ĐỊNH HẢI PHÙ SINH LỤC

Ban đêm, bên sông Hoài.

Nhà dân Kiến Khang hai bên bờ sáng đèn rực rỡ, trên một chiếc thuyền hoa, Phùng gia đãi tiệc tẩy trần, mừng Hạng Thuật và Trần Tinh về Giang Nam, tiếng đàn ngân vang, làn gió ấm đầu hạ thổi lay nhè nhẹ. Trần Tinh cùng Tạ An ngồi bên cạnh bình phong, quan sát bản đồ giang sơn ngàn dặm phía nam Trường Giang.

“Muốn dựng lại sở trừ tà,” Trần Tinh nói, “ta không phản đối, nhưng từ bây giờ, các thầy trừ tà sẽ ở lập trường nào, huynh phải suy nghĩ rõ ràng, có nên tiếp nhận người Hồ hay không, nếu có thì không được phân biệt.”

“Không sai,” Tạ An bảo, “huynh chưa bao giờ dám công khai, chờ đệ về cũng vì chuyện này. Hẳn đệ cũng biết thân phận huynh, có nhiều chuyện không tiện nói với bệ hạ.”

Trần Tinh nghe tới đây mới thực sự hiểu vì sao Tạ An luôn đợi cậu về dẫn dắt các thầy trừ tà, nếu đổi lại là Tạ An, y dù làm gì cũng phải cân nhắc ý đồ của hoàng đế Tư Mã Diệu.

Nhưng Trần Tinh thì khác, cậu có thể đại diện sở trừ tà từ chối phục vụ hoàng gia, trở thành một trong các bộ máy của Đại Tấn. Nói cách khác, chỉ cần cậu không đoái hoài, Tư Mã Diệu cũng chẳng làm gì được cậu.

Đây cũng là điều Trần Tinh luôn hết mực kiên trì, trước thế cục Hồ Hán tranh đấu liên miên, nếu để cho các thầy trừ tà với đầy pháp thuật ra trận, oanh tạc khắp nơi, lý nào dung thứ? Huống hồ, thắng trận chưa phải là kết thúc. Phải biết vào thời Đại Hán ba trăm năm trước, thời kỳ thầy trừ tà hưng thịnh biết lên trời xuống đất, không gì không làm được, quyền lực ngày càng lớn, cuối cùng gây ra loạn vu cổ.

“Đây là nguyên tắc đầu tiên,” Tạ An nói, “vì đệ và yêu vương đã giao hẹn, tranh chấp nhân tộc và yêu tộc có thể hoãn lại.”

Trần Tinh “Ừ” một tiếng, gật đầu nói tiếp: “Nhưng ta nghĩ Trùng Minh quản lý có hạn, thu yêu là nhiệm vụ cần thiết, song chỉ cần yêu tộc và nhân tộc không xâm phạm nhau, mọi người lẽ ra nên chung sống hòa bình trên Thần Châu, tuyệt đối không thể đuổi tận giết tuyệt.”

Tạ An thoáng suy tư, đáp: “Được, sư huynh sẽ căn cứ vào đây, tái lập luật pháp thầy trừ tà, hôm khác sẽ đưa đệ phê duyệt.”

Trần Tinh biết mình không thoát được chức vị này, với tư cách là đại trừ tà đầu tiên sau khi Vạn Pháp phục sinh, lẽ ra cậu phải xây dựng lại trật tự thế giới, nhưng tính cậu cùng lắm chỉ có thể trông nom sở trừ tà trong thời gian ngắn, sau khi hoàn thành sẽ chuyển giao lại cho người thích hợp.

Thương lượng xong, mọi người khai tiệc, tụm lại uống rượu, Trần Tinh vẫn ngồi cạnh Hạng Thuật như mọi khi. Mọi người đẩy ly đổi chung, không nói tới mấy chuyện kia, cả chuyện về Vương Tử Dạ cũng vậy.

“Các ngươi…” Phùng Thiên Quân hết nhìn Trần Tinh lại dòm Hạng Thuật, phát hiện hai người này cư xử với nhau khang khác trước.

Hạng Thuật có chút kiềm chế trước mặt Trần Tinh, tầm mắt lúc nào cũng chuyển động theo cậu.

“Đúng vậy.” Hạng Thuật biết Phùng Thiên Quân muốn hỏi gì, đoạn đặt một tay lên vai Trần Tinh, bảo: “Uống nào, cuối cùng cũng có thể uống một trận sảng khoái.”

Phùng Thiên Quân: “Nào, ta kính các ngươi một ly!”

Cố Thanh châm rượu, Hạng Thuật biết Phùng Thiên Quân kính rượu vì điều gì, bèn nâng ly uống cạn. Giữa tiệc, mọi người tán chuyện với nhau, trong lòng Trần Tinh vẫn còn nhiều ưu tư, nên có phần lơ đễnh.

Tạ An nói với Trần Tinh: “Tiểu sư đệ, chắc huynh cũng nên tìm một hộ pháp.”

“Huynh có biết hộ pháp làm gì không mà đòi.” Trần Tinh dở khóc dở cười.

Tạ An: “Hộ pháp bảo vệ thầy trừ tà, đúng chứ? Huynh nhờ Phùng Thiên Quân làm hộ pháp, hắn không muốn. Thác Bạt thiếu hiệp thì sao, mặc dù võ nghệ không bằng…”

“Đừng!” Phùng Thiên Quân tái mặt, không hề muốn cùng Tạ An tiến tới “loại quan hệ kia”.

Tạ An: “???”

Thác Bạt Diễm cười bảo: “Ta thì không vấn đề, mà hộ pháp cần làm những gì?”

“Ầy,” Trần Tinh nói, “như… như ta với Hạng Thuật, giống Trịnh Luân và Tất Hồn. Ngươi làm được chứ? Dù gì Tạ sư huynh cũng có vợ có con…”

Nụ cười của Thác Bạt Diễm cứng lại.

Tạ An: “Cũng có thể không giống các ngươi mà.”

“Huynh tốt nhất nên nghĩ kĩ càng, sư huynh,” Trần Tinh hạ giọng khuyên nhủ, “chưa nói cái khác, cơ thể huynh chịu không nổi đâu.”

Biểu tình của Tạ An cũng trở nên mất tự nhiên, Trần Tinh nói tiếp: “Trước hết, huynh cứ xem sách cổ trong sư môn chúng ta, rồi lại quyết định nhé?”

“Có thật không?” Lúc ấy Tạ Anh chỉ nhìn lướt qua sách cổ, thấy viết quá nhiều truyện nên không muốn đọc thêm, chỉ chuyên tâm nghiên cứu pháp thuật, nghe cậu nói vậy liền sửa lời, “Không có hộ pháp cũng được, huynh dựa vào chính mình!”

“Uống rượu uống rượu nào.” Phùng Thiên Quân cuối cùng cũng đợi được lúc Tạ An từ bỏ ý định này, bắt đầu đon đả mời rượu, mọi người cười ngượng ngùng, không ai nhắc lại chuyện này nữa.

Rồi tất cả đều im lặng.

Tạ An thổn thức lên tiếng: “Sắp tới chúng ta sẽ phải tham gia một cuộc chiến lớn, nhưng bây giờ quay ngược, có cơ hội làm lại từ đầu, ta muốn…” nói đoạn, y ra dấu với Trần Tinh.

Trần Tinh gật đầu, tiếp lời: “Chúng ta chắc chắn sẽ thắng!”

Mọi người lại nâng ly, mặc dù Tiêu Sơn vắng mặt, nhưng đây cũng được coi là lúc nhóm trừ tà họ tồn tại từ khi Vạn Pháp quy tịch chính thức tề tụ sau khi trùng phùng, cùng những kỳ vọng về tương lai.

Trần Tinh liếc nhìn Hạng Thuật, Hạng Thuật trầm tư, rồi gật đầu bảo: “Chúng ta chắc chắn sẽ thắng gã.”

“Đã tra được tung tích của Lạc Hồn chung chưa?” Trần Tinh hỏi Tạ An.

Tạ An lắc đầu: “Sớm muộn gì Ôn Triệt cũng sẽ hiện thân, Vương Tử Dạ không thể nào ngồi yên.”

Qua ba lượt rượu, Trần Tinh nhìn Hạng Thuật, thấy hắn uống hết ly này đến ly khác, gương mặt ửng men say, đêm nay hắn nói ít hơn mọi khi, cứ liên tục uống rượu.

“Đừng uống nữa,” Trần Tinh khuyên, “hôm nay huynh uống nhiều lắm rồi.”

Hạng Thuật đứng dậy, bảo: “Ta ra ngoài hóng gió.”

Hạng Thuật bỏ ra đầu thuyền cho tỉnh rượu. Trần Tinh ngồi một lúc thì cũng đứng dậy, đi ra đầu thuyền hoa với hắn.

Hạng Thuật đứng trước lan can, trong mắt phản chiếu ánh đèn hai bên bờ.

“Hộ pháp, huynh thực sự không muốn nghe thử chủ ý nát của ta sao?” Trần Tinh hỏi.

Hạng Thuật trầm giọng trả lời một nẻo: “Đệ có nghĩ đây là một giấc mơ không?”

Trở về Kiến Khang, Trần Tinh có rất nhiều điều muốn nói, cậu muốn dạo thu xã cùng Hạng Thuật, muốn cùng tới Cối Kê, thăm nơi mẹ hắn sống.

Hạng Thuật tiếp tục lầm bầm: “Đôi khi, ta cảm thấy mọi chuyện như một giấc mơ, Định Hải châu vỡ, đưa ta vào một giấc mộng dài, vì ta mưu cầu không được, nên ông trời mới thỏa mãn ta trong mơ. Tinh Nhi, ta biết đệ muốn nói gì.”

Trần Tinh bất lực: “Huynh biết? Được, vậy huynh nói xem.”

Hạng Thuật khẽ bảo: “Đệ muốn ta ở cùng đệ, ba năm này lại được bên nhau đã là món quà quý báu trời ban, kiếp người phù du, sớm nở tối tàn, có thể bình an qua ba năm đã không dễ dàng. Cuối cùng, đệ vẫn sẽ ôm kiếm, tiến tới đài đúc kiếm ở Nhược Nhĩ Cái…”

“Huynh cảm thấy ta chắc chắn sẽ muốn thế ư?!” Trần Tinh muốn giận mà chẳng đành.

Hạng Thuật quay đầu, nghiêm túc nhìn Trần Tinh.

Trần Tinh nói với vẻ bất lực: “Nhưng mà, thôi vậy… thực sự giống những gì ta sẽ nói. Ta chẳng qua… ừm, chẳng qua chỉ muốn… Hạng Thuật.”

Từ ngày cùng Hạng Thuật trùng phùng, cho đến khi vào mộng cảnh của cự Côn, cậu không bao giờ biết rằng cái giá để đánh bại Xi Vưu phải đổi bằng chính mạng sống của mình. Nhưng sau khi làm lại từ đầu, cậu không còn tâm thái phải chết như lúc trước nữa. Có lẽ vì đã chết một lần nên cậu biết quý mạng mình hơn.

Hoặc có thể vì cuối cùng cậu và Hạng Thuật cũng xác nhận được tâm ý của nhau, cậu chỉ một lòng muốn sống sót, nhưng Hạng Thuật đã bị cậu gây ám ảnh đến phát sợ, luôn cho rằng cậu muốn ôm kiếm khảng khái chịu chết.

Trần Tinh đột nhiên phát hiện điều bất thường: “Chờ đã, cái gì ở dưới sông thế kia?”

Hạng Thuật cũng nhìn thấy, tay trái lập tức nắm cổ tay Trần Tinh, hai người lùi lại. Đêm nay hắn uống quá nhiều, đã có chút men say, dẫn đến thiếu cảnh giác với hoàn cảnh chung quanh.

Một bóng đen khổng lồ lướt qua đáy thuyền.

“Không phải chứ,” Trần Tinh khẽ nói, “toàn bộ thầy trừ tà đều ở trên thuyền, Ôn Triệt dám chạy tới khiêu chiến vào lúc này?”

Hạng Thuật nghiêm giọng: “Tạ An! Phùng Thiên Quân! Đừng uống nữa! Mau ra đây!”

Tạ An đặt ly rượu xuống, vừa đứng dậy thì sông Hoài sôi trào, một thanh giao đột ngột vọt lên từ nước, làm lật thuyền hoa!

“Cuối cùng cũng đợi được hai người ——” Ôn Triệt cất giọng lạnh tanh.

Đêm trăng sáng, thanh giao ngâm dài, phun đầy sương đen, bay thẳng lên trời!

“Chán sống!” Hạng Thuật không chút sợ hãi, xoay người bảo vệ Trần Tinh phía sau. Tạ An, Phùng Thiên Quân nhanh chóng lao ra mũi thuyền!

Trần Tinh cao giọng: “Ôn Triệt! Ngươi cũng từng là thầy trừ tà, lầm đường nên biết hối cải!”

Ôn Triệt cười khẩy, đứng trên đầu thanh giao nghiêm giọng rằng: “Sau cùng vẫn phải chiến, đại trừ tà, hiện giờ Vạn Pháp phục sinh, xem ngươi có thể thoát khỏi Quỷ Môn Quan hay không!”

Trần Tinh phát động Tâm Đăng, cơ thể Hạng Thuật bừng sáng, võ bào bay lất phất, đưa hắn lên không trung, tay cầm khiên vàng chói lọi, vung một đòn về phía thanh giao!

“Choang” một tiếng, thanh giao bị đập váng đầu, lệch hướng một chút. Tiếp theo, Tạ An quăng bùa gọi gió, đưa Phùng Thiên Quân bay lên. Thác Bạt Diễm cũng nhanh chóng lao ra, nhẫn ngọc Lưu Vân trên tay lóe lên, biến thành một mũi tên dài, hắn căng trường cung, mũi tên thét gào phóng tới!

Ôn Triệt điều khiển thanh giao tránh đi, nhưng mũi tên bay vòng lại truy đuổi không dứt.

Trong lúc đó, Hạng Thuật đã bay tới trước mặt Ôn Triệt, Trần Tinh gầm lên: “Phá!”

Thế rồi, Ôn Triệt thình lình móc ra Lạc Hồn chung, khẽ lắc.

“Ding”, hư ảnh dứt ra từ cơ thể Hạng Thuật, biến thành hình người, bị Lạc Hồn chung cưỡng chế lôi ra!

Trần Tinh: “!!!”

Hạng Thuật gầm lên, trong cơ thể lóe lên luồng sáng vàng, long lực Chúc Âm hiện diện, tranh giành hồn phách Hạng Thuật với Lạc Hồn chung!

Ôn Triệt đột nhiên xoay người, khống chế giao long bay cao hơn, mang theo Lạc Hồn chung hút chặt ba hồn bảy phách của Hạng Thuật, không ngừng xoay tròn và lên cao hơn!

“Hạng Thuật!” Trần Tinh hét to.

Ôn Triệt lại rung Lạc Hồn chung, chuông ngân khắp thành giữa đêm đen, ánh sáng trên người Hạng Thuật nhạt đi, dân chúng trong thành Kiến Khang bừng tỉnh! Thuyền hoa nơi Trần Tinh đứng đã lật, không ngừng chìm xuống, đám đông trên thuyền tháo chạy tứ phía.

Phùng Thiên Quân bay tới bổ xuống một đao, Ôn Triệt lanh lẹ cất pháp bảo, bỏ mặc Hạng Thuật, ngược lại rung Lạc Hồn chung về phía Phùng Thiên Quân.

“Ding”, Phùng Thiên Quân như bị sét đánh, cùng Hạng Thuật rớt xuống từ trên cao!

Tạ An lập tức nhận ra nguy hiểm, quát lên: “Ngày sau tái chiến!”

Ôn Triệt hiển nhiên không muốn dễ dàng tha họ, liền vỗ đầu giao, lao vụt về phía Tạ An. Y thét lên, thi triển toàn bộ pháp thuật, đồng thời trốn ra sau Trần Tinh.

Ôn Triệt mang theo oán khí dày đặc bay về phía Trần Tinh và Tạ An, Tâm Đăng bùng phát, tạo thành làn sóng ánh sáng đẩy tới Ôn Triệt và giao long.

Tạ An huy động sóng nước, cuốn theo cả thuyền hoa, như một gã khổng lồ gào rống cầm thuyền hoa, ném ập xuống Ôn Triệt và thanh giao. Oán khí trên người Ôn Triệt bị Trần Tinh đánh bay, song vẫn liều chết không lùi, tiếp tục rung hai tiếng chuông, hút đi hồn phách của Thác Bạt Diễm và Tạ An.

“Không, tiếp!” Ôn Triệt cười lạnh buốt, “Chờ chết đi! Thầy trừ tà!”

Nước ập xuống, cuốn Trần Tinh xuống sông.

“Quân ca ——!” Cố Thanh nhảy xuống sông Hoài, ôm Phùng Thiên Quân vào bờ.

Trần Tinh bò lên bờ sông, quỳ dưới đất, vội vàng kiểm tra cho Hạng Thuật bị trôi dạt vào bờ.

“Hạng Thuật! Hạng Thuật!” Trần Tinh sốt ruột vỗ mặt Hạng Thuật.

Hôm sau, mặt trời nhô cao, trong sở trừ tà.

Tạ An, Thác Bạt Diễm, Phùng Thiên Quân và Hạng Thuật nằm thành hàng, cả người Trần Tinh vẫn đang nhỏ nước, tóc tán loạn, áo mỏng dính lên người. Tư Mã Diệu khiếp sợ há mồm, cúi xuống nhìn tình cảnh hiện tại.

Tư Mã Vĩ khoanh tay, nhìn chằm chằm mọi người.

Bộc Dương lầm bầm: “Phải làm sao đây?”

Tư Mã Diệu: “Trần tiên sinh, ngươi nói các ngươi đang yên lành ngồi uống rượu trên thuyền hoa, sau đó bà chủ tiền trang Đông Triết cưỡi rồng xuất hiện…”

“Sửa lại, là giao.” Trần Tinh uể oải nói, “Phải, tiếp đó y dùng Lạc Hồn chung, hút đi hồn phách của Tạ An, Thác Bạt Diễm, Phùng Thiên Quân và hộ pháp ta.”

Bộc Dương lấy làm ngạc nhiên: “Sao ngươi không gặp nguy hiểm?”

Trần Tinh nhíu mày: “Nhờ Tâm Đăng.”

Lần trước, Trần Tinh rất rõ cậu và Hạng Thuật đều nghe được tiếng Lạc Hồn chung, song lúc đó Hạng Thuật vẫn còn là Định Hải châu, mà cậu có Tâm Đăng bảo vệ, linh hồn hai người không bị Vương Tử Dạ lấy đi, cũng vì vậy mà Vương Tử Dạ bắt đầu hoài nghi thân phận của Hạng Thuật.

Nhưng lần trở lại này, Hạng Thuật đã tạo lại cơ thể, không còn là pháp bảo nữa, dù có long lực che chở thì vẫn bị Ôn Triệt rút đi một phần hồn phách, có tỉnh lại hay không vẫn còn là một ẩn số. Lạc Hồn chung quá mạnh, ngay cả Tạ An, Phùng Thiên Quân và Thác Bạt Diễm bên mình cũng bất tỉnh, cậu phải làm gì đây?

Trần Tinh nói: “Ta phải tìm Ôn Triệt, thu hồi Lạc Hồn chung. Bộc Dương tiên sinh, nhờ ông giúp ta quản lý sở trừ tà và chăm sóc họ trong thời gian này.”

Bộc Dương: “Ngươi có biết Ôn Triệt trốn ở đâu không?”

Trần Tinh cân nhắc một lúc, lần trước Ôn Triệt trốn trong biển hoa Ly Hồn dưới lòng đất, nhưng lần này, chưa chắc y sẽ về chỗ cũ.

“Ta không biết,” Trần Tinh nói, “chỉ có thể thử vận may.”

Tư Mã Vĩ nhìn Trần Tinh, bảo: “Ta đi cùng ngươi.”

Bộc Dương nói: “Thứ cho lão nói thẳng, Trần tiên sinh, tình thế hiện giờ hết sức hung hiểm, có khả năng Thi Hợi đang trên đường tới đây, ngươi có nắm chắc không? Tốt nhất phải nhanh lên.”

Không cần Bộc Dương nhắc, Trần Tinh cũng biết tính nghiêm trọng của việc này, hiện giờ phe ta đã hoàn toàn mất sức chiến đấu, có lẽ kế hoạch tiếp theo của Vương Tử Dạ chính là đến và đánh sập căn cứ của họ. Thậm chí rất có khả năng Vương Tử Dạ đang ở gần Kiến Khang, chực chờ giây phút này.

Còn Ôn Triệt trước đó trốn thoát dưới sự bao vây của Tạ An cũng chỉ cố tình tỏ ra yếu thế, mục đích thực sự là đợi Hạng Thuật và Trần Tinh về Giang Nam, rồi mới hạ sát thủ một lưới bắt gọn.

Mọi người giải tán, Trần Tinh nhíu mày, quỳ bên cạnh Hạng Thuật, lòng dạ rối bời.

“Xin lỗi,” Trần Tinh nói, “ta không cố ý làm huynh giận… Hạng Thuật.”

Tóc và lông mày Hạng Thuật dính đầy nước, quần áo dán sát trên người, Trần Tinh trước tiên lắng nghe nhịp tim của hắn, rồi lại sờ mặt, giọng run lên: “Ta yêu huynh, Hạng Thuật, chỉ cần huynh không sao, ta đều nghe lời huynh, huynh nói gì ta cũng…”

“Ta nghe rồi.” Hạng Thuật hờ hững đáp lại, mở mắt, nhìn Trần Tinh với vẻ hoài nghi.

Trần Tinh: “…”

Hạng Thuật ngồi dậy, nhìn bọn Tạ An bên cạnh.

Trần Tinh: “Huynh không hôn mê?”

Hạng Thuật: “Không, đệ vừa nói gì? Nói lại ta nghe?”

Trần Tinh: “……………………”

“Huynh rõ ràng có thể tỉnh lại sớm hơn!” Trần Tinh nổi khùng.

Hạng Thuật nhảy lên ngựa, quần áo vẫn còn ướt, hắn giục: “Còn không lên! Đi cứu người.”

Trần Tinh hỏi: “Vì sao không nói với ta?”

Hạng Thuật vươn tay kéo Trần Tinh lên ngựa, để cậu ngồi trước người mình, rời thành Kiến Khang từ cổng phụ, tiến về Cối Kê.

“Ta không chắc trong sở trừ tà có nội ứng của Vương Tử Dạ hay không,” Hạng Thuật giải thích, “cẩn thận chút vẫn hơn.”

Trần Tinh: “Huynh… huynh nghĩ thế nào?”

“Là kế sách của Tạ An.” Hạng Thuật giải thích, “Vương Tử Dạ nếu biết sở trừ tà được dựng lại, chắc chắn sẽ tới cản trở, thậm chí hủy hoại. Ôn Triệt nắm giữ Lạc Hồn chung, phải tìm cách dụ gã ra, nhanh chóng tới Cối Kê giành lại nó, rồi quay về đối phó Vương Tử Dạ, liền mạch lưu loát.”

Trần Tinh nghĩ thầm các ngươi thông minh quá đi mất, ngay từ đầu Tạ An đã đoán được Ôn Triệt nhất định sẽ tới đối phó họ, đánh nghi binh trước đó chỉ là ngụy trang mà thôi. Và một khi Ôn Triệt dùng Lạc Hồn chung lấy đi hồn phách của họ, tất sẽ lơ là khinh địch. Cùng lúc ấy, Hạng Thuật cũng giả vờ mất sức chiến đấu, dụ tên Vương Tử Dạ tới, thừa cơ công kích toàn diện Kiến Khang.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi