ĐỊNH HẢI PHÙ SINH LỤC

Một canh giờ sau, trong sở trừ tà, gió chiều ngày hè lướt qua tiền sảnh, cuối cùng Trần Tinh mới thấy mát mẻ, bóng cây đan xen, chuông gió vang lên giòn giã.

Hạng Thuật, Trần Tinh và Tiêu Sơn đều cởi trần và mặc quần trắng mỏng, cả bọn cùng ngồi dưới hàng hiên. Hạng Thuật vẫn ơ thờ như cũ, còn Trần Tinh chẳng buồn thiết tha gì cuộc sống này nữa, hai lớn một nhỏ ngồi đó uống nước ô mai.

“Ngươi đã cao hơn rất nhiều.” Từ khi gặp lại Tiêu Sơn, Trần Tinh vẫn chưa có dịp hỏi thăm nó.

Ngày Tiêu Sơn rời Sắc Lặc Xuyên tới Đôn Hoàng đã được một năm, lần này trở về, nó đã cao vọt tới tai Trần Tinh luôn rồi.

“Ừa,” Tiêu Sơn đáp, “ta sẽ còn cao nữa.” Nói xong, nó hơi ngây người, uống một ngụm nước ô mai, chợt hỏi, “Các ngươi đang làm gì thế? Tu luyện à?”

Hạng Thuật búng tay, ngón tay bắn ra đốm lửa được hình thành từa lửa vàng của Tâm Đăng.

Tiêu Sơn: “A!”

Hạng Thuật ra hiệu kêu Tiêu Sơn xem tiếp, hắn lắc cổ tay, tấm khiên thình lình xuất hiện, lại nghịch thêm vài thứ, lần này không cần Trần Tinh phát động Tâm Đăng vẫn có thể hóa thành hộ pháp Võ thần, song pháp lực không được mạnh cho lắm.

Trần Tinh cũng lấy làm ngạc nhiên, đây là lợi ích của cộng nhiên ư?

Tiêu Sơn tò mò: “Sao làm được vậy?”

“Tìm cho mình một thầy trừ tà.” Hạng Thuật uống nước ô mai, đặt bát xuống, đứng dậy bỏ đi, thình lình nhớ ra một chuyện bèn giải thích với Trần Tinh: “Một khi bắt đầu cộng nhiên, mỗi tháng chỉ được song tu hai ngày, ngoài ra phải cấm dục.”

“Gì cơ?!” Trần Tinh trợn tròn mắt, “Cần bao lâu?”

“Mười hai tháng,” Hạng Thuật hỏi, “làm được không?”

Trần Tinh úp úp mở mở: “Huynh… làm được thì ta được.”

“Vậy bắt đầu thôi.” Hạng Thuật nói.

“Song tu là gì thế?” Tiêu Sơn nghi hoặc.

“Ầy… đừng hỏi,” Trần Tinh nói, “sau này ngươi sẽ biết.”

Tiêu Sơn: “Ta lớn rồi.”

Trần Tinh phát khùng: “Nhưng ta không biết phải giải thích với ngươi thế nào? Không lẽ cho ngươi vào xem?”

Hạng Thuật rời khỏi hành lang, đang định quay về thì chạm mặt Ôn Triệt.

“Thành công?” Ôn Triệt hỏi với vẻ hờ hững.

Hạng Thuật không ừ hử gì, hắn luôn vô thức xem Ôn Triệt là con gái, thường ăn nói lựa lời, song Ôn Triệt vừa nhìn biểu hiện của hắn là biết ngay.

“Quan tâm tu hành của hậu bối thế à?” Hạng Thuật nói.

Ôn Triệt: “Ai mà chẳng có lòng hiếu kỳ, cho ta xem khiên của ngươi đi.”

Hạng Thuật lắc cổ tay, trên tay xuất hiện tấm khiên khi còn ở Cáp Lạc Hòa Lâm.

Ôn Triệt giơ tay đè lên mép khiên, thần kỳ là y có thể đè được nó xuống.

Hạng Thuật đã tra cứu tất cả sách cổ nhưng vẫn không biết nguồn gốc của nó: “Ngươi biết nó à?”

“Đương nhiên biết.” Ôn Triệt đáp, đồng thời buông tay, mỉm cười nhìn Hạng Thuật, khẽ thở dài: “Nó từng là khiên của ta.”

Hạng Thuật sửng sốt nhìn Ôn Triệt, y như đang chìm vào hồi ức, chầm chậm kể lại: “Nó không có tên, có người gọi nó là ‘khiên Võ thần’ hoặc ‘Thiên Băng’. Truyền thuyết kể rằng khi núi Bất Chu đổ, Cổ Thần đã dùng khiên này làm trụ trời chống núi. Trước đây nó cũng là khiên của Hiên Viên, của hậu mẫu tân Phụ Hảo, Võ Thành vương Hoàng Phi Hổ, đại nhân Cầm Hoạt Ly, đại nhân Mông Ngao và những người khác…”

Hạng Thuật: “…”

“Khiên của Hàn Tín, của Anh Bố.” Ôn Triệt thản nhiên nói, “sau khi sư phụ qua đời, ta và Tân Viên Bình cố giành cho được vị trí đại trừ tà và hộ pháp Võ thần, tấm khiên này cũng thừa nhận ta. Trong sở còn một người nữa cũng từng là chủ nhân của nó. Thấy khiên như thấy Võ thần, cầm khiên này, đồng nghĩa gánh trên vai trách nhiệm bảo vệ thiên hạ.”

Hạng Thuật: “Nhưng sau này ngươi đã bỏ nó.”

“Đúng vậy.” Ôn Triệt xoay người, gương mặt ẩn dưới ánh nắng lúc sáng lúc tối, y hơi ngẩng đầu nhìn vùng trời xa xăm, để lộ góc nghiêng nho nhã ưa nhìn, cất giọng thổn thức: “Đó là chuyện đã lâu lắm rồi… về sau ta nghe nói Vệ Thanh thành Võ thần, sau khi tập kích Long Thành, nhằm trấn hồn người Hung Nô bị hắn tàn sát ở tái ngoại và làm dịu oán khí, hắn đã dùng khiên này trấn giữ tại mạch địa Cáp Lạp Hòa Lâm.”

Hạng Thuật thu khiên lại, bảo: “Nếu đã vậy, có thể dùng nó để luyện hóa Bất Động Như Sơn mới không?”

Ôn Triệt thoáng trầm tư: “Ta không biết, ngươi cứ thử xem, nhưng phải hiểu người cầm kiếm là đao kiếm vạn nhận, giết địch làm đầu; người cầm khiên chắn thiên hạ, bảo vệ là trách nhiệm, ta thấy tín niệm được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác ở hai người này không giống nhau.”

Trong viện, dưới hành lang.

Trần Tinh xoa đầu Tiêu Sơn, hai bên tóc của Tiêu Sơn đều được cắt tỉa, để lộ vầng trán và mái tóc đen dày của thiếu niên, bím tóc buộc sau đầu tạo kiểu y như lúc Hạng Thuật còn làm Đại Thiền Vu, để thế này vào mùa hè sẽ mát hơn nhiều. Nhưng khoác lên mình trang phục người Tấn nhìn không ra ngô ra khoai gì cả.

“Muốn nói gì?” Trần Tinh hỏi, cậu thấy Tiêu Sơn nay đã chín chắn hơn nhiều, không còn là thiêu niên lang choai choai như trước kia nữa.

Sau khi gặp lại, Trần Tinh từng hỏi nó đã gặp chuyện gì ở Sa Châu, Đôn Hoàng. Song Tiêu Sơn chỉ lắc đầu không đáp, Thác Bạt Diễm cũng hỏi thăm nhưng Tiêu Sơn vẫn không chịu nói.

Trần Tinh lo lắng một hồi, Hạng Thuật bảo: “Người ta không muốn nói thì thôi.”

Tiêu Sơn không muốn nói, Trần Tinh sẽ tôn trọng nó, không tiếp tục hỏi nữa, chí ít sự trở về của nó chứng minh một điều – Lục Ảnh không về nữa.

“Trần Tinh, ta là Thương Lang ư?” Tiêu Sơn hỏi Trần Tinh.

Trần Tinh ngẫm nghĩ một thoáng, hỏi lại: “Ngươi thấy ngươi có phải không?”

Tiêu Sơn lặng thinh, Trần Tinh cảm thán: “Ngươi không phải ai hết, ngươi là chính mình. Giống Tư Mã Vĩ và Quỷ vương vậy.”

Trần Tinh biết nhất định từ chỗ Tư Mã Vĩ, Tiêu Sơn đã bắt đầu hoài nghi thân phận của mình. Thương Lang truyền yêu lực cho Tiêu Sơn, Chúc Âm truyền long lực cho Hạng Thuật, song họ đã quen nhau ngần ấy năm, Trần Tinh chưa bao giờ suy xét Hạng Thuật là ai. Đối với cậu, Hạng Thuật chỉ là Hạng Thuật mà thôi.

“Ngươi nói đúng.” Tiêu Sơn nói, “Khi nào chúng ta đánh Xi Vưu? Đánh xong ta còn phải tới phía tây tìm Lục Ảnh.”

“Sẽ nhanh thôi.” Trần Tinh trầm ngâm, “Lần này tốt hơn ba năm trước, chẳng phải sao? Ít nhất ngươi cũng biết Lục Ảnh vẫn còn ở đây.”

[Đọc trang truyenfull ăn cắp kiếm tiền trên công sức người khác làm gì, qua WordPress của chính chủ Mingtian này, bạn sẽ đọc được bản dịch được sửa lỗi thường xuyên và liên tục, đồng thời dẫn link chú thích đầy đủ. Bên kia chơi paste value không dẫn link chú thích được đâu >_> ]

Sấm rền từng trận, một tia chớp cắt ngang bầu trời, báo hiệu một cơn mưa.

Mưa to trút xuống, tiết trời dịu đi sau một đêm. Vào đêm trăng non lập thu, Tạ An cùng Trần Tinh đứng trên đài ngắm sao làm phép, khí trời chuyển lạnh, ai cũng khoác thêm một lớp áo.

“Tối nay thử xem.” Tạ An giao Tịnh Quang Lưu Ly cho Trần Tinh, trăng sáng ẩn mình, sao trời vạn dặm. Thiên tử có lệnh, toàn thành Kiến Khang đêm nay tắt đèn, cung điện tối sầm, triều thần và phi tần lần lượt ra viện, ngước lên nhìn trời đêm.

Tư Mã Diệu cùng Bộc Dương đứng nhìn Trần Tinh thi pháp.

Trần Tinh khởi động pháp trận, dẫn dắt linh khí đất trời kích hoạt Tịnh Quang Lưu Ly.

Tư Mã Diệu: “Pháp bảo này có thể thu hết sao ư?”

“Nói đúng hơn là ánh sao,” Trần Tinh nói, “đây là pháp bảo được làm từ nội đan của yêu thú ‘Khuê Ngộ’, có tác dụng giữ lửa và lan rộng khắp Thần Châu, mà khi con sống, thức ăn của nó chính là ánh sáng.”

Hạng Thuật ngửa đầu lên nhìn trời, ra hiệu cho Trần Tinh bắt đầu. Trần Tinh có đôi khi tự hỏi, cho dù cậu có làm gì, Xi Vưu cũng biết gần hết phải không? Có lẽ bây giờ gã đã phát hiện các thầy trừ tà đang tìm cách đối phó mình. Nhưng chắc chắn gã vẫn có chuyện không biết, chẳng hạn như nếu biết Tạ An sắp đối phó Vương Tử Dạ, gã đã không sai Vương Tử Dạ tấn công sở trừ tà.

“Bắt đầu thôi,” Trần Tinh nói, “lát nữa dù xảy ra chuyện gì cũng đừng chuyện bé xé to.”

Trần Tinh thôi thúc Tịnh Quang Lưu Ly, một cảnh tượng hoành tráng lập tức xuất hiện – sao trời chợt hóa thành những đường mảnh nhập vào mặt dây chuyền, đồng thời, ánh sáng nhân gian mất hút, bá tánh thành Kiến Khang kinh hãi bật thốt, cuối cùng đọng lại thành tiếng thở dài.

Song trong bóng tối, một giọng nói dữ tợn vang lên.

“Không biết lượng sức!” Xi Vưu khàn giọng gầm lên, bóng tối bủa vây khắp nơi.

Hạng Thuật lập tức giơ khiên sáng che chở cho Trần Tinh, oành thật lớn, oán khí u ám mà Xi Vưu ngưng tụ tức khắc biến mất.

Trần Tinh đang định dùng Tâm Đăng xua tan bóng đêm thì sao trời lại bừng sáng.

“Gã vẫn biết.” Trần Tinh nói.

“Đừng sợ.” Hạng Thuật nghiêm giọng.

“Vừa rồi… là gì thế?” Tư Mã Diệu vẫn còn bàng hoàng.

“Hồi bẩm bệ hạ,” Bộc Dương thưa, “đó là binh chủ Xi Vưu.”

Trần Tinh đưa mặt dây chuyền chứa ánh sao cho Tạ An, Tạ An kiểm tra rồi đưa nó cho Tân Viên Bình, mọi người truyền nhau một vòng, sau cùng Tạ An cất nó đi, đồng thời bảo: “Không tồi, làm được rồi.”

“Tiếp theo là ánh trăng,” Ôn Triệt nói, “đợi tới đêm tết hạ nguyên thôi.”

Vào ngày hạ chí, Tân Viên Bình chở mọi người vượt muôn trùng mây thu thập ánh nắng. Bây giờ họ đã có ánh nắng, ánh sao, đến tết hạ nguyên lại lấy thêm ánh trăng, còn lại là đông chí năm nay, Tân Viên Bình sẽ mượn mạch địa lập trận pháp trói hồn, đồng thời cũng có tác dụng phân hồn, thử tách Tâm Đăng khỏi người Trần Tinh.

Sau lập thu, trời đổ mấy trận mưa liền, làm mát rượi đất trời, Hạng Thuật nhận được thư trả lời từ Cao Câu Ly và Sắc Lặc Xuyên, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, song thám báo mà Phùng Thiên Quân cử đi đã lùng soát hầu hết các nơi mà vẫn không tìm thấy cung Huyễn Ma.

Hôm nay, Hạng Thuật cùng Trần Tinh vào cung diện kiến Tư Mã Diệu, cũng vào hôm đấy, Trần Tinh đã sửa đổi các quy định ở sở trừ tà, định ra sở không được phép can dự chính trị, không tham gia chiến tranh của loài người. Là một trong những người tiên phong xây dựng lại sở trừ tà sau khi Vạn Pháp phục sinh, Tạ An là một ngoại lệ.

Tuy nhiên, sau khi kết thúc cuộc chiến sau cùng với Phù Kiên, Tạ An sẽ từ chức, quay lại sở trừ tà. Y cũng đồng ý với Trần Tinh, nếu khai chiến sẽ cố gắng không ra chiến trường, không dùng pháp thuật tấn công quân địch, trừ phi quân Tần có Bạt.

Đồng thời, có tin từ Trung Nguyên rằng – Phù Kiên chuẩn bị xuôi nam khai chiến.

Mục tiêu đầu tiên của gã là Mộ Dung Xung.

Lần trước, sau khi Mộ Dung Xung rời khỏi Sắc Lặc Xuyên thì cát cứ ở Lạc Dương và Bình Dương, dù không chống lại Phù Kiên nhưng không còn nghe lệnh Đại Tần, chẳng qua chưa từng trở mặt trực tiếp mà thôi.

“Gã phái bao nhiêu quân?” Trần Tinh hỏi, “Có Bạt không?”

“Theo tình báo thì không có.” Tạ An nói, “vấn đề bây giờ là, chúng ta có cần tham chiến không.”

Sau khi được hứa hẹn, Trần Tinh liền giải thích với Tư Mã Diệu, không ngờ Tư Mã Diệu lại là người sáng suốt, vui vẻ gật đầu, chấp thuận nguyên tắc của Trần Tinh. Chỉ cần sở trừ tà còn ở Kiến Khang, hắn chẳng cần quá bận lòng, ngươi không chiến ta không ý kiến, nếu kẻ thù thực sự đánh thẳng vào Kiến Khang, Đại Tấn sắp mất nước, sĩ tộc bị tàn sát, cơm cha áo mẹ không còn, chẳng lẽ sở trừ tà còn có thể làm ngơ?

Có đôi khi luôn miệng tuyên bố mình không có lập trường, nhưng thực chất vẫn có. Về điểm này, Tư Mã Diệu luôn thuận theo tự nhiên.

“Theo ý các ngươi,” Tư Mã Diệu nói, “Trần tiên sinh không tham chiến, bởi Phù Kiên phái quân của Mộ Dung Thùy tấn công Mộ Dung Xung, mà cả hai đều là người Tiên Ti.”

“Ừm,” Trần Tinh gật đầu, “cho dù Mộ Dung Xung là bạn của ta, nhưng cũng không thể cử thầy trừ tà đi giúp y, tất nhiên, nếu phía Phù Kiên có Bạt thì lại là chuyện khác.”

Thỏa thuận xong, Tạ An bắt đầu theo dõi sát sao nhất cử nhất động của Phù Kiên, một khi Bạt xuất hiện, sở trừ tà sẽ lập tức can dự.

Lúc họ rời hoàng cung, thị vệ mang thu hải đường tới, các thầy trừ tà lần lượt nhận hoa. Nhớ lại lần trước, thời điểm này cậu và Hạng Thuật vẫn chưa ở bên nhau, lòng Trần Tinh không khỏi bồi hồi, liền cài cho Hạng Thuật một đóa.

“Mai là thu xã nữa rồi.” Trần Tinh nói.

Hạng Thuật cúi đầu nhìn hoa, đáp: “Mai cũng là sinh nhật đệ, không chỉ là thu xã thôi đâu.”

Trần Tinh mỉm cười: “Suýt nữa thì quên, không giống như trước, qua một năm lại ít đi một năm.”

Hạng Thuật hỏi: “Năm nay còn cùng ta chứ?”

Trần Tinh: “Tất nhiên rồi…”

Phùng Thiên Quân đột ngột xuất hiện, đề nghị: “Thiên Trì, mai ăn lễ, ta có việc muốn hỏi…”

“Không được!” Hạng Thuật không chịu.

Trần Tinh đáp thật chân thành: “Không rảnh, để sau nhé.”

Phùng Thiên Quân: “Tính hỏi các ngươi có đi chơi thu không! Chứ có hẹn mình ngươi đâu!”

“Vẫn là để sau nhé.” Trần Tinh đáp, vội kéo Hạng Thuật đi.

Kể đến cũng lạ, từ ngày họ cộng nhiên, dường như Hạng Thuật tốt tính hơn nhiều, hiếm khi nổi cáu với Trần Tinh, hai người còn ăn ý hơn trước, có khi Hạng Thuật chưa cần nói mà Trần Tinh đã hiểu ý hắn rồi.

Kiểu cộng nhiên này tựa như đang kết nối linh hồn của họ, ví dụ như lúc đi cùng nhau, Hạng Thuật thi thoảng sẽ nhìn lướt qua mấy người trẻ tuổi trong sở, Trần Tinh tự dưng biết được Hạng Thuật đang ghen vì để ý có người tò mò dòm cậu.

Hoặc đôi khi Hạng Thuật cũng sẽ để tâm người trong sở nghị luận gì về họ, bao gồm cả người mới tò mò về việc mà đại trừ tà và hộ pháp thường làm. Trần Tinh có thể cảm nhận rõ rệt rằng hầu hết thời gian trò chuyện với hắn, Hạng Thuật thường âm thầm lơ đễnh, chỉ nghĩ tới một việc – muốn ôm cậu vào lòng, muốn hôn cậu hoặc làm cậu.

Nếu đổi lại trước kia, Trần Tinh sẽ chẳng hiểu được hắn, và cũng không đoán được hắn đang nghĩ gì. Có khi vừa nói xong, còn chẳng biết vì sao Hạng Thuật tự dưng mất hứng nữa kìa. Cơ mà giờ thì cậu biết rồi, Hạng Thuật thường giận dỗi vì mình không chịu chủ động thân thiết với hắn, nhưng hắn ngại chủ động, vì vậy trách “Vì sao Trần Tinh không chịu chủ động”, để rồi bấm bụng nén hờn.

Mà giờ đây, chỉ cần Trần Tinh cảm nhận được, cậu sẽ chủ động sà tới, ve vuốt mu bàn tay người ta, nếu chung quanh không có ai sẽ chủ động để hắn ôm, chiều hắn vui lòng thỏa dạ.

Đây là ảnh hưởng của thuật cộng nhiên – Trần Tinh đã hiểu được đại khái vì sao hôm ấy Tân Viên Bình lại biết Ôn Triệt đang nghĩ gì.

Nhưng sức mạnh này chỉ là một chiều, nói cách khác, Trần Tinh biết suy nghĩ của Hạng Thuật, nhưng Hạng Thuật thì không.

Ví dụ như lúc này đây, Hạng Thuật vừa về phòng liền bảo: “Thôi vậy. Đệ thích náo nhiệt kia mà.”

Trần Tinh lập tức nhận thấy Hạng Thuật có hơi phiền lòng, bởi vì hắn muốn ở riêng với mình vào thu xã, không muốn bị ai quấy rầy.

“Ta muốn đi chơi riêng với huynh thôi.” Trần Tinh cười bảo, ôm eo hắn từ đằng sau.

Chút muộn phiền của Hạng Thuật tức khắc bay sạch, hắn trở tay ôm Trần Tinh ra phía trước, rồi đè cậu lên giường, cúi mặt nhìn cậu.

“Vậy đệ chọn đi,” Hạng Thuật nhìn Trần Tinh đầy vẻ xâm lược, “muốn ra ngoài chơi, hay nghe ta sắp xếp?”

Trần Tinh ôm cổ Hạng Thuật, chủ động hôn hắn, hai người hôn nhau tới mức hổn hển, Trần Tinh đáp: “Tất nhiên nghe huynh… sắp xếp rồi.”

Hạng Thuật buông Trần Tinh ra, bảo: “Chịu không nổi, mình tách ra một lúc đã.”

Muốn tu thuật cộng nhiên cần tuân thủ nghiêm ngặt vài điều kiện, một trong số đó là cấm tiếp xúc quá gần. Mỗi tháng chỉ được song tu vào mùng một và mười lăm, hoàn thành đều đặn trong vòng mười hai tháng. Lúc mới biết chuyện này, Trần Tinh đã nổi điên lên. Gì cơ? Mỗi tháng chỉ được làm hai ngày thôi hả?!

Hạng Thuật phải đấu tranh tâm lý vô số lần trước khi chấp nhận kết quả này, chỉ cần cố kiên trì một năm sẽ ổn thôi. Còn may là không cấm hoàn toàn, một tháng được hai ngày đã đội ơn trời rồi.

Tuy nhiên, sau khi chấp nhận, Trần Tinh cảm thấy việc này cũng có lợi phần nào, tận tình vui sướng như động vật theo tập tục ba tháng của người Hồ cũng thích đấy, còn ở Kiến Khang, hạn chế dục vọng ở mức hợp lý, đối đãi với nhau bằng chân tình và đợi chờ trái lại còn mang đến một lạc thú khác.

Mọi chuyện đại khái là vậy, nếu làm quá nhiều, người ta khó có thể quý trọng, từ khi tu thuật cộng nhiên, tình cảm nồng đượm không thể nói của Trần Tinh đều biến thành bày tỏ lòng ngưỡng mộ với Hạng Thuật. Cũng từ khi cấm dục, trong mắt Hạng Thuật đều là bóng hình của Trần Tinh, bởi vì không thể giải quyết mỗi ngày, họ chỉ có thể ôm nhau ôn tồn như đêm đầu đính ước.

Phần lớn thời gian Hạng Thuật đều ở cùng cậu, hai người sẽ tán gẫu vài chuyện vặt vãnh, nhưng nói một hồi, Trần Tinh sẽ bật cười khúc khích, khi phát hiện Hạng Thuật đang nhìn mình chăm chú, trong đầu hắn sẽ chỉ toàn những ý nghĩa kia, hệt như một con thú hoang đang cố kiềm chế bản thân.

“Tắm thôi,” Hạng Thuật đè giọng, “nhịn hết đêm nay là được.”

Trần Tinh nghe tiếng Hạng Thuật xối nước lạnh ở trong viện, thầm nhủ mai là ổn rồi, đêm nay bằng mọi giá phải kiềm chế bản thân.

Sớm hôm sau, lá phong trong sở rực đỏ, Trần Tinh tỉnh giấc, lắng nghe những âm thanh ồn ã bên ngoài.

Cậu thay đồ, rửa mặt xong thì ra sân trước, bắt gặp Hạng Thuật đang chải bờm cho ngựa, hiện giờ chỉ cần nhìn thấy Hạng Thuật, cậu liền hận không thể vồ lấy quần áo của hắn.

Hạng Thuật liếc nhìn Trần Tinh, cậu cũng biết hắn sắp nhịn hết nổi.

“Ta… dậy rồi.” Trần Tinh lấy làm lạ, vì sao Hạng Thuật không hôn đánh thức cậu, mở đầu một ngày mới như mấy lần trước.

“Đi nhé?” Hạng Thuật đề nghị, “Xuống núi chơi, không cần thay quần áo.”

“Được.” Trần Tinh hí hửng gật đầu, hôm nay hai người đều mặc vải sợi bông kết hợp giữa ba màu xanh, trắng và đen, Hạng Thuật vẫn mặc chiếc quần trắng rộng dễ cởi, lưng quần vắt ngay xương hông, thắt nút thòng lòng. Thân trên mặc áo bào đen nửa trong suốt được buộc hững hờ, phanh hơn nửa lồng ngực và xương quai xanh. Trần Tinh thì mặc áo chiếc bằng sợi bông, cũng mặc quần dài vải gai dài tới mắt cá.

Hai người đều mang dép xỏ ngón, Hạng Thuật nhường Trần Tinh lên ngựa trước, còn mình ngồi phía sau ôm cậu, Trần Tinh thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ lồng ngực của hắn qua lớp áo mỏng.

Sau nửa tháng cấm dục, ôm nhau thế này khiến lòng Trần Tinh không khỏi râm ran. Hạng Thuật cưỡi ngựa rất vững, chở cậu một mạch xuống Đông Sơn, chợ người tấp nập, người người ngắm lá phong và uống rượu.

“Giống hệt như lần trước vậy.” Trần Tinh cười bảo.

Hạng Thuật buộc ngựa ở ven đường, dắt tay Trần Tinh, mười ngón đan vào nhau, cùng rảo bước vào chợ, đồng thời bảo: “Dẫn đệ tới chỗ này.”

Trần Tinh nhìn mấy đôi nam nữ nắm tay nhau trên chợ, mỗi người đều đeo một chiếc vòng vỏ trăng.

Hạng Thuật cũng nhìn thấy, bèn liếc nhìn Trần Tinh, trong mắt lóe lên vẻ trách móc.

Trần Tinh: “?”

Lần này tâm trạng của hắn quá phức tạp, Trần Tinh không thể cảm nhận thông qua cộng nhiên, chỉ biết cảm xúc ấy rất lạ lùng.

“Huynh đang nghĩ gì đấy?” Trần Tinh hỏi dò.

Hạng Thuật nín thinh, Trần Tinh trêu: “Sao tự dưng câm rồi?”

Nhắc tới câm, Trần Tinh cũng sực nhớ ra, bèn hỏi: “Huynh định tặng ta cái gì hả?”

“Ngoài hiếp đáp người câm, đệ còn biết làm gì?” Cuối cùng hắn cũng chịu lên tiếng.

Khi hai người tới quầy, người bán hàng cười rôm rả mời chào: “Ôi! Hai vị khách quan lại tới đấy à! Ơ? Sao mình dùng từ ‘lại’ vậy nhỉ?”

Trần Tinh bật cười, Hạng Thuật nghiêm mặt: “Mua hai cái, cầm, khỏi thối.”

Hạng Thuật đưa cho người bán hàng một thỏi vàng, hại hắn ta suýt ngất tại chỗ, vội vã giao cả quầy hàng cho Hạng Thuật: “Tặng ngài hết!” Sợ Hạng Thuật đổi ý, hắn ta liền hân hoan cầm vàng chạy mất dạng.

Hạng Thuật: “Đệ lựa đi.”

Trần Tinh: “Lần trước chọn hai cái nào?”

Hạng Thuật cau mày, quan sát từ bên ngoài, mỗi chiếc vỏ trăng đều có kiểu dáng riêng, Trần Tinh muốn tìm chiếc vòng mà thu xã lần trước mình nhìn trúng, coi như hoàn thành tâm nguyện của mình, nhưng cậu không tài nào nhớ rõ.

Cuối cùng, Hạng Thuật nhịn hết nổi: “Chiếc này, với chiếc này.”

Dứt lời, hắn chọn ra đúng hai chiếc vòng vỏ trăng từ trong hàng trăm dây, bày chúng trong lòng bàn tay dày rộng của mình, ra dấu với Trần Tinh.

Trần Tinh: “Thật sao? Sao ta nhớ cái này mới đúng?” Nói đoạn, cậu lấy ra một cặp khác rồi so với cặp trên tay Hạng Thuật.

Hạng Thuật nổi đóa lên: “Đệ…”

“Sinh nhật ta nha!” Trần Tinh vội nói, “Huynh định mắng ta vào ngày sinh nhật sao?”

Hạng Thuật đành bấm bụng nén giận, nhẫn nại nói: “Hàng đêm, ta đã nhìn vòng tay này không biết bao nhiêu lần, sao có thể nhận nhầm?”

Trần Tinh xúc động tới mức nắm chặt bốn chiếc vòng, suýt khóc tại chỗ, đột nhiên ôm chặt Hạng Thuật, vùi mặt vào lòng hắn, không sao nói nên lời.

Hạng Thuật luống cuống: “Thôi nào, lấy đại đi!”

Hai người đều đã nhịn nửa tháng nên có chút chịu không nổi, Hạng Thuật gần như sắp mất đi lý trí, nếu không phải ban ngày ban mặt, cả hai đang ở chợ, không biết hắn đã làm ra những gì.

“Chính nó, đúng rồi.” Trần Tinh cũng nhận ra chiếc vòng mình từng đeo, bề mặt có một vệt xước rất nông.

Thế là Hạng Thuật ném một sợi cho Trần Tinh, cất cái của mình, sau đó xoay người đi.

“Này, đợi đã!” Trần Tinh hỏi, “Huynh không tặng ta sao?”

“Tại sao?” Hạng Thuật khó hiểu, “Cho ta lý do?”

“Huynh không thương ta sao?” Trần Tinh dừng bước, cười hỏi.

Hạng Thuật nghiêm túc đáp: “Để, coi, biểu, hiện, của, đệ, đi mau!”

Trần Tinh bất đắc dĩ, đành đi theo Hạng Thuật, Hạng Thuật không đưa chiếc vòng kia cho cậu, mà dẫn cậu tới trước một tòa nhà, dập vòng gõ cửa mấy cái.

Trần Tinh: “Đây là đâu vậy?”

Hạng Thuật: “Mở cửa!”

Bên trong không ai trả lời, Hạng Thuật đẩy cửa tiến vào. Trần Tinh thầm nhủ huynh cũng lịch sự đấy, chứ với cái tính thường ngày, chỉ cần hẹn trước mà gõ cửa không trả lời, chứng tỏ đối phương không tôn trọng Hạng Thuật, kết quả chỉ có một – nhấc chân đạp cửa.

“Huynh thế mà không đá cửa.” Trần Tinh cảm thán.

“Đây là nhà của mình, đạp hư rồi ta lại phải đi lắp à?” Hạng Thuật đáp.

“Gì cơ?” Trần Tinh ngạc nhiên.

Hạng Thuật định khoe với Trần Tinh nhà hắn đặt mua, nào ngờ công nhân rủ nhau đi chơi thu xã hết rồi, nhà mới được trang trí hơn phân nửa, giàn hoa tử đằng đã được dựng lên.

“Ahhhhh!” Trần Tinh có nằm mơ cũng không ngờ tới Hạng Thuật sẽ tặng mình một tòa nhà!

Nơi này rất rộng, là nhà cũ của một người buôn muối ở Kiến Khang, Hạng Thuật đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua nó, đồng thời mua toàn bộ con đường dọc theo sông Hoài, tiếp tục mở rộng thêm.

Các tòa nhà nhiều tầng được xếp theo hình dải uốn lượn, đối diện với hẻm Ô Y ở xa bên kia sông, nếu đứng trên lầu ba vọng ra xa, có thể trông thấy vườn hoa của Tạ gia và Vương gia.

Sâu sau là một khu vườn rộng thông ra sông Hoài, giàn hoa tử đằng được dựng bên bờ, trải dài gần một dặm từ lối vào đến cuối đường!

“Chưa được đẹp lắm,” Hạng Thuật ngẩng đầu nhìn, “để hôm nào nhờ Phùng Thiên Quân tới chăm.”

“Mùa tử đằng qua rồi,” Trần Tinh cảm động vô cùng, “nhưng đẹp quá, vào thu mà cũng đẹp quá chừng.”

Tử đằng vào thu nở không được đẹp lắm, nhưng giàn hoa dài cả một dặm hướng ra sông Hoài vẫn rất mực hoành tráng!

“Ừm,” Hạng Thuật đáp, “đệ thích là được.”

Chỉ hai người sống trong tòa trạch viện này thì hơi phí, còn phải bố trí phòng đàn, phòng trà, thư phòng thật to, với cả phòng ngủ treo đầy màn che ở ven sông.

Nhưng các phòng vẫn chưa được bài trí xong, nước thải chưa dọn, thang vứt lung tung, giường chưa được mang tới, kế hoạch của Hạng Thuật hỏng hết: “Không ngờ thợ thủ công lười biếng, nửa tháng không giám sát, còn tưởng đã bố trí xong hết rồi.”

Bấy giờ Trần Tinh mới hiểu, sở dĩ hôm nay Hạng Thuật dẫn mình tới nhà mới là vì muốn “này nọ” với cậu trong phòng ngủ, thế là cười trêu: “Trước kia huynh là Đại Thiền Vu, chỉ cần hạ lệnh, thuộc hạ đã vội vã làm ngay, ai nào dám chậm trễ? Giờ thành đại địa chủ, công nhân dây dưa thêm một ngày là có thể lãnh thêm nhiều tiền công rồi.”

Hạng Thuật nổi giận, nhìn chằm chằm Trần Tinh, Trần Tinh dắt tay hắn mà an ủi: “Ta không ngại bẩn, làm ở đây cũng được.”

Hạng Thuật im lặng, cúi nhìn vào mắt Trần Tinh, gió sông nổi lên hất nhẹ màn che, tuy là một gian phòng sơ sài lộn xộn với làn gió đượm hơi thở mùa thu, song nó vẫn vô cùng lộng lẫy.

Hạng Thuật lấy vòng tay ra đưa cho Trần Tinh.

“Nghe nói, người Hán dùng vật này để đính ước,” Hạng Thuật bảo, “người câm không biết nói, tặng cho đệ.”

Gương mặt Trần Tinh ửng hồng, cậu giơ tay lên, Hạng Thuật đeo vào giúp Trần Tinh, yên lặng chờ đợi.

Khoảnh khắc ấy, Trần Tinh cảm nhận được sự hồi hộp của hắn.

“Huynh sốt sắng làm gì?” Trần Tinh có hơi buồn cười, “Sợ ta không tặng cho huynh à?”

“Ta không biết,” Hạng Thuật đáp thật nghiêm túc, “ta sợ đánh mất đệ.”

Trần Tinh lấy sợi dây đỏ của mình ra, ngẩng đầu nhìn Hạng Thuật, Hạng Thuật duỗi tay ra, Trần Tinh hơi kiễng chân lên hôn môi hắn.

“Đợi một chút!” Hạng Thuật lập tức ngăn cản, “Chỗ này không được… đệ tính làm gì? Đừng giở trò!”

“Về sở trừ tà không?” Trần Tinh vừa hồi hộp vừa xen lẫn chút chờ mong, “Đi nhé?”

“Cứ vậy mà đi?!” Hạng Thuật khó thể tin nổi.

“Không thì sao?” Trần Tinh nói, “Huynh muốn tháo xuống ư? Tháo rồi ta không đeo cho nữa đâu nhé.”

Hạng Thuật bị Trần Tinh kéo tay rời khỏi nhà mới, Trần Tinh cố tình dắt hắn xuyên qua đám đông, Hạng Thuật mất tự nhiên, thoáng rớt lại sau Trần Tinh một tí, cúi đầu nhìn, thầm nhủ không xong.

“Mặt huynh đỏ ghê.” Trần Tinh nói.

“Vớ vẩn.” Hạng Thuật đè giọng đe nẹt.

Rảo bước giữa phố xá sầm uất, lại đeo vòng tay đính ước, từ mặt tới cổ Hạng Thuật đều đỏ bừng, lâu lâu hắn lại chỉnh lớp áo choàng mỏng bên ngoài, tay áo rộng tung bay trong gió theo mỗi nhịp chân giúp hắn che chắn phần nào.

Cả đời này, Hạng Thuật khó mà quên đoạn đường này, ngoài mặt thì cố hết sức giả vờ bình tĩnh, nắm chặt tay Trần Tinh, nhưng sức nắm đã bán đứng nội tâm của hắn. Không dễ gì mới tới được nơi buộc ngựa, Hạng Thuật đạp lên bàn đạp rồi xoay người lên ngựa, cuối cùng cũng khá hơn, hắn duỗi tay về phía Trần Tinh, giục: “Mau lên đây.”

Trần Tinh ngồi vững đằng trước, lúc này sắc mặt Hạng Thuật mới trở lại như thường.

“Cái gì đang chỏi ta thế?” Trần Tinh quay đầu hỏi.

“Nhảm nhí, jia!” Hạng Thuật giật cương, rời thành Kiến Khang men theo cổng phía tây.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi