mặc số mệnh của các ngươi, một năm sau, thời điểm Tuế Tinh về trời, Tâm Đăng cũng sẽ lụi tàn theo. Việc đời khó toại lòng người, bởi thế mới sinh ra ‘chấp niệm’, đất trời thay đổi xoay vần, chấp niệm và không cam lòng đâu đâu cũng hiện hữu.”

“Hiện tại, cô cho ngươi con đường thứ ba,” Xi Vưu nói, “trở thành cơ thể của cô, sống cùng một thể với cô, nếu hồn ngươi đủ mạnh để nuốt chửng hồn cô, cô sẽ trở thành ngươi.”

“Còn nếu không ngăn nổi, ngươi sẽ thành cô.”

Hạng Thuật nhìn chằm chằm Ma tâm, lầm bầm: “Xi Vưu, chỉ vì một cơ thể mà ngươi liều mạng vậy sao?”

Xi Vưu đáp: “Cô có thể giành được cuộc sống mới bằng cách này, dù bị ngươi chi phối, có gì mà không đáng? Nếu ngươi biết về cuộc đời cô, tất cũng sẽ lựa chọn như thế. Các ngươi truyền nhau Viêm Hoàng là tổ tiên loài người, thế mà chẳng ai hay, cô cũng là tổ tiên loài người. Sau trận Phản Tuyền, máu cô thấm vào đất Thần Châu, nước suối mà người phàm uống, dược thảo họ uống, thức ăn trên đời, thậm chí là thứ đất trời cung dưỡng, suốt mấy ngàn năm qua đều ngấm máu của cô.”

“Cô đã đồng hóa với Thần Châu từ lâu, chim trời cá nước, cỏ cây núi sông, đều có ý chí của cô! Hiên Viên thị giết cô, nhưng cũng thành toàn cho cô!”

“Nhưng cuối cùng dù ai thắng ai thua, cô vẫn đồng ý thay đổi nhân quả cho ngươi, trở về hai mươi năm trước, loại Tuế Tinh chưa nhập mệnh ra khỏi mệnh bàn của y.”

“Đồng bạn mà ngươi muốn cứu,” Xi Vưu nói tiếp, “cô cũng sẽ loại oán khí trên người họ và trả họ về cho ngươi.”

Hạng Thuật đáp: “Làm cách nào đảm bảo ngươi sẽ không nuốt lời?”

Xi Vưu trầm giọng: “Cô là thần của thế gian, thần minh sẽ không thất hứa. Trong mắt cô, phàm nhân đều là con kiến, chúng sinh cõi đời này đều là đời sau của cô, nỗi khổ đau vì chấp niệm với sống chết, oán phẫn và không cam lòng đối với bản thân, cô rõ hơn ai hết. Đợi khi ngươi trở thành cô, hoặc để lại chút thần hồn trong cơ thể cô, ngươi sẽ hiểu ngay.”

“Tới đây, Phù Kiên chuẩn bị khai chiến, oán khí đã đầy, Định Hải châu sắp luyện thành. Lấy pháp bảo của ngươi ra, chúng ta bắt đầu chuẩn bị cho trận Vạn Linh được rồi.”

Hạng Thuật vẫn giữ im lặng, cuối cùng Xi Vưu nói: “Cô chẳng có hứng thú với thế giới này của các ngươi, đợi khi trận Vạn Linh thành, thực hiện chuyện đã hứa với ngươi, cô sẽ trở về Phản Tuyền ba ngàn năm trước, nơi đó mới là chiến trường của cô. Định Hải châu, ngươi còn lo lắng điều chi? Hãy đồng hóa với cô, trở thành vị thần bất diệt duy nhất của Thần Châu, đấy mới là chốn về tốt nhất của ngươi.”

Hạng Thuật hất tung bọc đồ của mình, sáu pháp bảo sáng lấp lánh gồm Thương Lãng châu, Tranh cổ, Lạc Hồn chung, cờ Bạch Hổ, cờ Sô Ngu, quạt Thiên La bay về phía trái tim khổng lồ.

“Quạt Thiên La vẫn để Vương Tử Dạ dùng, ngươi phụ trách Thiên Quyền ở Lạc Dương, thêm Sâm La Vạn Tượng, Thiên Khung Nhất Liệt, bảy hồn đều đã đủ.” Xi Vưu lên tiếng, “Vương Tử Dạ, đợi oán khí cực thịnh, ngươi lập tức khởi động trận Vạn Linh tạo cơ thể cho cô.”

Vương Tử Dạ bần thần nhìn Lạc Hồn chung, trong chuông thấp thoáng ánh sáng linh hồn.

Bờ nam Phì Thủy, canh bốn.

Hoàn Y cùng Tạ Huyền ra roi thúc ngựa, hội hợp với Tạ Diễm đang đợi ở ngoài nơi đóng quân. Trần Tinh vội xuống ngựa, hỏi dồn: “Hạng Thuật đâu? Các ngươi có ai thấy Hạng Thuật đâu không?”

Tạ Diễm đáp: “Võ thần đại nhân đã ngang qua quân doanh từ sớm tinh mơ, không biết đã qua sông chưa. Nếu qua rồi thì chắc ở bên chỗ quân Tần.”

Trần Tinh sốt ruột: “Không ai theo huynh ấy ư?”

Tạ Diễm đành chịu, nhìn Hoàn Y có ý dò hỏi, Hoàn Y cũng không biết nên làm gì, quốc nạn ập đầu, đành kêu Trần Tinh tự nghĩ cách tìm người: “Mời thầy trừ tà tạm nghỉ một lúc, soái trướng mặc ngài sử dụng, bổn tướng phải tham mưu tác chiến, thứ không thể phụng bồi.”

“Các ngươi lo việc của mình đi.” Trần Tinh nói.

Tạ Huyền hạ giọng thương lượng với Hoàn Y: “Hay chúng ta đưa Trần tiên sinh ra trận luôn?”

Hoàn Y nhíu mày: “Còn ra thể thống gì? Huống hồ Tuế Tinh chỉ phù hộ y, đánh không lại, chẳng nhẽ còn đưa y ra đập người ta?”

“Ta nghe hết rồi nhé!” Trần Tinh còn chưa đi xa, nổi đóa lên, “Đợi tìm được Hạng Thuật các ngươi cứ liệu hồn!”

Tạ Huyền thường nghe Trần Tinh được Tuế Tinh che chở, gặp dữ hóa lành, lúc mang cậu tới đây cũng ôm tâm lý may mắn.

Phong cậu làm chủ soái thì sao? Để cậu dẫn quân Bắc Phủ xông pha, không chừng thực sự có thể khiến quân Tần trở nên rối loạn, tự giẫm chết người mình, cuối cùng binh bại như núi đổ, hơn một vạn người rối loạn phải rầm rộ cỡ nào, biết đâu còn giẫm chết Phù Kiên trước tiên.

Chuyện tốt cỡ này vẫn nên quên đi thôi, Hoàn Y đã bố trí phòng tuyến, phái người theo dõi, Tạ Huyền đành thu lại suy nghĩ, chạy tới soái trướng nghị sự. Trần Tinh thì leo lên tháp quan sát của quân doanh, thẫn thờ nhìn vào đêm đen.

Hạng Thuật đâu? Rốt cuộc huynh ấy đã đi đâu? Chẳng hiểu do đâu mà Trần Tinh luôn có dự cảm chẳng lành. Cậu thắp sáng Tâm Đăng, soi vào màn đêm mênh mông kia, Hạng Thuật không đáp lại. Cậu đặt một tay trước ngực, dù có sáng tới đâu Hạng Thuật vẫn không hồi âm.

“Tới doanh Tần hỏi thôi.” Trần Tinh lầm bầm, càng ngày càng lo cho Hạng Thuật, dường như từ thời khắc rời khỏi Thọ Dương tới Phì Thủy, mối liên hệ ba năm giữa họ đã bị cắt đứt. Trước đây dù cho không có Hạng Thuật kề cạnh, cậu vẫn cảm nhận được mối liên kết này.

Trời vừa sáng, Trần Tinh liền cưỡi ngựa dọc vài vòng theo bờ Phì Thủy.

Bờ kia mênh mông trắng xóa, Trần Tinh chạy lên mô đất cao, nhìn quân Tần trên bình nguyên phương xa như biển rộng chạm trời.

“Má ơi,” Trần Tinh lầm bầm, “đông vậy cơ?! Đâu ra nhiều thế không biết?”

“Không biết họ định quyết chiến ở bờ bắc hay bờ nam nữa.” Một giọng nói chợt vọng tới từ sau lưng Trần Tinh, “Chắc ngươi không định xông thẳng vào đại quân một trăm mười hai vạn đâu nhỉ.”

Trần Tinh nghe thấy chất giọng âm trầm quen thuộc kia, đột ngột quay đầu lại.

Một người mặc võ bào đen, lưng đeo trường đao, giục ngựa xuất hiện đằng sau Trần Tinh.

“Mộ Dung Xung?” Trần Tinh sửng sốt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi