ĐỊNH HẢI PHÙ SINH LỤC

Lục Ảnh cùng Tiêu Sơn được thu xếp trong một căn lều nhỏ nơi sơn cốc yên tĩnh, Trùng Minh thì không biết từ khi đặt chân vào Sắc Lặc xuyên đã bay đi đâu. Một lần nữa quay về vương trướng của Hạng Thuật, Trần Tinh chợt có cảm giác như đã về nhà, bèn lăn mình trên chăn, thích thú kêu lên: “A —— cuối cùng cũng về rồi!”

Hạng Thuật mệt lả người, ngồi xuống bên cạnh, ngẫm lại biết bao chuyện đã xảy ra trong chuyến hành trình này. Thị hầu bưng thức ăn với nước uống tới.

“Ngươi chưa từng tới đây.” Hạng Thuật nói.

Trần Tinh ôm chăn đánh ngáp, chui vào chăn, ló mắt ra nhòm Hạng Thuật, cười đáp: “Ta tới ở trong mơ rồi nhé.”

Hạng Thuật nín lặng một chốc, tự rót hai cốc trà sữa, đang muốn qua coi Trần Tinh thì đã thấy cậu mệt nhọc ngủ thiếp đi.

Trời thu bao la mênh mang, còn hai ngày nữa là đến tiết mộ thu, người Hồ rời Cáp Lạp Hòa Lâm trở về quê nhà như tìm lại được cuộc sống mới. Chẳng biết vì sao năm nay tiết mộ thu được tổ chức hoành tráng và long trọng hơn bao giờ hết. Trần Tinh tỉnh dậy ra ngoài, cảm thấy toàn thân như rã ra từng mảnh, lặn lội trập trùng đường xa, bôn ba không quản đêm ngày ở Tái Bắc gần một tháng, hầu như ngày nào cũng đóng người trên lưng ngựa, ngay cả ngủ mê cũng thấy cả người đang lắc lư.

“Oa ——” Trần Tinh đi xuống triền núi, đâu đâu cũng là cọc cao chót vót, đủ màu cờ bay phần phật giữa đất trời, bên trên thêu đầy thánh thú của các tộc Hồ. Vật tổ lần lượt được dựng lên, mỗi doanh trại đều mang không khí náo nhiệt riêng.

Người Nhu Nhiên giỏi rèn đúc, họ dựng trại trước núi, cột rồng lửa sừng sững chọc trời sẽ soi sáng đêm hoan lạc không ngủ nghỉ và vui say hết mình vào tiết mộ thu. Người Thiết Lặc thiện săn bắn, họ dựng bệ cao đầy cung và hàng ngàn mũi tên trong doanh, cắm cọc thần Vũ cách đó một trăm bước để thử tên. Người Hung Nô thạo nuôi ngựa, họ rào khu vực săn bắn chu vi mười dặm, dự định phóng ngựa rong ruổi, cá cược đua ngựa ở Sắc Lặc xuyên. Người Tiên Ti lành chăn thả, họ dùng bơ và sừng dựng lều lớn cho thần Mục. Người Khương chuyên ngựa chiến, mở hẳn một trường đấu võ ngay tại đó. Người Mạt Hạt giỏi đấu vật, đang tất bật khoanh vùng cho sàn đấu.

Mà ở trung tâm doanh trại chư Hồ là hơn một ngàn chiếc bàn dài được xếp ngay hàng thẳng lối, đợi khi tiết mộ thu bắt đầu, các tộc sẽ bưng rượu sữa ngựa ngon nhất, bày biện nào là trà sữa, bơ nồng vị, điểm tâm, thịt nướng, cùng các món chim cá dân dã để mời các vị khách thỏa thích chọn, mặc sức ăn.

Xa xa ngoài doanh trại là cổ thụ Sắc Lặc xuyên treo đầy lụa đỏ bay là là trong gió, truyền thuyết kể rằng nếu hẹn thề với người thương tại đây, duyên tình sẽ trường tồn, bất tận cùng bạt ngàn non núi.

Trần Tinh dạo vòng khắp doanh trại, hỏi thăm: “Đại Thiền Vu đâu rồi?”

“Đang nghị sự!” một người Thiết Lặc biết thân phận của Trần Tinh, trả lời, “Thần y, ta mang ngươi tới đó nhé?”

Lại họp, cứ họp miết, Trần Tinh xua tay kêu bỏ đi, còn mình thì tiếp tục cuốc bộ trong doanh, định bụng đi thăm mấy người quen cũ, đằng sau chợt truyền tới một giọng nói.

“Trần Tinh!” Thác Bạt Diễm tới đây.

Trần Tinh hớn hở hỏi thăm: “Ngươi cũng về rồi đấy à?”

Bên hồ Ba Lý Khôn, Trần Tinh đã thỉnh cầu Tư Mã Vĩ và Thác Bạt Diễm hộ tống tộc A Khắc Lặc rút về Long Thành. Sau khi toàn tộc đã an toàn di tản, Xa La Phong chạy tới truyền lệnh Hạng Thuật, vì vậy họ lại xuôi nam trở về Sắc Lặc xuyên.

Tối qua Thác Bạt Diễm đã tới thăm Trần Tinh, ngặt nỗi Trần Tinh ngủ như heo chết, vì vậy hôm nay hắn đã ra ngoài đợi cậu dậy từ sớm. Hai người trao đổi thông tin sau khi chia tay, Thác Bạt Diễm nghe mà trố mắt nghẹn họng, Trần Tinh cười bảo: “Ta định đi thăm hỏi từng người, đi cùng chứ?”

Thác Bạt Diễm gật đầu, theo sau Trần Tinh, chừng như có việc gì lúng túng lắm, hai người băng qua thảo nguyên dát vàng vô bờ, mấy thùng rượu đã được bày sẵn trên bàn. Thác Bạt Diễm cẩn thận che chở Trần Tinh, không để cậu bị va trúng, Trần Tinh nhìn vẻ mặt hắn liền biết tỏng có việc muốn hỏi, bèn bảo: “Có gì muốn nói không?”

“Ặc…” Thác Bạt Diễm cân nhắc, dứt khoát hỏi thẳng, “Trần Tinh, ta có thể trở thành thầy trừ tà không?”

Trần Tinh: “…”

Thác Bạt Diễm: “Ta muốn học pháp thuật như các ngươi. Biết đâu mai này sẽ giúp được đôi phần.”

Trần Tinh vốn định thủ tiêu ý định này của hắn — dầu gì ngươi cũng là võ quan được Phù Kiên coi trọng nhất, sự xảy ra quá đột ngột, Phù Kiên nổi khùng, nhưng sau này vẫn sẽ có ngày phục hồi, đến lúc đó tống cổ Vương Tử Dạ, trở về làm Tán Kỵ Thường Thị của ngươi không tốt hơn sao?

Song đã có tiền lệ Tạ An trước đó, Trần Tinh cảm thấy mỗi người đều có hoài bão cho riêng mình. Đã thấy qua đất trời, không còn muốn quay về kiếp sống tầm thường vốn dĩ nữa.

“Làm thầy trừ tà vất vả lắm đó,” Trần Tinh xác nhận lại, “ngươi thực sự muốn học ư? Vì sao lại muốn học pháp thuật?”

Thác Bạt Diễm nhoẻn cười: “Rời khỏi Trường An mới nhận ra trần thế rộng lớn nhường ấy. Ta muốn góp hết sức mình vì bệ hạ, báo đáp ơn tri ngộ của ngài, đợi mọi việc ngã ngũ, ta sẽ không về triều nữa, ngược lại muốn rong ruổi khắp nơi.”

Trần Tinh biết Thác Bạt Diễm là một người phóng khoáng và hào hiệp, nếu lúc trước không được Phù Kiên nuôi dưỡng, có lẽ bây giờ đã có một cuộc sống khác.

Thác Bạt Diễm: “Ta không biết ngươi có bằng lòng, nhận ta làm đồ đệ…”

Trần Tinh nghe tới đây nhất thời kinh hồn bạt vía, vội chen lời: “Ta không có tư cách thu ngươi làm đồ đệ. Nhưng ta có thể giới thiệu sư huynh ta cho ngươi làm quen, huynh ấy ở phía nam, nếu ngươi không ngại, ta thấy các ngươi sẽ hợp ý nhau, huynh ấy thích nhất là nghiên cứu pháp thuật.”

“Tốt quá!” Thác Bạt Diễm nói, “vậy nhờ ngươi viết giúp ta phong thư, sau tiết mộ thu ta sẽ lên đường xuôi nam tìm hắn.”

Thác Bạt Diễm đã gặp Tạ An rồi, nhưng cục diện khi đó quá hỗn loạn, nên chưa biết Tạ An là vị sư huynh hời kia của Trần Tinh. Trần Tinh không có thời gian dạy pháp thuật cho hắn, cũng không biết dạy đồ đệ, sợ làm lỡ người ta, nên kêu hắn đi tìm Tạ An mới thỏa đáng hơn. Muốn bái sư nhận trò, hay luận bàn ngang vai vế, tùy tất vào Tạ An vậy.

Hai người giao hẹn xong, sau đó Trần Tinh bước vào doanh người Hung Nô, gọi vọng vào: “Tiêu Sơn ơi!”

Tiêu Sơn đang chơi với chó của Trần Tinh, dạy nó nhảy qua vòng, thấy Trần Tinh tới liền bật cười, “ò” một tiếng.

Trần Tinh bất mãn: “Ngươi có Lục Ảnh là không màng tới ta nữa hả?”

Tiêu Sơn mách: “Hôm qua ta muốn ngủ với ngươi! Sau đó bị ca ca tống ra ngoài.”

Thác Bạt Diễm và Tiêu Sơn cũng được coi là quen biết nhau, vừa cười vừa ôn chuyện mấy câu. Trần Tinh trông về khu rừng bên hông lều, hình như nghe thấy tiếng tán gẫu trầm thấp từ Trùng Minh và Lục Ảnh.

“Ta qua đó nhé.” Trần Tinh lên tiếng báo động trước, miễn cho đụng phải lúc Trùng Minh đang nói bậy bạ gì đó, rồi cậu mới tiến thẳng vào rừng.

Đây là một nơi hẻo lánh ở Sắc Lặc xuyên, Hạng Thuật đặt biệt thu xếp cho họ một nơi có cây có suối, cách xa doanh của các tộc Hồ, tránh cho Lục Ảnh bị làm ồn.

Lục Ảnh đang ngắt lá trên cây, Trùng Minh khoanh tay, dựa vào một thân cây khác mà nói chuyện với y.

Ánh nắng nhu hòa phủ xuống rừng, như thần Quang tập hợp từng chùm sáng hữu hình chiếu xuống. Lục Ảnh mặc áo bào trắng tinh, tay cầm một chiếc lá, tựa như một vị thần Rừng thời viễn cổ.

“Dậy rồi à?” Lục Ảnh nói, “Ngủ ngon không? Đêm qua bọn ta còn đặc biệt tới thăm ngươi, cho ngươi một đêm không mộng mị.”

Trần Tinh đã hoàn toàn khôi phục tinh thần, lúc này cậu dùng Tâm Đăng không cần phải thiêu đốt hồn phách, cũng không cần tiết chế nữa, nhưng dùng càng nhiều càng hao tổn tinh thần. Đêm qua cậu ngủ rất ngon, tránh xa các loại giấc mơ kỳ quái, làm tinh thần cậu thoải mái và dễ chịu vô cùng.

Trùng Minh thấy Trần Tinh tới liền có vẻ mất tự nhiên. Trần Tinh đoán có lẽ lúc cậu tiến vào, hai người đang thảo luận về ‘nguyện vọng thứ ba’, không chừng Trùng Minh còn đang tố khổ với Lục Ảnh, trách y tại sao ngày trước lại giao hổ phách chứa tro niết bàn của mình cho Trần Tinh, để giờ bị cậu bắt được nhược điểm.

“Cho ta xác nhận một chút,” Trần Tinh cười hỏi, “yêu vương bệ hạ à, điều thứ ba chưa tính là hoàn thành đâu nhỉ?”

Trùng Minh quạu lên: “Cô — yêu vương một giới, sao lại nuốt lời?”

Lục Ảnh không nhịn cười được: “Đến cùng ngươi có tâm nguyện gì? Chẳng bằng nể mặt ta, sớm ngày thả hắn đi.”

Trần Tinh cười ranh mãnh, thực ra cậu đã nghĩ xong nguyện vọng thứ ba rồi.

“Chờ qua tiết mộ thu, ta sẽ báo ngươi biết.” Trần Tinh hỏi han, “Lục Ảnh, hiện giờ ngươi có dự định gì? Ngươi đang làm gì thế?”

“Hái chút lá làm thảo dược,” Lục Ảnh đáp, “trị bệnh cho các người phàm ở Sắc Lặc xuyên.”

Lục Ảnh khéo léo tránh chủ đề này, không trả lời Trần Tinh trực tiếp. Đứng trên lập trường của Trần Tinh, cậu hy vọng Lục Ảnh sẽ đi cùng họ, nhìn Tiêu Sơn là biết nó không nỡ rời xa y. Nhưng lần trước, trước khi phân tán thành vô vàn bụi sao, Lục Ảnh từng đề cập y muốn rời Trung Nguyên, truy tìm dấu vết của Phật. Sự ra đi của Thương Lang chắn hẳn đã để lại cho y nhiều tiếc nuối, Trần Tinh tình nguyện tôn trọng lựa chọn của Lục Ảnh, để y tự quyết định việc này.

Tiêu Sơn mang Thác Bạt Diễm vào rừng, giới thiệu: “Lục Ảnh, hắn là Thác Bạt Diễm, là bạn của ta.”

Lục Ảnh hái nốt phiến thảo dược cuối cùng, mỉm cười gật đầu với Thác Bạt Diễm.

Vào lúc ấy, Lục Ảnh đang đắm mình dưới bóng cây lốm đốm xào xạc, gương mặt xinh đẹp được vầng sáng hiền hòa ôm lấy, tóc mai xõa dài hai bên, đường nét tinh xảo, nước da trắng ngần, mặc trường bào trắng tinh, tuấn tú và thoát trần như một vị tiên.

“Mong được chiếu cố.” Lục Ảnh dịu dàng nói.

Thác Bạt Diễm: “…”

Thác Bạt Diễm ngơ ngác nhìn Lục Ảnh, hai người nhìn nhau.

Lục Ảnh nhìn Thác Bạt Diễm, bỗng nhiên có chút thẫn thờ, chiếc lá giữa những ngón tay trắng mảnh nhè nhẹ rơi xuống.

Lặng đi một thoáng, Thác Bạt Diễm sải bước tới, cúi người nhặt lên đưa cho Lục Ảnh.

Sau đó Lục Ảnh mỉm cười với hắn.

Trần Tinh giới thiệu: “Vị này là Lục Ảnh, Thác Bạt… ngươi…”

Mặt Thác Bạt Diễm thoắt chốc đỏ bừng, hắn vô thức liếc sang Trần Tinh, lại nhìn chằm chằm Lục Ảnh. Hai người quan sát Thác Bạt Diễm với vẻ khó hiểu, Tiêu Sơn còn mơ hồ hơn.

Lục Ảnh mời: “Vào lều ngồi chút nhé?”

“Được… được…” Thác Bạt Diễm lắp bắp, “làm phiền rồi.”

Lục Ảnh cảm thấy người này khá thú vị, quay người đi về trước, không nhịn được bật cười, trở lại lều ngồi xuống, tự mình pha trà sữa cho họ. Trên môi còn vương ý cười thấp thoáng, Trần Tinh nhìn mà ngây người theo, chạm mặt vội vã ở Tạp La Sát nên cậu chưa từng nhìn kĩ, bây giờ đã gần gũi hơn, mới chợt nhận ra vị thần cổ xưa do Bạch Lộc này biến thành phảng phất toát lên một loại khí chất thần kỳ.

Dường như chỉ cần ở bên cạnh y, xung quanh như xuân về với đất, căng đầy sức sống.

Thác Bạt Diễm: “Ta… ta… Lục Ảnh, xin chào.”

Trần Tinh lập tức vỡ lẽ đã xảy ra vụ gì, liên hệ với tình cảnh lần đầu gặp Thác Bạt Diễm ở phủ Vũ Văn Tân, trong lòng không khỏi giật thót.

Thác Bạt Diễm lại yêu từ cái nhìn đầu tiên nữa rồi!

“Ta… ra ngoài một lát.” Thác Bạt Diễm ngốc người luôn, vội vàng quay người rời lều.

Tiêu Sơn: “???”

Trùng Minh: “…”

Trần Tinh đỡ trán, không đành lòng nhìn thẳng, cũng không biết chuyện này đến cùng là tốt hay xấu.

Lục Ảnh hỏi: “Hắn là bạn các ngươi à?”

Tiêu Sơn lấy làm lạ: “Bình thường hắn có thế đâu, Thác Bạt Diễm?”

Trần Tinh hít sâu, cười bảo: “Lục Ảnh à, dường như ngươi khiến hắn… có chút… chút…”

Lục Ảnh ngộ ra, tức khắc bật cười. Trần Tinh nghĩ thầm phiền phức rồi đây, Thác Bạt Diễm đáng thương, ngươi nên làm gì đây?

“Đừng lo,” Lục Ảnh nở nụ cười say lòng người, nói, “hắn sẽ sớm quên ta thôi.”

Trần Tinh: “Hay là ngươi… aiz, thôi bỏ đi, ngươi coi mà lo liệu.”

Trùng Minh uống trà sữa, ầm thầm suy xét, dường như vừa nghĩ đến chuyện gì bèn đứng dậy rời lều. Trần Tinh vẫn nhớ mục đích tới đây, bèn hỏi Lục Ảnh: “Ký ức của Hạng Thuật thì sao? Lục Ảnh, ngươi nhất định phải giúp ta chuyện này.”

Sau chuyện ở tháp đá, cậu định đợi Hạng Thuật truy hỏi sẽ kể tất cho hắn biết về quá khứ, nhưng sau đó đã bị sự hoang mang và bất an của hắn làm gián đoạn. Nhìn phản ứng và tâm trạng của hắn, Trần Tinh sợ người này nghĩ quẩn trong lòng, hiện giờ không dễ gì mới tạm gác nó sang một bên, nên Trần Tinh lưỡng lự không biết có nên nói với hắn tất cả việc đã xảy ra không?

Lục Ảnh cười bảo: “Đừng quá lo lắng, sẽ sớm có kết quả thôi, hiện giờ Thuật Luật Không đang dần nhớ lại từng việc trước đây của các ngươi. Sau khi ba luồng long lực dung hợp vào nhau, hắn nhất định có thể nhớ lại toàn bộ.”

Trần Tinh: “Nhưng thời gian không đợi người!”

Lục Ảnh cười một cách bí hiểm, dựng hai ngón tay trước môi cậu làm động tác ‘suỵt’, nói: “Cứ thuận theo tự nhiên, không chừng sẽ nhanh có cách giải quyết?”

Y nói thế cũng như chưa nói, Thác Bạt Diễm lại đi vào, hành động cứng ngắc ngồi bên cạnh Tiêu Sơn.

“Ta… Trần Tinh? Lục Ảnh?” Thác Bạt Diễm hỏi, “Các ngươi… đang nói chuyện gì thế? Vị huynh đài vừa ra ngoài, hắn là ai vậy?”

“Không có gì.” Trần Tinh nhàm chán đáp.

“Không có gì.” Lục Ảnh cười mỉm quan sát nét mặt của Thác Bạt Diễm.

Thác Bạt Diễm bị Lục Ảnh nhìn kiểu đó là lại đỏ mặt, Trần Tinh thấy đỉnh đầu hắn sắp bốc khói tới nơi, Lục Ảnh — một đại yêu quái sống mấy ngàn năm đang coi Thác Bạt Diễm như một thằng nhóc, có lẽ y vốn không để ở trong lòng, nên chẳng thấy có gì phải lúng túng. Việc này đúng là đòi mạng Thác Bạt Diễm.

“Được rồi.” Trần Tinh nói, “vậy thì… hai ngày tới, dứt khoát ăn lễ ở Sắc Lặc xuyên đi. Hành trình bôn ba này quá sức mệt mỏi, ta chỉ hy vọng ngày mai không cần phải nghĩ gì, thôi thì cáo từ trước, ta còn phải qua kia thăm tộc A Khắc Lặc.”

“Chậm đã,” Lục Ảnh đội nhiên nói, “tiết mộ thu ngày mai, nếu ngươi không bận, có thể dành chút thời gian cho bọn ta, ừm… ta cùng Tiêu Sơn được không?”

“Được được!” Thác Bạt Diễm đáp liền, “Ta luôn rảnh, mai tới tìm các ngươi nhé?”

Trần Tinh: “Người ta không có hỏi ngươi! Được rồi, Lục Ảnh, nếu Hạng Thuật không bận, thì ta…”

“Trước khi mặt trời khuất núi, ta cùng Tiêu Sơn chờ ngươi trước rồng lửa của người Nhu Nhiên.” Lục Ảnh điềm đạm bảo, “Nếu không như mong đợi, ngươi cũng có thể mang Hạng Thuật tới đây.”

Trần Tinh: “?”

Lục Ảnh làm động tác ‘mời’, Trần Tinh vừa nghiền ngẫm ý của câu ‘không như mong đợi’, vừa lễ phép đứng dậy cáo từ.

Thác Bạt Diễm vẫn ngồi chình ình tại chỗ, đối diện với Lục Ảnh, nở nụ cười rạng rỡ và anh tuấn.

Lục Ảnh: “Ngươi… bạn ngươi đi rồi, ngươi không đi theo y sao?”

“A, phải nhỉ!” Thác Bạt Diễm lập tức hoàn hồn, nói, “Hôm nay y bộn bề nhiều việc, nhưng ta không bận.”

“Thác Bạt Diễm! Ngươi ra ngoài ngay cho ta!” Trần Tinh tức tối nói vọng vào.

Lục Ảnh lại bật cười, bấy giờ Thác Bạt Diễm mới nhận ra Lục Ảnh đang có ý tiễn khách, vội vàng gật đầu nói: “Vậy ta, ngày mai tới tìm các ngươi.”

Tiêu Sơn nhìn theo bóng lưng Thác Bạt Diễm rời đi, đột nhiên ý thức được nguy cơ, liền quay phắt sang nhìn Lục Ảnh.

“Sao thế? Ghen hửm?” Lục Ảnh vừa cười vừa hỏi Tiêu Sơn.

Ngoài lều.

“Các tên thấy sắc quên bạn nhà ngươi!” Trần Tinh dở khóc dở cười.

Thác Bạt Diễm hối hả biện bạch: “Ta không có, ta chỉ tự dưng, chẳng biết vì sao, cảm thấy y rất thân thiết. Ta tuyệt đối không có ý gì khác…”

“Tâm tư của ngươi viết hết trên mặt rồi kìa, được chưa?” Trần Tinh bất đắc dĩ, “Ai cũng nhìn ra được.”

“Ơ?” Thác Bạt Diễm ngây người, “Rõ ràng như vậy sao?”

Trần Tinh quả thực hết cách với hắn, xoay người xuống đường núi, Thác Bạt Diễm hấp tấp đuổi theo: “Chờ đã, Trần Tinh, Thiên Trì! Y là ai thế? Y họ Lục, cũng là người Hán ư?”

Trần Tinh: “Y không có khả năng chấp nhận ngươi…”

“Thầy trừ tà.” giọng Trùng Minh đột nhiên vang lên.

Trùng Minh đang khoanh tay, dựa lưng vào hàng cây ven đường, ngón tay thon sốt ruột gõ gõ, nhìn phớt qua Trần Tinh, trong mắt như có thâm ý.

Trần Tinh ngừng bước.

Trùng Minh nói: “Chạng vạng ngày mai, ta chờ ngươi trước rồng lửa của người Nhu Nhiên, có rảnh thì tới một chuyến.”

Trần Tinh ‘ò’ một tiếng, đột nhiên cảm thấy rõ là quen, hình như thu xã lần trước cũng thế.

“Y là người phương nào?”

Sau khi Trùng Minh bỏ đi, Thác Bạt Diễm vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục truy hỏi: “Là bạn của ngươi ư? Các ngươi quen nhau bao lâu rồi?”

Trần Tinh vốn định cho hắn biết thân phận của Lục Ảnh, nhưng ngẫm lại vẫn thôi: “Mấy câu này, tại sao ngươi không tự mình hỏi thẳng y? Biết được câu trả lời từ y, chẳng phải luôn tốt hơn là hỏi người khác, không phải sao?”

Thác Bạt Diễm như được khai sáng, cười đáp: “Ngươi nói phải.”

“Y như một vị tiên vậy…”

“Tiên nhân không nhuốm khói lửa cõi trần, thật là đẹp…”

“Ngươi ồn muốn chết!” Trần Tinh nổi khùng, “đừng lằng nhà lằng nhằng về Lục Ảnh bên tai ta nữa, Thác Bạt Diễm, nếu ngươi thực sự không có gì làm, thì đi giúp người A Khắc Lặc chuẩn bị cho trận đua ngựa đi, mau lên.”

Trần Tinh nghe tới độ tai sắp mọc kén, cậu đi tới doanh A Khắc Lặc, cuối cùng cũng đuổi được Thác Bạt Diễm, lúc này mới tiến vào bái phỏng. Vua A Khắc Lặc đã ra ngoài lo liệu cho tiết một thu, từ ngày trở mặt với người Nhu Nhiên, đây là năm đầu tiên tộc A Khắc Lặc trở về Sắc Lặc xuyên dự lễ.

Vương phi nghe Trần Tinh thuật lại mọi chuyện, biết được Do Đa đang thay Lộc thần bảo vệ Tạp La Sát, bà mỉm cười gật đầu.

“Còn Đa La thì sao?” Trần Tinh cười nói, “Anh trai bé vẫn ở đó, không chừng sẽ có một ngày tới thăm bé đấy.”

Vương phi khẽ bảo: “Cảm ơn ngươi, cảm ơn các ngươi.”

Trần Tinh vội nói đừng khách sáo, đoạn nhẹ nhàng khều ngón út vào bàn tay be bé của nhóc, đứa bé lập tức túm lấy tay Trần Tinh.

“Ta có thể ôm bé không?” Trần Tinh hỏi.

“Đương nhiên là được.” vương phi cười đáp, đưa Đa La cho Trần Tinh, Trần Tinh vừa bế được bé, sau lưng thình lình vọng tới tiếng thông truyền: “Đại Thiền ——”

“—Vu tới!”

Hạng Thuật xồng xộc vào lều như một làn gió trước khi được thông truyền, giận dữ tra hỏi: “Ngươi tới đây làm gì!”

Đa La giật mình, suýt tí nữa bị hù khóc, Trần Tinh lập tức quay đầu dặn Hạng Thuật nhỏ giọng một tí, đừng dọa trẻ con.

“Huynh làm gì vậy chứ?!” Trần Tinh ôm Đa La quay đầu lại, Hạng Thuật xắn tay áo thiếu điều muốn đánh người. Vương phi hớt hải đứng dậy, vừa hành lễ vừa giải thích: “Đại Thiền Vu bớt giận…”

“Sao ngươi không để lại lời nào đã bỏ đi?!” Hạng Thuật vặn hỏi với vẻ khó tin.

“Ta đi hồi nào?” Trần Tinh thắc mắc, “Chẳng phải ta đang yên lành ở đây sao?”

Đa La trố mắt nhìn hai người, thình lình ‘òa’ một tiếng khóc thét lên, Trần Tinh nói: “Hạng Thuật, hôm nay huynh mà không dỗ được nó, ta sẽ không để yên cho huynh!”

Hạng Thuật thấy Đa La khóc liền lúng ta lúng túng, vương phi vội bảo: “Không sao không sao, thằng bé hay khóc, cứ đưa cái này cho nó…”

Hạng Thuật đành vội vã dỗ dành Đa La, duỗi ngón tay xoa nhẹ bụng nó, Đa La đá văng cổ tay Hạng Thuật, gào khóc còn lớn hơn ban nãy.

Hạng Thuật: “…”

“Căng cái mồm ra,” Trần Tinh chỉ dẫn, “hếch mũi lên, huynh biết làm mặt quỷ không? Ta sắp giận rồi đó!”

Hạng Thuật bất đắc dĩ, đành phải đưa tay nhào nặn mặt mình cho Đa La xem, Đa La ngây người dòm hắn.

“Đúng đúng đúng, chính là thế.” Trần Tinh cười khùng khục trong lòng.

“Kéo miệng lệch sang trái, ây! Đúng rồi!” Trần Tinh ôm Đa La dí sát vào Hạng Thuật, Đa La thình lình thò tay, nhân lúc hắn lơ là kéo lỗ tai Hạng Thuật.

“Ngươi… mau buông tay!” Hạng Thuật bị kéo tai nhưng không thể dùng sức, sợ làm bị thương cổ tay non mềm của bé. Trần Tinh tức thì cười ha ha, cười muốn rớt nước mắt.

Vương phi bước ra thấy thằng con nhà mình kéo tai Đại Thiền Vu không buông, bà gấp rút chạy sang dỗ, đưa cho bé vòng cổ xỏ đầy đá ngọc lam và đá sáp ong.

“Đây là thứ Do Đa để lại cho nó trước khi đi.” vương phi nói.

Quả nhiên, Đa La có được di vật của anh trai mình liền ngưng khóc ngưng quấy, ồm chiếc vòng cổ kia dần yên tĩnh lại.

Sẩm tối, Hạng Thuật cùng Trần Tinh rời doanh A Khắc Lặc, tản bộ men theo lối nhỏ, vòm trời đầy sao chiếu sáng cả vùng Sắc Lặc xuyên.

“Ta về vương trướng không thấy ngươi đâu.” Hạng Thuật nhíu mày, tức tối bảo, “Hỏi thăm thì được hay tên Thác Bạt Diễm kia cũng biến mất tăm! Ngươi muốn đi đâu hả?”

“Ta vẫn luôn ở Sắc Lặc xuyên!” Trần Tinh hỏi, “Huynh không cần căng thẳng thế chứ?”

Hạng Thuật: “Cô vương tưởng ngươi lại không từ mà biệt, nói đi là đi… ngay cả phổi cũng bị ngươi chọc đau.”

“Ta đã làm thế bao giờ?” Trần Tinh dở khóc dở cười.

“Ngươi dĩ nhiên làm rồi!” Hạng Thuật bước tới gốc cổ thụ, hậm hực tính nợ, “Không chỉ một lần!”

Trần Tinh: “Hồi nào?”

Trần Tinh nhớ chỉ có duy nhất một lần lên Tạp La Sát, còn mấy lần sau toàn bị Hạng Thuật túm lại, vậy mà hắn lại tính hết lên đầu cậu.

Hạng Thuật câm nín, nhớ lại từ lúc quen Trần Tinh tới giờ hình như cậu chưa không từ mà biệt bao giờ.

“Huynh cứ lo bò trắng răng,” Trần Tinh nói, “có bệnh hả?”

“Ta bệnh!” Hạng Thuật nổi khùng lên, “Đúng! Cô vương có bệnh!”

“Biết rõ là được.” Trần Tinh thầm cười khúc khích trong lòng, nhưng vẫn xụ mặt với hắn.

Hạng Thuật rõ ràng có chuyện muốn tìm Trần Tinh nhưng lại quên mất, quay về vương trướng mà chẳng thấy người đâu, đột nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh Trần Tinh không từ mà biệt, cao chạy xa bay với tên Thác Bạt Diễm kia. Mặc dù rõ là không hợp lý, song bóng ma ấy vẫn luôn ăn sâu bén rễ trong lòng hắn, khiến hắn cáu kỉnh, tìm cậu khắp nơi, thậm chí còn phái đội vệ binh xuôi nam. Lúc này mới biết mình chỉ sợ bóng sợ gió một hồi, liền mau chóng sai người thông báo cho đội vệ binh về ăn lễ.

“Về ăn tối.” Hạng Thuật bất mãn.

Trần Tinh: “Ta còn người muốn thăm, huynh đi với ta.”

Hạng Thuật không thắc mắc gì, theo sau Trần Tinh, hai người vòng qua doanh A Khắc Lặc tới doanh trại cuối cùng giáp giữa núi Âm và phía đông Sắc Lặc xuyên.

Vài chiếc xe ngựa bỏ hoang phủ đầy da thú chắn tuyết, giữa có lửa trại, trên lửa có chảo bếp, trong chảo nấu kẹo hổ phách. Cự lang Bạch Tông nằm sấp bên cạnh, thảnh thơi quẩy đuôi qua lại trên cỏ.

Mà ngồi cạnh lửa trại là Tư Mã Vĩ và…

“Do Đa?” Trần Tinh ngạc nhiên hỏi, “Ngươi về rồi à?”

Do Đa đang cùng Tư Mã Vĩ nhìn kẹo trong chảo sắt, đồng thời đứng dậy cúi người hành lễ với Trần Tinh.

Tư Mã Vĩ đáp thay Do Đa: “Hắn về thăm người thân trước đây của mình, xong việc sẽ về Tạp La Sát ngay.”

Do Đa đứng dậy, Trần Tinh nói: “Không đi thăm cha mẹ và em trai ngươi sao?”

Tư Mã Vĩ trả lời thay hắn: “Hôm nay hắn có đứng ngoài lều trông vào.”

Trần Tinh biết Do Đa nhất định vẫn còn bận lòng cho cuộc sống của gia đình mình sau khi dời đến Sắc Lặc xuyên, bây giờ được tận mắt chứng kiến đã có thể yên tâm.

“Đây là gì.”

“Kẹo.” lần này tới lượt Do Đa lên tiếng.

Tư Mã Vĩ: “Làm cho mấy đứa trẻ ăn vào tiết mộ thu.”

Dứt lời, Tư Mã Vĩ dùng que tre lấy một ít trong chảo ra cho Trần Tinh, Hạng Thuật nói: “Ta không ăn.”

Xa xa truyền tới tiếng cười đùa nô nức của đám con nít về đêm, nơi này cách doanh người Hung Nô không xa, xem ra mấy đứa trẻ không hề sợ Bạt Tư Mã Vĩ. Trần Tinh thấy ông ta đã chuẩn bị ổn thỏa, bèn gật đầu dặn dò: “Tiết mộ thu ngày mai, ông bôi mặt một tí rồi vào Sắc Lặc xuyên ăn lễ cùng bọn nhỏ đi.”

“Cảm ơn.” Tư Mã Vĩ đáp.

Hạng Thuật đã lệnh cho các người Hồ không cần để bụng tới Tư Mã Vĩ, dân chúng sinh sống ở Sắc Lặc xuyên chưa gặp Bạt loạn như người Trường An, nhận thức về đám Thi Hợi cũng chỉ có xương cốt, nên không có lý gì sợ Bạt. Ngược lại, nhiều đứa trẻ còn cảm thấy ông ta rất thú vị, thường xuyên tới đây trêu đùa ông.

Gió lay nhè nhẹ trên bình địa, tràn qua ngàn dặm thảo nguyên ngoài vùng Sắc Lặc xuyên, lại được núi Âm ôm lấy thiên đường này, dịu dàng chặn lại con đường hoành hành.

Sau khi tuần tra xong một lượt, Trần Tinh cầm que kẹo ăn vài miếng, rồi đưa cho Hạng Thuật.

Hạng Thuật đã nguôi giận, nhưng vẫn giở giọng bực dọc: “Ta đã nói không ăn, ta đâu phải con nít.”

Trần Tinh biết người này hay khẩu thị tâm phi, rõ ràng vào thu xã lần trước còn ăn, thế là cậu chọt vào má hắn, nói: “Nếm thử đi, Bạt vương vất vả làm ra ‘kẹo Bạt’, huynh nể mặt người ta tí đi chứ.”

Hạng Thuật thấy Trần Tinh mà còn chọt nữa sẽ chọt que kẹo dính kia vào mũi mình luôn, đành lên tiếng: “Được rồi! Đừng có trét lên mặt ta!”

“Huynh ăn bên này nè,” Trần Tinh nói, “bên này ta chưa ăn.”

Hạng Thuật nhìn chỗ Trần Tinh đã cắn, ngoạm một miếng, cau mày chê: “Ngọt quá.”

Đêm trước tiết mộ thu, Sắc Lặc xuyên bốn bề yên ả, Trần Tinh hốt nhiên đỏ mặt, mà lần theo những tia sáng yếu ớt của các vì sao, mặt Hạng Thuật cũng đỏ tới tận mang tai.

Hạng Thuật: “Giờ thì sao? Về nhé?”

“Tai huynh đỏ quá chừng.” Trần Tinh chỉ.

“Bị Đa La kéo,” Hạng Thuật biện bạch, “thằng nhóc ấy khỏe quá.”

Trần Tinh: “Nhưng ta nhớ nó kéo bên khác mà nhỉ?”

Hạng Thuật: “…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi