ĐỊNH HẢI PHÙ SINH LỤC

Ban đêm, ba canh trước, ở Tùng Bách cư.

Gặp lại huynh trưởng, tay Phùng Thiên Quân không khỏi phát run.

“Đại ca,” Phùng Thiên Quân cố nén giọng nói run rẩy của mình, “đệ… về rồi.”

“Ồ? Chuyến này thế nào?” Phùng Thiên Dật ngồi trên xe lăn gỗ, bình thản uống trà, từ biệt đệ đệ đến nay cùng lắm mới hơn nửa năm, năm trước hắn vừa về Kiến Khang một chuyến.

Phùng Thiên Quân ngơ ngác nhìn anh mình, Phùng Thiên Dật lấy làm lạ, cau mày hỏi: “Đệ sao đấy?”

Phùng Thiên Quân lắc đầu, hít sâu rồi nói: “Nửa năm này, chuyện phục quốc…”

Phùng Thiên Dật nhìn Phùng Thiên Quân với vẻ khó hiểu.

Phùng Thiên Quân có quá nhiều điều muốn nói, song khi đối mặt với anh mình, hắn lại chẳng thốt ra được câu nào. Cha mẹ mất sớm, tình cảm hai anh em ngày một sâu nặng, từ bé tới lớn, không chuyện nào là qua mắt được Phùng Thiên Dật.

Phùng Thiên Dật cảm thấy hôm nay em trai mình cứ là lạ, song không biết lạ do đâu.

“… Chuyện phục quốc, thuận lợi chứ?” Phùng Thiên Quân cười xót xa.

Phùng Thiên Dật lặng thinh, uống một hớp trà, đặt một ly trước mặt Phùng Thiên Quân, Phùng Thiên Quân bèn nhận lấy.

“Đệ không cần quan tâm việc này.” Phùng Thiên Dật đáp, “Sao lần này về chậm thế?”

Phùng Thiên Quân cân nhắc, thưa: “Tương Dương loạn lạc, đường xa khó đi.”

Phùng Thiên Dật nghi hoặc: “Có mang theo Sâm La Vạn Tượng không?”

Phùng Thiên Quân tháo vỏ đao đặt lên bàn trà, Phùng Thiên Dật cầm lên nhìn thoáng qua, rồi trở đao lại vào vỏ.

“Nếu đã tới,” Phùng Thiên Dật nói, “thì ở lại đi, ta thay đệ tạm thời bảo quản bảo đao gia truyền.”

Phùng Thiên Quân: “……”

Phùng Thiên Quân muốn mở miệng nhưng không tìm được cớ, huynh trưởng muốn giữ Sâm La đao, phải làm sao đây? Nếu từ chối chắc chắn sẽ khiến huynh ấy cảnh giác. Mà ngẫm lại, bí quyết khởi động thanh thần binh này đã thất truyền từ lâu, năm đó phải nhờ Trần Tinh tìm thấy điển tịch từ di tích sở trử tà trong Âm Dương giám, Phùng Thiên Dật có lấy cũng chẳng dùng được, tạm thời để ở chỗ huynh ấy chắc không có gì đáng ngại.

“Được.” Phùng Thiên Quân đành đáp.

Phùng Thiên Dật thờ ơ bảo: “Mấy ngày sau đại ca sẽ dẫn đệ đi gặp một người bạn, chắc chuyến này đệ cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi. Người đâu, đưa nhị đương gia về nghỉ.”

Phùng Thiên Quân đành phải đi tắm thay thường phục, trước khi đi, hắn quay lại nhìn vào cánh cửa đã khép, qua khe cửa, hắn trông thấy Phùng Thiên Dật rút Sâm La đao, nhìn chăm chú vào lưỡi đao, cúi đầu im lặng.

Hôm sau, trong cung Vị Ương.

Trần Tinh bị tiếng ồn đánh thức, phát hiện mình đang quấn lên người Hạng Thuật. Hạng Thuật không động đậy, đè thấp tiếng hít thở, cả người cứng đờ.

Trần Tinh: “!!!”

Trần Tinh không dám cựa quậy, tư thế hiện giờ quá ái muội, cậu ngủ say tới độ mình nhích qua chỗ Hạng Thuật từ lúc nào không hay, còn gối lên cánh tay, ôm cổ, vùi đầu vào hõm cổ, gác một chân lên người hắn, Hạng Thuật phải ép hai tay hai bên, chịu trận cho cậu quấn lấy.

Trần Tinh: “……….”

Trần Tinh đành giả đò mình chưa thức, từ từ trở mình, từng chút tách khỏi người Hạng Thuật, Hạng Thuật rốt cục cũng thở phào, lập tức ngồi dậy xuống giường.

Nội thị mang quần áo tới, đêm qua Đại Thiền Vu trở về, đội may liền dựa theo kích cỡ quần áo cũ của hắn, cấp tốc may đồ trong đêm, trong hộp có trang sức kèm nhẫn ngọc mười sáu Hồ. Nghe tiếng động, người bên ngoài ùa vào như ong vỡ tổ, hầu hạ hắn theo khuôn phép của người Hồ, chải hai bên tóc mai, thắt hơn mười bím tóc quấn ra sau đầu, cột lại bằng kẹp bạch ngọc, phần sau tóc ghim ba sợi lông vũ thay cho mào của Đại Thiền Vu.

Trần Tinh tiến lên, chiếu theo cách ăn mặc của người Hán, song đồ đưa tới lại là Hồ phục. Trần Tinh cũng không ngại, Hồ phục ôm lấy cơ thể thẳng tắp, không phải loại tay áo rộng như Hán phục, trái lại còn mang đến vẻ anh tuấn khác lạ.

Ngoài ra, Phù Kiên còn cho chó của họ mặc áo kép da cừu và đeo vòng bạc.

“Phù Kiên chuẩn bị nhẫn cho huynh luôn à?” Trần Tinh lấy làm hiếu kỳ.

Hạng Thuật đứng trước gương cho nội thị hầu hạ, chỉnh lại phục trang, nhướng mày ra hiệu, Trần Tinh hiểu ý, có lẽ bộ nhẫn tượng trưng cho quyền uy của Đại Thiền Vu này để Phù Kiên dùng.

Nội thị đeo lần lượt ba chiếc nhẫn bảo thạch cho Hạng Thuật, thấy Trần Tinh cứ nhìn chăm chú, hắn liền đưa một chiếc cho cậu, Trần Tinh định từ chối, nhưng rồi bỗng nghĩ lại, bèn nhận lấy.

“Nhẫn này có ý nghĩa gì?” Trần Tinh cúi đầu, tay hắn to, chiếc vốn dĩ đeo vào ngón út mới vừa với ngón áp út của cậu, đây là một chiếc nhẫn làm bằng ngọc lam, khắc chim muông và cây cối.

“Khai chiến và ngừng chiến, thương mậu và phân chia lãnh thổ, ban sống và chết,” Hạng Thuật đáp, “đều là quyền của Đại Thiền Vu, chiếc ngươi đeo nghĩa là sống chết.”

Thấy Hạng Thuật đưa cả nhẫn của Đại Thiền Vu cho Trần Tinh, nội thị nhất thời há miệng, không biết nói gì, vội nháy mắt với nhau, Hạng Thuật đã xoay người ra ngoài bình phong, ngồi xuống giường con, mọi người vội kê bàn, rót trà sữa. Trần Tinh thấy ngoài bình phong có giường để ngồi, không như lần trước chỉ chừa cho mình một chỗ chật hẹp, thế là cậu dòm Hạng Thuật.

“Ngồi đi,” Hạng Thuật khó hiểu, “ăn điểm tâm, nghĩ vẩn vơ gì đấy?”

Trần Tinh được ưu ái mà giật mình, bèn bò lên giường con, quỳ ngồi cùng mâm với Hạng Thuật, bắt đầu uống trà sữa dùng điểm tâm.

Cửa vừa mở ra, các Hồ chờ bên ngoài vội tràn vào, tiếng Thiết Lặc, Hung Nô, Tiên Ti và Nhu Nhiên đồng loạt vang lên: “Bốn biển thảo nguyên đều là đất của Đại Thiền Vu, vạn dân khắp thiên hạ đều là con dân của Đại Thiền Vu…” rồi họ đồng loạt quỳ lạy.

Trần Tinh được lạy mà kinh hồn bạt vía, thầm nhủ đừng đừng, các ngươi lạy Hạng Thuật chưa thôi còn lạy luôn cả ta, khiến ta ngại lắm đấy. Cậu không kiềm được nhìn sang Hạng Thuật, Hạng Thuật mặc cẩm bào màu tím giống lần trước, đồ đằng mười sáu Hồ của Sắc Lặc Cổ Minh lấp lánh dưới ánh mặt trời, mái đầu được tết bím tóc đen sẫm, đai lưng màu vàng đậm có hình rồng bay, mang giày cao cổ màu đen làm bằng da hươu. Hắn ngồi xếp bằng, đôi mắt đen láy, sáng ngời như đốm sao, nét mặt lạnh lùng, hai chiếc nhẫn bảo thạch trên tay phản chiếu dưới nắng.

“Dã lạc tát.” Hạng Thuật không nhìn những người trong sảnh, đáp lời, lại uống một hớp trà sữa.

Trần Tinh ngâm một phần bánh rế vào sữa đựng trong chiếc bát bạc, dùng thìa nạm ngọc múc uống, không nhịn được nhìn họ, mà mọi người cũng đang lườm Trần Tinh, lén dòm chiếc nhẫn trên tay cậu.

“Dã lạc tát trong tiếng Thiết Lặc nghĩa là miễn lễ.” Hạng Thuật giải thích, hờ hững ăn hết điểm tâm, nhướng mày ra hiệu cho mọi người có chuyện mau nói.

Vì vậy, chúng Hồ đầu tiên hỏi thăm Hạng Thuật tới đây khi nào, còn chưa kịp trả lời thì bọn họ đã liền tù tì lên án Phù Kiên.

Trần Tinh như ngồi trên bàn chông, không khỏi liếc sang Hạng Thuật, chiếm đầy tâm trí đều là cảnh tượng hồi sáng, cơ thể dưới vương bào Đại Thiền Vu ấm áp quá đỗi, hơi thở da thịt khiến cậu yên tâm và thoải mái vô cùng. Lần trước cậu đã cảm thấy Hạng Thuật rất đẹp, bây giờ ngồi gần thế này thì không dằn lòng được muốn trộm nhìn hắn.

Hạng Thuật nhìn lướt qua Trần Tinh từ đuôi mắt, không nói gì, bị đám bô lão các Hồ huyên thuyên đến phát phiền, đành gật đầu, ra hiệu mình biết rồi.

“Sau khi Vương Mãnh chết,” có người nói bằng tiếng Hung Nô, “Phù Kiên ngày càng đao to búa lớn, mặc cho mọi người can ngăn, khăng khăng trưng binh phạt Tấn, người Hán tên Vương Tử Dạ kia còn châm dầu vào lửa. Đám người Hán trong triều ngày càng lộng hành…”

Trần Tinh thấy có người bắt đầu bàn tán về người Hán, bèn đưa mắt nhìn người nọ, chen một câu bằng tiếng Hung Nô: “Gã không đánh lại phía nam đâu.”

Hạng Thuật ngây người nhìn Trần Tinh.

Trong phút chốc, tất cả người trong phòng đều ngây ngốc, không ngờ Trần Tinh lại nghe hiểu họ đang nói gì!

Trần Tinh sợ nói một hồi lại kéo chuyện tới mình, để miễn cho lúng túng, trước tiên cậu tỏ rõ mình biết tiếng Hồ, biết điều thì đừng nói gì không nên.

Trần Tinh nói tiếp: “Mặc dù binh Bắc Phủ ở phía nam không nhiều, nhưng người Hán đã chiếm đóng các nơi hiểm yếu ở Trường Giang, không thể công phá trong một sớm một chiều, vì sao trước khi chết Vương Mãnh luôn căn dặn đời này Phù Kiên không được phạt Tấn, nhất định có lý do của hắn.”

Biểu cảm của Hạng Thuật rất lạ, bởi vì tiếng Hung Nô Trần Tinh dùng không phải ngôn ngữ phổ biến ở Sắc Lặc Xuyên, mà là một nhánh trong tiếng Hung Nô cổ.

Hạng Thuật nói tiếng Thiết Lặc: “Kẻ khư khư cố chấp, không ai khuyên được.”

Đây là một câu danh ngôn của người Thiết Lặc, lần trước Trần Tinh được nghe khi còn ở Sắc Lặc Xuyên, đến giờ vẫn còn nhớ.

Hạng Thuật không nói nữa, mọi người yên lặng, bắt đầu thỉnh cầu, nếu Hạng Thuật không muốn lật đổ Phù Kiên, chí ít cũng phải mang các Hồ đang ở Trường An về.

Hạng Thuật nói: “Không ai phong tỏa đường về Sắc Lặc Xuyên, muốn chạy lúc nào cũng được, tùy thuộc vào các ngươi thôi.” Dứt lời, Hạng Thuật đứng dậy leo xuống giường con, đi ra ngoài trước mặt bàn dân thiên hạ, đoạn quay đầu nhìn Trần Tinh, huýt sáo với cún con. Trần Tinh lấy lại tinh thần, cùng chó đuổi theo hắn: “Đi đâu vậy?”

Hạng Thuật không đáp, để lại chúng Hồ trong tẩm điện.

Trần Tinh nói với Hạng Thuật vế còn lại của câu ngạn ngữ Thiết Lặc kia, cậu cười bảo: “Kẻ khư khư cố chấp, không ai khuyên được, giống như một con ngựa bị sói dữ truy đuổi tới tận cùng. Trở thành quân chủ ghi danh muôn đời, thống nhất nam bắc, chính là sói dữ trong lòng hắn.”

Hạng Thuật không hỏi Trần Tinh học tiếng Thiết Lặc và tiếng Hung Nô từ đâu, mà nghiêm túc bảo: “Ta cho là người Hán sẽ không học tiếng Thiết Lặc của bọn ta chứ.”

Trần Tinh chột dạ, cười đáp: “Người Hán có nhiều loại, cũng nhiều thành phần như người Hồ vậy.”

Hạng Thuật trầm giọng: “Người Hán các ngươi, dù là một ngàn hay hai ngàn năm sau, cũng sẽ không đời nào quên mối hận chất chồng này.”

Trần Tinh ngẫm nghĩ một thoáng rồi nói: “Huynh khác chứ, gọi ta ra đây vì muốn hỏi chuyện này thôi ư?”

“Báo với Kiên đầu, truyền Tán Kỵ Thường Thị của các ngươi tới đây.” Hạng Thuật dừng bước, nói với một thị vệ, “lái xe cho Đại Thiền Vu.”

Vì thế Thác Bạt Diễm tới chỗ họ, thân là đội trưởng ngự vệ, Tán Kỵ Thường Thị của Phù Kiên, vì là quan tứ phẩm, quan viên bình thường gặp hắn còn phải khách khí gọi một tiếng “Thác Bạt đại nhân”. Hiềm nỗi địa vị Hạng Thuật gần như ngang hàng với Phù Kiên, nếu hắn đã mở lời, dù Phù Kiên không biết Thác Bạt Diễm đã đắc tội Hạng Thuật chỗ nào, nhưng vì tử quyển, lúc này là thời điểm quan trọng để tạo quan hệ với Hạng Thuật.

“Này… không cần đâu.” Trần Tinh khuyên.

Thác Bạt Diễm cởi mở hơn cậu tưởng, trước tiên hành lễ với Hạng Thuật, sau đó phái người chuẩn bị xe của Phù Kiên, nói: “Đại Thiền Vu, mời.”

Trần Tinh nhận ra Hạng Thuật hiểu lầm Thác Bạt Diễm là bạn thời thơ ấu của cậu, nhưng không tiện nói gì. Hạng Thuật cũng chẳng nhắc tới, chỉ hỏi: “Muốn đi đâu?”

Lần trước tới đây bận tối mày tối mặt cả ngày, sau đó còn bị ám sát, chuyến này cuối cùng cũng được trải nghiệm cái thú ở Trường An rồi.

“Ta muốn xuống xe đi dạo,” Trần Tinh nói, “vào chợ nhé? Để Thác Bạt đại nhân về trước đi.”

Hai người xuống xe, lúc này Hạng Thuật mới ra lệnh cho Thác Bạt Diễm.

“Dắt chó đi dạo đi,” Hạng Thuật nói với Thác Bạt Diễm, “đừng để nó chạy mất.”

Trần Tinh: “…”

Đại Thiền Vu giá lâm, trong một đêm cả thành Trường An đều hay tin, hôm nay ngự liễn của Phù Kiên rời cung, người Hồ trong thành Trường An nhốn nháo nhìn Hạng Thuật, dọc hai bên đường có rất nhiều người hành lễ với hắn. Ban đầu Hạng Thuật còn khoan thai nói ‘dã lạc tát’, sau đó nói mãi đâm phiền, bèn dứt khoát mặc kệ luôn.

Người đến ngày càng đông, không ít người Hán cũng chạy ra, chen nhau ngắm phong thái của Hạng Thuật. Trần Tinh mất hứng, nhìn Hạng Thuật mấy lần, rồi nhìn xung quanh, ầm thầm bực dọc.

Hai người: “…”

Hạng Thuật: “Ngươi coi như họ không tồn tại là được, muốn đi đâu? Đã lâu ta không tới Trường An rồi.”

Trần Tinh kéo Hạng Thuật đến nơi người Hán tụ tập, mãi lúc sau Thác Bạt Diễm mới hiểu ý, liền phái cấm quân chặn đường không cho bách tính nhìn, Đại Thiền Vu không thích bị dòm ngó, bấy giờ đám đông mới tản đi. Không lâu sau, họ tiến vào khu người Hán, không còn bị vây xem nữa, chỉ có nam nữ trẻ tuổi thi thoảng trộm nhìn Hạng Thuật.

Trần Tinh vốn dĩ muốn dạo một vòng, thấy vài quầy hàng bán vòng tay, chỉ là trang sức bình thường, không phải nguyệt bối bán vào thu xã, song cậu vẫn đứng lại xem, Hạng Thuật chắp tay đứng sau cậu.

“Nói trước,” Hạng Thuật bảo, “cô vương không đem tiền.”

Trần Tinh cười ha ha, chắc mẩm Hạng Thuật có đem tiền, chẳng qua muốn trêu cậu mà thôi.

“Ta không định mua,” Trần Tinh nói, “chẳng qua chợt về một chuyện cũ.”

Hạng Thuật: “?”

Hai người sóng vai, thong dong bước trong chợ.

Trần Tinh suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói ra: “Giang Nam bọn ta có một ngày lễ gọi là ngày xã. Ngày xã có một tập tục, người thương nhau sẽ mua hai chiếc vòng tay treo nguyệt bối, tặng cho đối phương.”

Hạng Thuật: “Ờ.”

Trần Tinh nghiêng đầu nhìn Hạng Thuật: “Có hai người nọ, hẳn là thích nhau, trông thấy vòng tay khi dạo phố, nên đã mua nó… song một người trong đó đợi rất lâu, người còn lại cứ lần lữa không tặng. Sau đó, người đó hỏi “huynh muốn tặng ai?”, người kia chẳng ừ hử gì, cất chiếc vòng của mình đi.”

Hạng Thuật: “?”

Trần Tinh thắc mắc: “Hạng Thuật, huynh nghĩ tại sao người kia không nói gì?”

Hạng Thuật nghi ngờ, ngẫm nghĩ rồi đáp: “Bị câm?”

Trần Tinh: “…”

Trần Tinh cười đau cả bụng, dựa vào ven đường, Hạng Thuật ù ù cạc cạc.

Trần Tinh bèn giải thích lần nữa, Hạng Thuật hỏi: “Ai trả tiền?”

Trần Tinh: “Người câm trả.”

Hạng Thuật: “Vậy chẳng phải muốn tặng sao? Người câm cũng trả tiền rồi.”

“Ồ,” Trần Tinh bừng tỉnh, “ra là thế.”

Hạng Thuật nói tiếp: “Có lẽ người câm không vui trong lòng, tại sao người kia không tặng cho hắn trước?”

“A,” Trần Tinh mỉm cười, “hiểu rồi, ý huynh là người câm chờ đối phương tặng mình, âm thầm so coi ai hơn ai thua ư?”

Hạng Thuật vẫy tay ra hiệu, ý là không quan trọng, thích hiểu thế nào cũng được.

Trần Tinh lại hỏi: “Tại sao không phải là người câm tặng trước? Rõ ràng hắn cũng thích đối phương.”

Hạng Thuật nghiêm túc: “Cô gái kia không phải ỷ…”

Trần Tinh ngắt lời: “Là nam, là một đứa trẻ, một thiếu niên chẳng hiểu sự gì.”

Hạng Thuật liền ‘ồ’ một tiếng, tiếp tục cân nhắc rồi đáp: “Thiếu niên ỷ người câm thích mình, đợi hắn không nhịn được tặng trước, nhưng người câm đã bày tỏ chân tình, mua chiếc vòng tay kia, không phải đã tỏ ý rồi ư? Thích là chuyện của hai người, hà cớ gì bắt nạt người ta như thế?”

“Thế tại sao hắn không nói?” Trần Tinh hơi giận, “Trước đó thiếu niên không hề biết! Y cũng thích người câm kia!”

“Thế sao y không nói?” Hạng Thuật lấy làm lạ, nói sao cũng là chuyện của người ta, Trần Tinh giận làm chi. Người này khó hiểu ghê.

“Y cảm thấy người câm không thương y.” Trần Tinh suy nghĩ, nói, “Y… ừm, y bị bệnh, sống không được bao lâu.”

Hạng Thuật cau mày: “Tại sao càng kể càng thêm nhiều điều kiện rối tung vậy? Tại sao trước kia không nói rõ một lần?”

Trần Tinh: “Chuyện tình cảm sao có thể nói rõ một sớm một chiều? Thôi bỏ đi!”

Trần Tinh sắp bị Hạng Thuật chọc cho tức chết, Hạng Thuật khó hiểu vô cùng, hỏi cậu: “Ngươi làm sao vậy?”

Đang yên đang lành tự nhiên trở mặt, nhóc con này bị ấm người đúng không?

Hạng Thuật nhanh chóng đuổi theo, quan sát Trần Tinh: “Ngươi…”

“Ta không bệnh!” Trần Tinh lập tức thanh minh, “Thiếu niên cũng không phải ta, chuyện này ta được nghe kể.”

“Vậy ngươi giận làm chi?” Hạng Thuật tiếp tục hỏi.

Trần Tinh lập tức cười: “Có sao? Ta không giận. À, đã tới đây rồi, không bằng chờ Phùng đại ca ra đón đi?”

Hạng Thuật: “……”

Lúc quyết định chia nhau hành động, Phùng Thiên Quân đã hẹn họ mỗi ngày ra ngoài gặp một lần, trao đổi thông tin, cho dù vướng bận chuyện khác cũng có cách liên lạc khác. Mà trong vô thức, họ đã tới điểm hẹn ở khu người Hán rồi.

Đây là một tòa lầu nghe khúc ở thành bắc, mặc dù do người Hán mở, nhưng ngày thường cũng có rất nhiều người Hồ tới đây tụ tập nghe nhạc. Đại Thiền Vu vừa xuất hiện, đám người Hồ trong gian ngồi chờ liền dẫn theo gia quyến tiến lên hành lễ, chưởng quầy thu xếp chỗ ngồi, một lúc sau mới yên vị.

“Không hay tí nào…” Trần Tinh nghe nhạc, nói với Hạng Thuật, “huynh biết chơi nhạc cụ nào không?”

Hạng Thuật hơi thất thần, dường như nhớ lại rất nhiều chuyện khi nghe câu hỏi của cậu, song chúng quá đỗi mơ hồ, không thể bắt lấy.

Hạng Thuật gật đầu xong thì ngẫm lại, vội sửa lời: “Không biết.”

“Huynh chắc chắn biết,” Trần Tinh nói, “ta thấy huynh mới gật đầu!”

Hạng Thuật: “….”

Trần Tinh gọi tiểu nhị, mượn đàn cổ trong quán, chỉnh âm, đoạn nói với Hạng Thuật: “Ta từng nghe một khúc, không biết xuất xứ từ đâu, hình như là giai điệu ở tái ngoại… Không biết huynh biết không.”

Sau cuộc đôi co vừa nãy trong chợ, Hạng Thuật vẫn luôn thất thần, mày nhíu lại, thậm chí quên nhìn Trần Tinh, thẫn thờ hướng xuống đình viện dưới gian ngồi chờ, cho đến khi nghe Trần Tinh gảy tiếng đàn đầu tiên, nét mặt hắn chợt biến đổi, lập tức nhìn sang cậu.

Trần Tinh bắt đầu đàn “Khúc phù sinh”, tiếng đàn ngắt quãng, cả tầng yên tĩnh hẳn đi, mày Hạng Thuật dần giãn ra, nhìn Trần Tinh chăm chú. Trần Tinh nhìn hắn có ý dò hỏi.

Hạng Thuật không nói lời nào, đứng dậy vòng ra sau Trần Tinh.

Trần Tinh: “!!!”

Tim Trần Tinh đập loạn, Hạng Thuật vòng một tay qua vai cậu, tay kia đặt lên dây đàn, ôm Trần Tinh, cầm ngón tay cậu đè lên dây đàn.

Hơi thở Hạng Thuật kề cận bên tai, cùng tiếng nhạc như nước chảy mây trôi kết nối vẹn tròn khúc phù sinh.

“Huynh biết đàn cổ à?” Trần Tinh chợt nghiêng đầu vì ngạc nhiên quá đỗi, hai người cách nhau quá gần, suýt tí nữa đã chạm môi. Hạng Thuật tức thì lộ ra vẻ mất tự nhiên, buông tay Trần Tinh, quay về chỗ mình.

“Huynh thế mà biết đàn!” Trần Tinh muốn ngốc luôn, bởi vì Hạng Thuật chưa bao giờ nói mình biết chơi đàn.

“Thì sao?” Hạng Thuật hỏi lại với vẻ không vui.

Trần Tinh: “Ta tưởng huynh biết… thổi sáo Khương này nọ…”

“Mẹ ta là người Hán.” Hạng Thuật hờ hững đáp.

Trần Tinh nhớ lại những ngày quen nhau, Hạng Thuật chưa từng thể hiện mình biết chơi đàn, thậm chí còn kêu Trần Tinh có rảnh thì dạy hắn, toàn là giả vờ cả! Trần Tinh nhất thời không biết nên nói gì.

“Âm luật của Đại Thiền Vu vang danh từ tái ngoại tới đây,” một cô nương ở gian bên cạnh cười nói, “tương truyền rằng, ngay cả chim nhạn bay ngang qua cũng sẽ sà xuống nghe ngài ấy thổi sáo.”

Trần Tinh: “…”

Công chúa Thanh Hà? Sao nàng ta lại ở đây? Trần Tinh nhíu mày.

“Là do nó bị cô vương bắn trúng.” Hạng Thuật dửng dưng đáp.

Trần Tinh không biết nên sửng sốt vì Hạng Thuật, hay ngạc nhiên vì công chúa Thanh Hà, đằng sau tấm binh phong là công chúa Thanh Hà mặt như gió xuân, hai mắt sáng ngời, nàng tiến lên khẽ thi lễ với Hạng Thuật, Hạng Thuật gật đầu, nhìn người Hán đằng sau công chúa Thanh Hà.

Phùng Thiên Dật, lại gặp hắn rồi.

Trần Tinh quan sát Phùng Thiên Dật, thầm nhủ may mà chưa nói về việc trừ tà ở đây. Hạng Thuật không hỏi họ tới đây làm gì, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Phùng Thiên Dật mấy lần.

Công chúa Thanh Hà nói: “Nhiều người ở Trường An nghe tin Đại Thiền Vu vào kinh, bèn mang tranh tiến cung cầu kiến. Không ngờ ngài lại chạy tới đây hẹn hò.”

Hạng Thuật bình thản đáp: “Ngươi nên về cung, Thanh Hà. Kiên đầu không thấy ngươi, chẳng phải sẽ phái người tìm ngươi khắp nơi ư?”

Công chúa Thanh Hà cười đáp: “Hắn có Vương Tử Dạ rồi, không tìm ta đâu. Thôi, ta về.”

Công chúa Thanh Hà cùng Phùng Thiên Dật cáo từ, rời khỏi gian ngồi chờ.

Trần Tinh ngoảnh đầu nhìn sắc trời ngoài lan can, Phùng Thiên Quân vẫn chưa đến, chắc đang trộm Âm Dương giám nhân lúc huynh trưởng vắng nhà.

“Đợi thêm chút nữa chứ?” Trần Tinh hỏi.

Hạng Thuật đột nhiên bảo: “Cô vương có việc cần đi, ngươi…”

Trần Tinh hỏi: “Huynh muốn làm gì? Ta đương nhiên phải đi với huynh! Bằng không ai bảo vệ ta?”

Hạng Thuật có vẻ lưỡng lự, cuối cùng dứt khoát bảo: “Vậy ngươi phải nghe lời, không được gây rắc rối.”

Trần Tinh ngoan ngoãn đáp: “Vâng!”

Hạng Thuật đứng dậy nhìn xuống dưới lầu, Trần Tinh không biết hắn muốn làm gì, nên cũng tò mò nhìn quanh bên dưới, Hạng Thuật đột nhiên cởi áo.

Trần Tinh thầm nhủ đang nói chuyện nửa chừng, vì sao tự dưng cởi áo?!

Hạng Thuật cởi áo choàng trên người, cột chặt đai lưng, để lộ chiếc áo đơn màu đen, phần trên của áo ngoài buông thõng xuống, ống tay áo được cột gút quanh hông, làm như thế sẽ không nhận ra đây là vương bào, tiếp theo hắn tháo nhẫn khỏi tay trái, đưa cho Trần Tinh cất đi, rồi bảo: “Ngươi ôm ta.”

Trần Tinh nghĩ bụng cầu còn không được! Cầu còn không được! Vì vậy cậu chủ động ôm Hạng Thuật.

Hạng Thuật: “…”

Hai người nhìn nhau, Hạng Thuật nói: “Không phải ôm eo…”

Trần Tinh ‘ồ’ một tiếng, đổi sang ôm cổ hắn. Hạng Thuật bế Trần Tinh lên, xoay người, chạy mấy bước, chớp mắt đã ôm cậu nhảy ra khỏi tầng hai của lầu nghe khúc.

Cứ thế Trần Tinh bay ra khỏi tầng hai, cơ thể trở nên nhẹ bẫng, Hạng Thuật bám một tay lên luống ngói, ôm cậu bay lên tầng ba, chân trái mượn lực đạp lên lan can, chân phải giẫm lên cột gỗ, lặng lẽ bay lên, ôm Trần Tinh xoay người trên không, trèo lên mái hiên. Chiều tà dần buông, bọn họ đuổi theo hướng Phùng Thiên Dật rời đi.

Khinh công tuyệt quá! Trần Tinh thầm nghĩ, trước đây toàn là Hạng Thuật kéo tay cậu leo lên nhà, nên cậu không để ý lắm.

“Để đạt trình độ như hiện tại, huynh đã luyện thế nào?” Trần Tinh thấp giọng hỏi.

“Muốn học hả?” Hạng Thuật hỏi lại, thả Trần Tinh xuống đổi thành dắt tay cậu, hai người khẽ cúi mình, nhìn chăm chú vào chiếc xe ngựa đang rời đi trên phố.

Trần Tinh hỏi: “Có phải huynh giỏi bắn cung lắm không?”

Hạng Thuật đáp: “Cũng tạm.”

Trần Tinh: “Vậy khi nào rảnh huynh dạy ta cưỡi ngựa bắn cung đi.”

Hạng Thuật thoáng nhìn sang Trần Tinh, im lặng không đáp, kéo tay cậu bay nhanh về trước, chẳng mấy chốc đã im hơi lặng tiếng dẫn trước xe ngựa. Cỗ xe đi tới một nơi vắng vẻ ở đầu con phố phía bắc, chợt có một người xuất hiện leo lên xe.

Xe ngựa đi tiếp, một lúc sau, người nọ xuống xe bỏ đi.

Trần Tinh đột nhiên nhớ ra một chuyện, hạ giọng hỏi: “Có phải huynh muốn điều tra xem công chúa Thanh Hà và người nọ… nói gì không?”

Hạng Thuật đáp ‘ừ’, Trần Tinh chợt nhận ra Hạng Thuật đã quên chuyện ngày trước, không biết Phùng Thiên Dật là anh Phùng Thiên Quân, cũng không biết Phùng gia đang giữ Âm Dương giám! Bọn họ thậm chí không đề cập với Hạng Thuật.

Phùng Thiên Dật cùng công chúa Thanh Hà hẹn nhau ở đây, nhất định có chuyện muốn trao đổi, trùng hợp bị Hạng Thuật và Trần Tinh lên lầu bắt gặp. Hai người thật lâu không lên tiếng, chắc đang nhúng tay vào nước trà, viết chữ lên bàn để trao đổi.

Nhưng nếu Hạng Thuật để ý sẽ nhận thấy gian bên cạnh có người, chỉ cần nghiêng đầu sẽ phát hiện hành tung của công chúa Thanh Hà ngay. Thay vì đánh cược hắn không nhận ra hai người, chi bằng chủ động chào hỏi cho khỏi rước lấy nghi ngờ.

Bằng không đụng mặt trực tiếp sẽ còn kỳ lạ hơn.

Vậy công chúa Thanh Hà và Phùng Thiên Dật đang nói gì? Có lẽ đang truyền lệnh, vậy nên sau khi rời đi, rất có thể Phùng Thiên Dật sẽ đi thực hiện nhiệm vụ nào đó, quả nhiên hắn đã phái một người đưa tin ra ngoài.

Hạng Thuật nói: “Mộ Dung gia mưu đồ mưu nghịch, chẳng phải chuyện ngày một ngày hai.”

Người đưa tin rời phố bước nhanh vào ngõ vắng, trong ngõ có một con ngựa đang chờ, người đưa tin dợm lên ngựa thì một bóng đen bay từ mái hiên xuống, bổ một chưởng vào gáy, hạ gục gã.

Trần Tinh trèo xuống, kinh hồn bạt vía nhìn người đưa tin, Hạng Thuật đỡ gã lên, đạp gã vào sâu trong ngõ, người nọ đột nhiên tỉnh lại, nhìn Hạng Thuật và Trần Tinh với vẻ khiếp sợ.

Trần Tinh hỏi: “Huynh muốn giao hắn cho Phù Kiên hả?”

Hạng Thuật đứng sừng sững ở đấy, có vẻ đang cân nhắc. Trần Tinh lại nói: “Nếu giao hắn cho Phù Kiên, Thanh Hà sẽ… gặp nguy hiểm, huynh phải nghĩ cho kĩ.”

Hạng Thuật liếc nhìn Trần Tinh, không nói gì.

Trần Tinh quan sát người đưa tin, hỏi gã: “Phùng Thiên Dật sai ngươi làm gì? Khai báo rõ ràng, không chừng có thể toàn mạng.”

“Phùng Thiên Dật?” Hạng Thuật nhíu mày.

Chiều tà chạng vạng, trong Tùng Bách cư.

Sau cùng Phùng Thiên Quân cũng chuốc say đại chưởng quỹ của Tùng Bách cư, thành công trộm được chìa khóa vào khố phòng dưới lòng đất.

“Tửu lượng này…”

Phùng Thiên Quân uống mà đau cả đầu, biết vậy đã chuẩn bị chút thuốc mê, song nếu đánh thuốc, đại chưởng quỹ tỉnh dậy sẽ biết ngay có điều bất thường. Muốn im hơi lặng tiếng trộm chìa khóa, lấy Âm Dương giám rồi trả về, chỉ còn nước chuốc rượu thôi.

Mà tên chưởng quỹ này ngàn chén không gục, làm tốn biết bao thì giờ của hắn.

Hắn dùng chìa khóa mở cửa vào kho vàng, cầm một ngọn đèn trong tay, lần lượt vào kho tiền, kho bạc, nơi sâu nhất trong kho vàng, tới chỗ khóa Thiên Cơ, y theo bản vẽ mà Trần Tinh đưa hắn, bắt đầu khôi phục khóa Thiên Cơ trên cửa mật thất.

“Cạch” nhẹ một tiếng, Phùng Thiên Quân đẩy cửa mật thất, xoay người cầm đen soi vào bên trong.

Rỗng tuếch, khác hẳn với lần trước, mọi thứ bên trong đều biến mất.

Phùng Thiên Quân: “…”

“Tiểu đệ, đệ đang tìm nó à?” Giọng Phùng Thiên Dật đột nhiên vang lên đằng sau.

Phùng Thiên Quân lập tức quay người lại, tiếng theo là một tiếng động lớn, Âm Dương giám phóng ra hắc khí ngợp trời, tiếp theo hút Phùng Thiên Quân vào!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi