ĐỊNH HẢI PHÙ SINH LỤC

Mùng một tháng hai.

Chu Tự rời đi, hai nước Tần — Tấn tập kết bên bờ Phì Thủy, bọn Tạ An và Vương Hy Chi dẫn dắt các quan văn hộc tốc rời thành. Hạng Thuật ngồi bên cạnh xe kéo, Tạ Đạo Uẩn gấp gáp đánh xe, hoảng loạn rời thành Thọ Dương. Tới ngã rẽ, mọi người dồn dập xuống xe, lạy ba cái để truy điệu các nghĩa sĩ quyết ở lại thành Thọ Dương và phóng hỏa đồng vu quy tận với kẻ thù.

“Bọn ta phải đi.” Hạng Thuật nhìn chằm chằm về phương xa, nói với bọn Tạ An.

Trần Tinh cùng Hạng Thuật đứng sang một bên, Vương Hy Chi giao chiến mã cho họ và nhắn nhủ: “Bảo trọng, ngày sau gặp lại ở Kiến Khang.”

Cảnh trong mơ quá đỗi chân thực, ngay cả Tạ Đạo Uẩn cũng rơm rớm nước mắt, nghiêm túc nói: “Tiểu sư phụ Tiêu Sơn, đành nhờ vào các ngươi.”

Trần Tinh dùng sức gật đầu, cưỡi chung một ngựa với Hạng Thuật, từ biệt ngắn gọn với mọi người sau đó rời đi.

“Đây chỉ là một giấc mơ,” Hạng Thuật nói, “đừng quá để tâm người trong mộng, đều là đệ nghĩ ra.”

Trần Tinh luôn cảm thấy có gì đó khác lạ, dường như ngay cả Tạ An và những người khác cũng đang sống sờ sờ ở đó, cậu hỏi: “Tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?”

Hạng Thuật mờ mịt lắc đầu, Trần Tinh ngồi trước mặt Hạng Thuật, được hắn vòng tay qua hông giữ cương ngựa, cùng nhau chạy tới tiền tuyến của Phì Thủy. Trần Tinh quay lại nhìn, chỉ thấy tận cùng dãy núi là một mảng mơ hồ như ranh giới mộng cảnh.

“Phải chi hôm ấy ta không nghĩ quẩn,” Hạng Thuật nói, “thì đã không rời xa đệ rồi.”

Gió thổi lồng lộng, họ đơn độc cưỡi ngựa trên đồng bằng, Trần Tinh thoáng quay đầu hỏi hắn: “Huynh vốn không muốn đi, đúng không?”

Hạng Thuật không trả lời, hôn lên sườn mặt Trần Tinh, cậu hiểu ra ngày chia ly hôm ấy, Hạng Thuật ắt hẳn đã phải trăn trở nhiều lắm — hắn không nỡ xa cậu, họ vốn không nên từ biệt ở Thọ Dương mà phải cùng nhau đối mặt mới đúng.

Giá như giây phút ấy Trần Tinh ôm chặt hắn không buông, phải chi lúc ấy Trần Tinh không nói ra câu đấy, giá mà cuối cùng Hạng Thuật quyết định cùng Trần Tinh đối mặt với Xi Vưu, cùng nhau hi sinh, sẽ không có chuyện Định Hải châu vỡ, thời gian quay ngược về ba năm trước.

“Thử Tâm Đăng của đệ xem.” Hạng Thuật nói.

Trần Tinh thôi thúc Tâm Đăng, chiếu sáng con đường u ám phía trước, vẫn là đêm dài Vạn Pháp quy tịch không trông rõ lối đi, ánh sáng Tâm Đăng quá đỗi yếu ớt, như một cốc đèn bấp bênh có thể bị dập tắt bất kỳ lúc nào.

Trên chiến trường Phì Thủy xa xa, cung Huyễn Ma ngoi lên từ lòng đất — trái tim khổng lồ tản ra ánh tím, mạch thiên địa bắt đầu hội tụ, chém giết đẫm máu khắp nơi như một khung cảnh tĩnh lặng trong mơ.

“Mộ Dung Xung!” Trần Tinh phát hiện một người khác cũng đang cưỡi ngựa ngược dòng.

“Nhìn đằng trước!” Hạng Thuật nói, “Kẻ địch rất nhiều! Mặc kệ y!”

Mộ Dung Xung mím môi, cầm trường thương, trên mặt dính đầy máu, y khoác trên mình võ phục cật lực chém giết kẻ địch ngáng đường mình — người Chi, người Hán, người Hung Nô, kể cả Tiên Ti cùng tộc… hệt như một vị Tu La giáng xuống chiến trường.

Hạng Thuật cầm Bất Động Như Sơn phá ra một lỗ hổng ở bên kia chiến trường. Hắc khí quay cuồng điều khiển thiên quân vạn mã lao về phía họ, Trần Tinh vận hết sức bắn ra Tâm Đăng, Hạng Thuật một tay ghìm cương, một tay vung kiếm, vượt qua từng đợt xóc nảy, không ngừng tiếp cận tế đàn ở trung tâm cung Huyễn Ma.

“Vạn Pháp quy tịch,” Hạng Thuật chém bay quân địch đang xông về phía mình, lo lắng hỏi: “Có khiến đệ tốn sức không?”

“Không biết.” Trần Tinh nhận ra Tâm Đăng trong mộng có thể sáng lên tùy theo ý mình, mặc dù không tản ra hào quang muôn trượng như lúc Vạn Pháp phục sinh, song không hề tổn hại đến tâm mạch.

“Nhìn kìa!” Trần Tinh ngước lên, trông thấy một người ở bên kia tế đàn —

— Phù Kiên!

Phù Kiên đứng trước trái tim, đôi mắt sáng đỏ như máu.

“Các ngươi cuối cùng… cũng tới,” Xi Vưu thong dong bảo, “Tâm Đăng, Định Hải châu.”

Trần Tinh: “Bây giờ làm gì?”

“Không cần phí lời với gã,” Hạng Thuật quát, “giao tất cả sức mạnh Tâm Đăng cho ta! Làm như đệ từng thiết tưởng ấy!”

Trần Tinh kích động, nhớ lại thật lâu trước kia, khi họ chẳng hề có đối sách, cậu chỉ biết lao tới chiến trường ở sau cùng, khai triển toàn bộ Tâm Đăng.

“Ra tay!” Hạng Thuật hét lên.

Vó ngựa phi nhanh đánh tan quân địch, Hạng Thuật nhấc chân đạp lên bàn đạp, tay trái ôm Trần Tinh, tay phải giơ ngang Bất Động Như Sơn, cao giọng: “Theo ta!”

Trần Tinh thao túng Tâm Đăng, độ sáng tăng mạnh, bùng nổ dưới tế đàn, Hạng Thuật hóa thành hộ pháp Võ thần, tà áo bào bay lất phất, tay phải cầm trọng kiếm Bất Động Như Sơn, nắm chặt tay Trần Tinh phi thân lên tế đàn trong cung Huyễn Ma!

Hắc khí phóng ra từ Ma Tâm đang chuyển hóa Phù Kiên như trước đây đã làm với Hạng Thuật, khác ở chỗ trong tim gã không có hạt giống Tâm Đăng của Trần Tinh. Có Tâm Đăng góp sức, chín phù văn trên thân kiếm sáng lên, một kiếm đâm thủng ngực Phù Kiên!

“Cô bây giờ đã là đất trời ——” Xi Vưu ngông cuồng quát lên, “ngu dốt, cả gan vọng tưởng dùng thanh kiếm này lay chuyển mạch thiên địa ——”

Hạng Thuật đâm kiếm xuyên qua người Phù Kiên, gã lại há mồm ngạo mạn cười to, hai tay nắm chặt lưỡi kiếm. Trần Tinh đứng phía sau Hạng Thuật, hét lên: “Phá!”

Tiếp theo Trần Tinh áp tay lên lưng Hạng Thuật, phóng thích toàn bộ Tâm Đăng, Tâm Đăng tức khắc thâm nhập vào cơ thể Hạng Thuật truyền vào kiếm Bất Động Như Sơn. Mà đứng sau Phù Kiên là Xi Vưu đang bạo phát điên cuồng, bắt đầu tranh đoạt Bất Động Như Sơn với Hạng Thuật. Ma khí xuyên qua Phù Kiên đối đầu với Bất Động Như Sơn, còn Tâm Đăng xuyên qua Hạng Thuật bắt đầu thanh tẩy cơ thể gã.

Hạng Thuật cùng Phù Kiên, hai vương giả của vùng đất Thần Châu mang thiên mệnh trong người đang vận hết sức ở trung tâm tế đàn, mà đằng sau họ một là Trần Tinh nắm giữ Tâm Đăng, một là Xi Vưu đang tập hợp ma khí!

Tuy nhiên Xi Vưu quá mạnh, Ma thần còn kết nối với mạch thiên địa, hội tụ oán khí từ hàng trăm vạn người chết trên Phì Thủy, trong cơn lốc ma khí, Tâm Đăng trở nên mỏng manh hơn nhiều.

“Hạng Thuật!” Trần Tinh sốt ruột gọi hắn.

Ma khí dần ăn mòn Bất Động Như Sơn, cuốn ngược lên cơ thể Hạng Thuật, nhuộm đen võ bào sắc tuyết của hắn, chiến giáp ánh vàng bị ma khí bao phủ, mọc ra tua tủa gai ngược. Hạng Thuật điên cuồng rút lấy sức mạnh Tâm Đăng từ Trần Tinh, mặc dù Trần Tinh chưa tới mức hộc máu, nhưng vẫn nhận ra mình đang đánh đổi bằng việc thiêu đốt hồn phách, ánh sáng Tâm Đăng ngày một yếu đi.

Mình sắp chết… trong giây phút ấy, Trần Tinh đột nhiên lóe lên ý nghĩ mãnh liệt này.

Thế rồi, Trần Tinh từ bỏ ý định sống sót, cậu tiến lên, ôm chặt hông Hạng Thuật từ phía sau.

Ngay sau đó, gai ngược mọc trên chiến giáp Hạng Thuật bỗng nhiên đâm xuyên qua cơ thể Trần Tinh, máu tươi vẩy tung tóe.

“Tinh Nhi…” Hạng Thuật nức nở.

Cơ thể Trần Tinh hiện giờ chỉ còn là một bóng sáng, cậu thì thào: “Hạng Thuật…”

Máu tươi loang rộng trước mặt hai người.

Đèn sáng ngàn dặm, soi rạng như ngày!

Trước khi Trần Tinh chết, Tâm Đăng bùng phát trên diện rộng, Trần Tinh hóa thành quang thể, cơ thể tan biến chỉ còn lại ba hồn bảy phách, nguồn sáng sau cùng trong linh hồn hoàn toàn được phóng thích cùng sự hy sinh của cậu, biến thành luồng năng lượng khổng lồ và hùng mạnh, một lần nữa khơi dậy linh khí đất trời mênh mông như đại dương từ Vạn Pháp quy tịch.

Thế nhưng, luồng linh khí này lại được đánh đổi bởi mạng sống.

Hạng Thuật gầm lên, hai tay đâm kiếm vào Phù Kiên, đẩy về phía Ma Tâm, giành lấy cơ hội phút chốc này, cùng lúc đâm xuyên ngực Phù Kiên và Ma Tâm!

Xi Vưu gào thét, đúng lúc này, thứ treo bên hông Trần Tinh rơi xuống, một tiếng phượng hoàng ngân lên giữa làn gió cường quang, cơ thể Trần Tinh lại bắt đầu bốc cháy, lửa bay đầy trời từ từ thu về cơ thể cậu.

“Si tâm vọng tưởng!” Máu Ma thần phụt ra từ Ma Tâm, vấy bẩn phượng hoàng, phượng hoàng lập tức chuyển mình hòng thoát khỏi vòng gió ngập ngụa máu đen này. Thế nhưng ma khí và ma huyết nổ tung, bắn trúng Trần Tinh, Hạng Thuật cùng Trùng Minh vừa mới tái sinh.

Thế giới chìm vào bóng tối.

Nhưng sau một thoáng ngắn ngủi, thế gian lại bừng sáng.

Cả hai đồng thời mở mắt, phát hiện họ ngủ trên giường trong một ngôi nhà gỗ bỏ hoang, còn Trần Tinh đang nằm trong lòng Hạng Thuật.

“Đây là đâu?” Trần Tinh quan sát chung quanh.

Hạng Thuật đứng dậy đẩy cửa phòng.

“Chúng ta đã thất bại,” Hạng Thuật nói, “Xi Vưu sống lại rồi.”

Trần Tinh cùng Hạng Thuật mặc áo chiếc rời khỏi nhà gỗ, dõi mắt về phương xa.

Bạt tràn khắp vùng hoang, hơi thở chết chóc đang hoành hành khắp Thần Châu. Sắc trời đen kịt, mạch thiên biến mất, sao trời không còn sáng, không có mặt trời, cũng chẳng thấy ánh trăng. Cỏ cây héo tàn, trong suối bốc lên hắc khí.

“Chúng ta hẳn đã đến mấy tháng sau trận chiến Phì Thủy.” Hạng Thuật suy đoán, đã hiểu đại khái việc gì đã xảy ra, nếu hôm đó hắn không rời xa Trần Tinh, mà cùng nhau đối mặt Xi Vưu, kết cục sẽ là thế này.

“Trùng Minh!” Trần Tinh quay đầu, phát hiện ra phượng hoàng.

Một chú chim đỏ thối rữa nửa người đang đậu bên hông nhà tranh, đó là phượng hoàng đã bị máu Ma thần ăn mòn, nó tái sinh nhờ linh lực Tâm Đăng phóng thích, rồi dùng năng lực niết bàn tạo lại cơ thể cho Trần Tinh, trớ trêu thay lại bị máu Ma thần vấy bẩn, lại còn không thể biến thành người do thiếu linh khí đất trời khi Vạn Pháp quy tịch.

Phượng hoàng vỗ cánh, gian nan bay lên rời khỏi núi.

“Nó muốn dẫn chúng ta đi đâu đó,” Hạng Thuật bảo, “đi theo xem.”

Hai người tìm được một con ngựa ở sau thôn, Hạng Thuật chở Trần Tinh như cũ, trong cõi mộng dài đằng đẵng, họ rời núi theo phượng hoàng chỉ lối, đi về phía tây bắc.

Thần Châu trở thành vùng đất bị ô nhiễm, lấy chiến trường bên bờ Phì Thủy làm trung tâm, từ từ lan tràn ra tứ phía. Không biết Xi Vưu đã đi đâu, Trần Tinh cũng chẳng có thời gian tìm gã, dù sao đây cũng chỉ là giấc mơ về tương lai mà Côn đã thấy.

Họ băng qua suối đuổi theo phượng hoàng, cảnh tượng chung quanh lại biến đổi, gió tuyết mênh mang, họ dần tiến vào khu cao nguyên.

“Về Sắc Lặc xuyên rồi sao?” Trần Tinh hỏi.

“Không,” Hạng Thuật nói, “đây không phải tái ngoại.”

Núi non trải dài, nâng lên tạo thành cao nguyên, ở thượng nguồn Hoàng Hà chín khúc, dòng sông uốn lượn như một con rồng.

Nhược Nhĩ Cái.” Hạng Thuật quan sát địa hình, nói, “cố hương trước kia của người Khương.”

Trần Tinh lờ mờ nhớ về một truyền thuyết từng đọc trong sách cổ.

Họ phát hiện một thần điện nằm trơ trọi trên cao nguyên, thần điện được xây dựa núi, hướng mặt ra vùng Trung Nguyên rộng lớn phía đông. Phượng hoàng bay tới thần điện, chui vào cửa mái.

“Nhược Nhĩ Cái.” Trần Tinh nói, “Nếu ta nhớ không lầm… nơi này là…”

Hai người đứng trước thần điện, trên cửa khắc chín phù văn kỳ lạ, giống hệt phù văn trên Bất Động Như Sơn.

“Điện Vạn Yêu.” Trần Tinh khẽ nói.

Hạng Thuật: “Đệ tới rồi à?”

“Ta từng thấy nó trong sách.” Trần Tinh đáp, “Mở ra xem, Trùng Minh dẫn chúng ta tới đây tất có việc muốn nói.”

Hạng Thuật áp một tay lên cửa, Trần Tinh truyền Tâm Đăng vào hắn, ánh sáng bừng lên, cửa điện chầm chậm mở ra, bên trong là điện phủ nguy nga lộng lẫy.

Trời tròn đất vuông, thần điện có nóc hình vòm, hàng ngàn thạch khám(*) được bố trí trên các bức tường chung quanh, trong khám chạm khắc nhiều yêu quái sống động như thật! Trung tâm thần điện có hai tượng thần một trái một phải, bên trái là Bất Động Minh Vương nhìn xuống chỗ trống trước mặt, sáu tay cầm pháp khí, bên phải là tượng Định Quang Nhiên Đăng cầm Tâm Đăng, chính giữa là một tế đàn, trên tế đàn hiện ra tia sáng xanh lục.

(*) Thạch khám: gác đá nhỏ nơi thờ cúng tượng thần hoặc linh vị

Hạng Thuật nhăn mày: “Đây là nơi nào?”

“Tam giới, sáu đạo, tiên, thần,” Trần Tinh ngẩng đầu nhìn, “còn có phật cùng vạn yêu.”

“Đây là nơi cất giữ Ma chủng.” Một nam nhân lên tiếng, “cũng là nơi phong ấn ta.”

Trần Tinh: “!!!”

Hạng Thuật lập tức chắn trước mặt Trần Tinh, tia sáng xanh thình lình biến thành một nam nhân có có dung mạo tuyệt đẹp, người để trần, bên hông quấn váy võ dệt bằng lông công. Phượng hoàng đang nằm chếch trên đùi nam nhân nọ.

“Ngươi là ai?” Trần Tinh cau mày hỏi.

“Một trong ba hồn của Xi Vưu, cũng là người trông giữ Ma chủng,” nam nhân nọ trầm giọng, “người gác cổng điện Vạn Yêu, ngươi có thể gọi ta là Khổng Tuyên.”

Trần Tinh nhớ lại điển tịch mình từng đọc, đọc thầm: “Định Quang Nhiên Đăng và Bất Động Minh Vương phong ấn Ma chủng trong điện Vạn Yêu ở Nhược Nhĩ Cái, cách một ngàn năm Ma chủng lại sinh ra hậu thế, mang theo oán khí nhân gian ngàn năm, đầu thai thành Thiên Ma. Sau đó Thiên Ma sẽ bị thầy trừ tà trần gian diệt trừ, lại tiếp tục chờ một ngàn năm luân hồi.”

“Không sai.” Khổng Tuyên đáp, “Thiên Ma, cũng tức một hồn trong ba hồn bảy phách của Xi Vưu.”

Trần Tinh nhìn chằm chằm Khổng Tuyên, có dự cảm họ sắp chạm vào chân tướng.

Hạng Thuật tháo Bất Động Như Sơn xuống đưa cho Khổng Tuyên, Khổng Tuyên liếc nhìn, gật đầu nói: “Không sai, chính là nó.” Sau đó đầu ngón tay hắn sáng lên, nhẹ nhàng đặt lên mình Trùng Minh đã hóa thành chim non.

“Đây là mộng cảnh,” Hạng Thuật ngồi xuống trước mặt Bất Động Minh Vương, nói, “lúc bọn ta tỉnh lại đã làm mất Bất Động Như Sơn, hiện giờ nó đã bị Xi Vưu luyện hóa thành ma thương…”

“Ta biết đây là mộng cảnh.” Khổng Tuyên đáp, “Ta đã đợi ở đây rất lâu, chừng ba trăm năm. Kể từ khi Vạn Pháp quy tịch, Xi Vưu luôn truy lùng ta.”

Trần Tinh: “!!!”

Hạng Thuật cũng biến sắc, lầm bầm: “Ngươi không phải người trong mộng?”

“Vạn Pháp quy tịch,” Khổng Tuyên nói, “nó cũng làm phong ấn trong điện Vạn Yêu mất tác dụng. Xi Vưu muốn hoàn toàn phục sinh, giành lại sức mạnh hủy diệt thế giới, tất phải tìm được ta. Ta không còn chỗ trốn, đành phải nương mình trong mộng cảnh.”

Trần Tinh hơi há mồm.

Hạng Thuật nhăn mày hỏi lại: “Tại sao?”

Khổng Tuyên: “Việc này phải nói từ đầu, Xi Vưu dấy binh tấn công Hiên Viên thị, cuối cùng bại trận, Hiên Viên thị chia cơ thể Thiên Ma làm bảy, phong ấn ở khắp Thần Châu…”

Trần Tinh đã nghe chuyện này không chỉ một lần, cậu bước tới cạnh Hạng Thuật, nhìn chòng chọc Khổng Tuyên đang ngồi trên tế đàn.

Khổng Tuyên thờ ơ nói tiếp: “Ba hồn thiên, địa, nhân của Xi Vưu bị chia tách. Thiên hồn rong ruổi ở nhân gian, tìm cơ hội phục sinh, địa hồn lẻn xuống đại địa, tìm kiếm vật dẫn. Nhân hồn biến thành Ma chủng, giao cho ta trông coi.”

Trần Tinh kinh hãi, thảo nào trong lịch sử, mỗi lần Thiên Ma giáng thế đều tên là Xi Vưu, thậm chí không nhớ mình là ai, nhưng lại căm thù tột độ thế giới này!

Hạng Thuật cau mày: “Vì sao ba hồn của gã không bị mạch thiên địa tinh lọc và mang đi?”

“… Dưới tác động của gã, máu Ma thần đã thâm nhập vào mảnh đất này,” Khổng Tuyên thản nhiên nói, ” Thông qua sự gắn kết của chúng sinh trên Thần Châu, có được khả năng chống lại mạch thiên địa. Tranh đấu vô tận, chúng sinh không ngừng tàn sát nhau, nhưng cũng trở thành động lực to lớn để cũ đi mới tới, không ngừng vươn lên.”

“Nhưng tuyệt đối không được để gã tìm ra hồn thứ ba,” Khổng Tuyên đặt phượng hoàng suy yếu vào tay Bất Động Minh Vương, quay lại nhìn hai người, tiếp tục nói, “bằng không ba hồn bảy phách tề tụ, Xi Vưu sẽ hoàn toàn hồi sinh, không còn ai có thể chế ngự được gã.”

Trần Tinh cật lực thở dốc, Hạng Thuật suy xét một lúc, sau đó nói: “Ta cần đúc lại Bất Động Như Sơn, không thì khó mà đối phó gã.”

Khổng Tuyên cân nhắc, đoạn bảo: “Bất Động Minh Vương và Định Quang Nhiên Đăng đã dùng đồng trên núi Thủ của Hiên Viên thị để đúc Bất Động Như Sơn. Rèn cùng sáu loại ánh sáng thế gian gồm ánh nắng, ánh trăng, ánh sao, tia chớp, ngọn lửa và cốt lân, nhưng muốn hoàn toàn tiêu diệt Xi Vưu, vẫn cần đến ánh sáng thứ bảy.”

Trần Tinh nghe tới đây, lập tức hiểu ra nguyên nhân Hạng Thuật lúc nào cũng như đang có chuyện giấu mình.

“Là Tâm Đăng.” Trần Tinh run giọng.

“Chính xác,” Khổng Tuyên nói, “cũng tức là, hồn phách của ngươi.”

Trần Tinh nhìn Hạng Thuật, Hạng Thuật cuối cùng cũng phải thừa nhận, bảo rằng: “Nhưng ta sẽ không để Trần Tinh chết, tuyệt đối không.”

Khổng Tuyên suy xét một chốc rồi nói: “Bây giờ các ngươi có bằng lòng cũng hết cơ hội rồi, Bất Động Như Sơn đã bị luyện hóa, cho dù là phù văn chân ngôn Chúc Âm triệu hồi về tay ngươi, thì cũng chẳng còn binh khí nào nữa.”

Hạng Thuật nghiêm giọng: “Nhất định sẽ có cách! Bằng không Tuế Tinh đã không kêu bọn ta gia tăng biến số!”

Mọi chuyện tưởng như lại đi vào ngõ cụt, song đúng lúc này, Trần Tinh chợt nảy ra một ý tưởng lạ lùng: “Chờ đã, Hạng Thuật, ta có một câu hỏi.”

“Kiếm là ‘khí’,” Trần Tinh nói, “bảy loại ánh sáng thế gian là ‘đạo’ bám trên thân kiếm.”

Khổng Tuyên: “Không sai, khi Ma chủng sắp sinh ra, Tâm Đăng cũng sẽ xuất hiện, kết bạn với truyền nhân của Bất Động Như Sơn, dùng bảy loại ánh sáng này loại trừ Thiên Ma. Có điều khó giải quyết nhất hiện giờ, chính là các ngươi đụng phải chân thân của Xi Vưu.”

Trần Tinh nắm tay Hạng Thuật, nói: “Tạm gác lại chuyện tương lai, nói về quá khứ đi, cũng tức là hiện tại của ba năm trước, đây là năm cuối cùng.”

Khổng Tuyên “Ừ” một tiếng, Trần Tinh nghi hoặc: “Nếu mọi chuyện diễn ra theo lộ trình ban đầu, Hạng Thuật không quay ngược thời gian, mọi thứ không cần làm lại, vậy thì hôm nay trong mộng, bọn ta sẽ làm gì?”

Khổng Tuyên rời khỏi tế đàn, giơ tay về cửa điện, cửa đá to lớn từ từ lùi lại, lộ ra thâm cốc sâu hút bên ngoài thần điện, quang hoa trôi nổi trong điện Vạn Yêu, tượng điêu khắc trong thạch khám đồng loạt bay lên, vờn quanh thâm cốc.

“Các ngươi sẽ tới đây, truyền sức mạnh Tâm Đăng vào kiếm.” Khổng Tuyên khẽ nói.

Trong thâm cốc, lửa xanh bắt đầu vây quanh rồi lan rộng, đài đúc kiếm hiện ra, theo sau là một thềm đá dâng lên từ vực sâu, nối liền với thần điện và đài đúc kiếm, tượng yêu khắp trời lấp lóe như đang chứng kiến buổi tế điển xưa nay chưa từng có.

Khổng Tuyên bảo: “Còn đây là nơi đúc kiếm của Định Quang Nhiên Đăng và Bất Động Minh Vương.”

Hạng Thuật nắm tay Trần Tinh, đứng trước bậc thang, cả hai im lặng một lúc, Hạng Thuật tháo Bất Động Như Sơn xuống, quan sát thần binh được truyền thừa qua hàng ngàn thế hệ này, thầm nghĩ, có lẽ là quá khứ và tương lai.

Trần Tinh: “Huynh còn nhớ lời Trùng Minh đã nói ở hiện thế không?”

“Ngoài ‘cần giúp không’ thì còn gì nữa?” Hạng Thuật xoay người, muốn dẫn Trần Tinh rời khỏi đây.

Trần Tinh dở khóc dở cười: “Hắn nói, mạch thiên địa và số mệnh sẽ tự điều chỉnh, bất tri bất giác đưa mọi thứ trở về quỹ đạo đã định.”

Nét mặt Hạng Thuật toát lên vẻ táo bạo, không muốn nghĩ nữa, Trần Tinh xoay người ôm hắn, hai người đứng trước vách đá cao vạn trượng.

Trần Tinh hơi ngẩng đầu nhìn Hạng Thuật, bảo: “Để ta xem chúng ta trong quá khứ sẽ như thế nào.”

Trần Tinh nhận lấy Bất Động Như Sơn từ tay Hạng Thuật, ôm nghiêng như lúc ôm đàn.

Hạng Thuật đột nhiên mở to mắt.

Tiếp theo, Trần Tinh quay lại cười với Hạng Thuật, sau đó đi tới cuối bậc thang, nơi tế đàn được bao quanh bởi ngọn lửa màu chàm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi