ĐỈNH LƯU ẨN HÔN LẬT XE RỒI

Bảo vệ nhìn thấy công kích “hung hãn” và “tàn bạo” của vị khách nữ trước mặt.

So sánh với người tấn công rõ ràng ở thế yếu hơn thổi phì phò trừng mắt mà chẳng thể ra sức, người bị tấn công luôn miệng bảo “Tính mạng bị uy hiếp” lại trông có vẻ vô cùng bình tĩnh nhàn nhã.

Khung cảnh này nhất thời có chút buồn cười.

Bảo vệ dẫn đầu trao đổi ánh mắt với cấp dưới, sau đó ánh mắt dừng tại gương mặt đẹp trai trẻ tuổi của vị khách người châu Á, đánh giá một lát.

Từ trước tới nay Las Vegas là nơi hormone dồi dào, ở đây, nam nữ có chuyện gì cũng chẳng hề bất ngờ.

Có lẽ quý cô xinh đẹp này cũng không nhận ra, thậm chí ngay cả vị khách giàu sang này cũng không ý thức được, nhưng làm một bảo vệ có kinh nghiệm phong phú, anh ta dám khẳng định rằng bầu không khí giữa hai người họ đang trôi nổi mùi tán tỉnh vi diệu.

“Quý cô này, chúng tôi nhất định phải đưa ra nhắc nhở về hành vi nguy hiểm của cô.” Bảo vệ nhìn về phía Khương Minh Chi trước, sau đó chuyển sang Lộ Khiêm, “Hi vọng quý ngài đây không bị hoảng sợ.”

Lộ Khiêm nhìn người phụ nữ nhe răng trợn mắt, nhếch khóe môi lên, thốt ra lời không có chút nhiệt độ: “Tạm thời không sao.”

Anh nói xong thì quay người đi luôn, mãi đến khi bóng lưng người đàn ông biến mất ở hành lang, hai tay Khương Minh Chi mới được thả ra.

“Nhận thấy quý ngài kia không truy cứu sai lầm của cô, chúng tôi không thực hiện các biện pháp xử lý gì với cô nữa.” Bảo vệ nhìn thấy trong mắt Khương Minh Chi dường như có ý cười không nói rõ được: “Không được có lần sau.”

Khương Minh Chi lắc tay, nhìn về phía người đàn ông nào đó đi mất, thêm một lần bị kìm hãm cực đoan, thất bại trước nay chưa từng có.

...

“Tại sao tôi lại xui xẻo thế chứ, tại sao thế huhuhuhu...”

“Tôi đi đến đâu cũng không thuận lợi, tại sao tất cả mọi người đều tin tưởng tên đàn ông kinh tởm Tô Ngạn kia, tại sao tôi chạy ra nước ngoài rồi mà vẫn có đàn ông đối đầu với tôi huhuhu.”

Trong điện thoại, nếu lúc chiều Khương Minh Chi còn có sức phỉ nhổ điên cuồng với Tống Tinh thì bây giờ lại khóc lóc thở không ra hơi.

Tống Tinh nghe mà đau lòng, cô ấy vốn định đi cùng Khương Minh Chi, vé đặt xong cả rồi nhưng trước khi xuất phát bà ngoại cô ấy đột nhiên vào viện, Khương Minh Chi mới đi tới Las Vegas một mình.

Từ nhỏ đến lớn, Khương Minh Chi là một cô gái kiêu ngạo nhường nào chứ, vẻ ngoài và xuất thân đều quyết định hai mươi năm trước cô được mọi người xoay quanh như sao vây quanh trăng, nhưng khi bước vào giới giải trí, đụng phải việc bị phao tin đồn xấu có miệng mà không nói rõ được, đứng dưới luồng sáng bị mấy chục nghìn người kêu gào cút xuống, bây giờ muốn giải sầu nên đi tới nơi khác vẫn không thể thoát khỏi những lời đàm tiếu ấy, thậm chí còn bị người đàn ông xa lạ mắt cao hơn đầu chụp cho cái mũ lừa đảo trộm cắp.

“Mai bà ngoại tôi phẫu thuật, nếu không có vấn đề gì thì tôi sẽ bay đến với bà được không?” Tống Tinh dịu dàng an ủi.

“Tôi mà ở đó chắc chắn sẽ không có người dám bắt nạt bà, chúng ta cùng nhau đập.”

Khương Minh Chi dùng cục giấy nhăn nhúm lau nước mắt nhoe nhoét trên mặt, nghẹn ngào: “Không, không cần đâu.”

“Ngày mai tôi, huhuhu, ngày kia, mua vé về.”

Tống Tinh: “Thế thì bà ăn gì đó ngon đi đã, có phải tối bà chưa ăn gì đúng không, khóc tốn thể lực nhất đó, lúc này bà ăn bao nhiêu cũng không béo, tin tưởng tôi.”

Khương Minh Chi khàn giọng đáp: “Ừm.”

Cô đã trả căn loft ba mươi nghìn đô, lúc này ngồi ở góc nhà ăn của khách sạn mới.

Cô thút thít dùng giấy lau nước mắt qua loa, nước mắt vẫn không kìm được rơi lã chã, mãi đến khi trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một cái khăn vuông vắn.

“Cô vẫn ổn chứ?”

Khương Minh Chi nước mắt mông lung ngẩng đầu lên.

Người đàn ông có mái tóc vàng mềm mại, đôi mắt màu xanh lam như nước biển, anh ta đưa cho cô một cái khăn vuông vương mùi nước hoa, trong mắt là ý tốt và thân thiện.

Vì ngẩng đầu lên nên Khương Minh Chi hơi hé miệng.

Đây là một người đàn ông da trắng rất đẹp trai, trông anh ta trẻ tuổi như thế, ánh mắt dịu dàng trong veo khiến Khương Minh Chi nhớ tới Thomas William Hiddleston lúc quay “Chiến Mã”.

“Tôi cảm thấy có lẽ cái này có ích hơn.” Giọng anh ta cũng êm tai y như Thomas William Hiddleston, tiếng Anh trầm thấp từ tính, thấy cô gái không vươn tay ra nhận khăn của mình, anh ta bèn nói thêm.

Khương Minh Chi chậm rãi vươn tay nhận lấy cái khăn mùi xoa ấy.

“Cảm ơn.”

...

Lộ Khiêm đổi khách sạn một lần nữa.

Cứ nghĩ tới việc có lẽ cô gái tên Minzy ở trong không gian cách mình không xa ve v4n với người đàn ông khác, anh cảm thấy mình cần thiết phải đổi khách sạn khác.

Người bên quan hệ công chúng đề xuất nhà ăn của khách sạn mới này có cảnh đêm cực kỳ đẹp.

Lộ Khiêm ngồi xuống bàn riêng ở sát cửa sổ, trong khoảng thời gian xa hoa đồi trụy này, tháp Eiffel, đài phun nước Bellagio và cả vòng quay High Roller lớn nhất thế giới đều thu vào đáy mắt.

Tiếc là anh không bị cảnh sắc này lay động, nếu không phải nhìn thấy một người nào đó lần thứ tư ở đây, với anh mà nói thì vị trí này thực sự rất nhàm chán.

Bàn riêng ở vị trí hơi cao hơn mặt bằng chung của khách sạn, Lộ Khiêm chỉ hơi liếc nhìn qua đã nhìn thấy vị quý cô Minzy một lần nữa.

Anh đã không thể đếm xuể đây là lần thứ mấy có duyên gặp được quý cô này trong ngày hôm nay.

Lần này ngồi đối diện cô là người đàn ông tóc vàng mắt xanh, mặc Âu phục màu nâu đậm.

Dường như hai người đang nói gì đó, anh thấy quý cô Minzy cúi mặt, hình như còn đang khóc, đuôi mày khóe mắt biểu cảm đều chứa vẻ e thẹn.

Lộ Khiêm nhìn cảnh ấy từ xa, cảm thấy cô được săn đón ở thành phố này cũng không phải chuyện gì khiến người ta ngạc nhiên.

Ít nhất là người đàn ông đối diện cô rất hưởng thụ, có lẽ giây phút này anh nên chúc mừng cô, cuối cùng cô cũng đạt được mục tiêu hôm nay.

Lộ Khiêm bỏ lỡ mất sự không vui chợt thoáng qua trong lòng.

Người bên quan hệ công chúng mang một chai Romanee Conti có số năm không nhỏ tới nhưng lại thấy vị khách của mình không nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.

Ông ta nhìn theo tầm mắt của anh, thế mà lại nhìn thấy quý cô mất lịch sự tấn công ở khách sạn trước đó cũng đang ở đây.

Ông ta nghĩ thầm quý cô này đúng là không chịu thua, nhanh như thế mà đã có thể đổi mục tiêu khác, nhưng khi nhìn sang người đàn ông ngồi đối diện cô, bỗng nhiên ông ta lại bật cười chế giễu.

Lộ Khiêm nhìn thấy nụ cười trên mặt người bên quan hệ công chúng.

Người làm quan hệ công chúng cao cấp ở sòng bạc thông thạo tùy mặt gửi lời nhất, không cần Lộ Khiêm hỏi, ông ta đã cúi người lên tiếng: “Bọn họ rất xứng đôi.”

Tên ranh tóc vàng kia tên là Chris, là hồ ly tinh đực xấu xa có tiếng ở nơi này, đừng thấy anh ta phong độ thân sĩ thế mà lầm, bắt chước giọng tiếng Anh vô cùng chuẩn chỉnh, nhưng sáng hôm sau anh ta sẽ vơ hết đồ đạc giá trị của người phụ nữ hứng thú triền miên với anh ta tối hôm trước rồi biến mất.

Thỉnh thoảng ngày hôm sau anh ta cũng sẽ biến mất với đồ đạc giá trị của đàn ông, bởi vì dù sao không chỉ có phụ nữ mới thấy hứng thú với dáng vẻ vô hại đấy của anh ta.

Nhưng có lẽ hôm nay Chris cũng không ngờ được rằng anh ta giả dạng làm quý ngài danh giá, đồng thời, con mồi đối diện thầm suy tính trong lòng làm thế nào để bẫy được đồ ngu ngốc có tiền là anh ta.

Lộ Khiêm nghe người bên quan hệ công chúng giải thích xong thì nhận ra tình hình này thú vị hơn nhiều so với tượng tượng của anh.

Anh nhấp một ngụm rượu vang đỏ sẫm, trong tầm mắt, Chris lịch sự nhã nhặn như bất cứ cậu ấm nào trong xã hội thượng lưu, còn quý cô Minzy kia, đối mặt với chàng trai mình mến mộ thì mức độ ngây thơ đáng yêu được cô nắm bắt vô cùng vừa vặn.

Giữa chừng, cô đứng dậy vào nhà vệ sinh.

Lộ Khiêm định không nhìn nữa nhưng trong tầm mắt mình lại chợt thấy người đàn ông tóc vàng cầm ly rượu đối diện lên, lấy một viên thuốc con nhộng ra rồi đổ bột phấn vào trong đó, lắc lắc cho đến khi bột phấn biến mất hoàn toàn trong rượu, sau đó anh ta lại đặt ly về vị trí đối diện.

Lộ Khiêm thấy vậy thì nhíu chặt mày.

Chỉ chốc lát sau, quý cô Minzy kia quay lại từ nhà vệ sinh.

Không biết có phải vì có cùng mục đích hay không mà hai người có sự đồng điệu với nhau chẳng thể lường trước, cô và người đàn ông đối diện nói chuyện vô cùng vui vẻ, nước mắt trên mặt cô đã biến mất chẳng thấy tăm hơi, cô ngửa đầu uống cạn ly rượu đã bị bỏ thêm bột phấn.

...

Như một luồng sáng trong bóng tối, ánh mặt trời luôn ẩn sau gió mưa, Khương Minh Chi phát hiện hóa ra trên thế giới này vẫn còn người tốt.

Nếu là bình thường thì cô sẽ không nói chuyện tán gẫu với một người đàn ông xa lạ lâu thế này, nhưng hôm nay vì cô gặp phải nhiều điều quá đáng, trong lúc cô khóc lóc cảm thấy cuộc đời u ám, sự an ủi của một người xa lạ thân thiện ở nơi đất khách quê người này đáng quý biết bao.

Người xa lạ vừa lịch sự, phong độ lại kiên nhẫn này tên là Chris.

Chris ăn nói rất khéo, không đáng ghét như anh giai người da đen răng trắng, mỗi một câu anh ta nói ra đều vừa khéo, khiến người nghe cảm thấy thoải mái, cho dù kể chuyện hài cũng không khiến người khác thấy bị xúc phạm.

Anh ta nghiêm túc lắng nghe cô nói về nhóm nhạc nổi tiếng gần đây, khi cô bắt chước wink một cái, anh ta cũng học theo, tạo dáng rất kỳ lạ, sau đó nói wink rất khó với anh ta, còn dùng giọng điệu có chút khoa trương nói cô thật giỏi.

Phản ứng của anh ta chữa lành lòng tự ái của Khương Minh Chi bị tổn thương nghiêm trọng bởi người đàn ông cay nghiệt tên Herbert.

Cùng một động tác, cùng một khung cảnh, có người nói cô rất giỏi, có người lại có ánh mắt đầy châm chọc như xem trò vui rồi coi cô như tên trộm lừa đảo.

Khi con người chịu tổn thương yếu đuối nhất cũng là lúc dễ mất phòng bị nhất.

Khương Minh Chi dần dần buông lỏng đề phòng, cuối cùng cũng tìm được cảm giác vui vẻ xa cách đã lâu.

Cô không uống nhiều rượu lắm nhưng hình như tác dụng của rượu này hơi nặng, cô quay lại trò chuyện một lát thôi đã cảm thấy say rồi, ngây ngất chếnh choáng, đồng thời trong cơ thể như có luồng nhiệt yếu ớt không biết chui từ đâu ra khiến cô không thể lơ là.

Chris nói anh ta đưa cô về phòng.

Khương Minh Chi hơi do dự rồi gật đầu, ngay cả động tác đỡ cô mà Chris thực hiện vẫn rất hoàn hảo, cẩn thận duy trì bàn tay lịch sự.

Khương Minh Chi yên tâm, dù cảm thấy bước đi có chút mất trọng lượng nhưng vẫn không quên nói: “Tôi nói với anh nhá, hôm nay tôi đụng, đụng phải hai người. Có một, ợ, khá là đáng ghét, còn một người, cực kỳ cực kỳ cực kỳ đáng ghét.”

“Tôi hơi nóng.” Cô kéo cổ tay áo lên một chút, “Vì sao trên thế giới này lại có, ợ, người đáng ghét như thế chứ. Rõ ràng tôi tự thuê loft ở...”

Chris đột nhiên ngắt lời cô: “Cô ở căn loft?”

Đó là loại phòng chỉ đứng sau villa.

Khương Minh Chi: “Đúng vậy.”

Chris không tiếp tục giấu diếm nụ cười trên mặt nữa, vội vã đỡ quý cô trẻ trung xinh đẹp này về phòng.

Nhưng anh ta vừa mới đi ra khỏi nhà hàng, đường đi phía trước bị ai đó ngăn cản.

Khương Minh Chi vẫn đang lải nhải mắng người đàn ông xấu xa kia độc ác nhường nào, đang đi lại tự dưng dừng lại.

Cô nhìn thấy người đàn ông bị mình xói xỉa bỗng xuất hiện trước mặt.

Lộ Khiêm nhíu mày nhìn hồ ly tinh đực xấu xa nổi tiếng bên cạnh và quý cô Minzy mặt đã đỏ bừng.

Anh nghĩ nếu không có ly rượu bị bỏ thêm đồ linh tinh, anh sẽ lười lo chuyện không đâu này, có khi còn hứng thú xem bọn họ phát hiện ra mục đích thật sự của đối phương rồi tranh cãi ỏm tỏi.

Nhưng nếu bỏ thêm đồ...

Thêm một lần nữa, Lộ Khiêm xác định quý cô Minzy này đúng là người mới thiếu kinh nghiệm, nghiệp vụ câu cá cũng không thạo, câu được tên lừa đảo già đời chưa nói, con bị mắc bẫy chiếu hết ngược lại*.

*Chiếu hết: Trong cờ vua, bạn bị chiếu tướng và không còn đường cứu. Chiếu hết ngược lại nghĩa ẩn dụ là bạn đang ở thế có lợi nhưng bị đảo ngược thành thế yếu.

Anh không dám chắc sau này nếu không có mình thì cô có thể may mắn thế nữa không.

Chris không quen người đàn ông châu Á trước mặt mình nhưng anh ta quen người đứng phía sau người đàn ông châu Á này.

Nhân viên quan hệ công chúng cao cấp của sòng bạc ở Las Vegas chỉ đón tiếp khách giàu sang cấp nghìn tỷ.

Ánh mắt của người đàn ông châu Á dừng tại cô gái mà anh ta vất vả mãi mới sắp tóm được vào tay, không phải ánh mắt nhìn một người xa lạ.

“Chris.” Người bên quan hệ công chúng của sóng bạc gọi tên anh ta.

Chris thầm than một tiếng xui xẻo rồi lập tức thả người phụ nữ bên cạnh ra, làm nghề này quan trọng nhất là co được dãn được, nếu không anh ta sẽ chẳng thể lăn lộn đến bây giờ mà vẫn bình an vô sự.

Chris giơ hai tay l3n đỉnh đầu: “Xin lỗi. Là lỗi của tôi.”

“Tạm biệt quý ngài đây.” Anh ta quay người bỏ chạy.

Khương Minh Chi đột nhiên bị thả ra, chưa kịp phản ứng lại, Chris đã bỏ chạy mất tăm như thỏ.

Cảm giác lạ lẫm trong cơ thể ngày càng mãnh liệt, cô cảm thấy đầu óc cứ như ngày càng nặng nề, cô quay đầu nhìn bóng lưng chạy đi của Chris rồi lập tức quay lại nhìn người đàn ông làm thế nào cũng không tránh thoát được ở đối diện.

Anh vẫn dùng ánh mắt ấy nhìn cô, từ trên cao nhìn xuống, như đang bố thí thương hại.

Sự xuất hiện của anh đã đuổi Chris đi mất.

Lúc này cơ thể và tinh thần đều kỳ lạ cực kỳ, Khương Minh Chi cảm thấy dường như mình không thể tiêu hóa nổi tất cả những gì xảy ra lúc này, chỉ thấy khó chịu.

Khó chịu vì không thấy Chris nữa, khó chịu khi lại đụng phải anh.

Cô không muốn tranh luận gì thêm với anh, tất cả những chuyện xảy ra hôm nay nói với cô rằng, cuối cùng cô sẽ mãi mãi khiến bản thân khó xử.

Trộm, lừa đảo, “đào mỏ” chuyên lừa kẻ ngu, cô không muốn để anh tạo thêm cho mình thân phận mới gì nữa.

Khương Minh Chi chậm rãi ngồi xổm xuống đất dọc theo bức tường, trước mắt ngày càng mơ hồ.

Người phụ nữ ngồi dưới đất đột nhiên khóc òa lên.

Cô thút thít, vai hơi rung, tiếng rất nhỏ nhưng lại không kìm được sự đau lòng.

Lộ Khiêm nghe thấy tiếng khóc.

Trước đó không lâu, người phụ nữ này vẫn sung sức xông tới trước mặt anh nói năng lớn tiếng, bây giờ lại ngồi xổm dưới đất khóc.

Lộ Khiêm liếc nhìn người co rúm lại trên đất.

Cảm giác này khiến anh chợt nhớ đến Lộ Lê trước khi kết hôn, lúc cô ấy lặng lẽ rơi nước mắt trước mặt anh.

Khi đó anh không nói gì cả, lặng lẽ nói với Lộ Lê rằng đã quyết định đâu vào đấy rồi, sẽ không thay đổi gì vì cô ấy khóc.

Người bên quan hệ công chúng cũng nhìn người phụ nữ gào khóc, do dự mở miệng: “Ngài Herbert, xin hỏi bây giờ gọi cảnh sát hay là... gọi bác sĩ?”

Vì ly rượu kia bị bỏ thêm đồ rồi.

Ở Las Vegas, giao người say rượu cho cảnh giác là chuyện vô cùng phổ biến, mỗi ngày cảnh sát ở đây đều phải đối mặt với số lượng lớn kẻ say xỉn và người lang thang, kiên nhẫn có hạn, vì thế sau khi một người say rượu được đưa lên xe cảnh sát sẽ phải chịu đãi ngộ không được dân chủ gì cho cam.

Lộ Khiêm kiềm chế sự khó chịu không biết đến từ đâu, im lặng mấy giây.

“Bác sĩ.” Anh nói.

“Vâng.” Người bên quan hệ công chúng gật đầu đồng ý, nhìn sang người phụ nữ khóc thút thít trên đất, hít vào một hơi, cuối cùng cũng không nói gì thêm.

Ông ta biết mỗi lần Chris gặp được vị khách xinh đẹp hay thích bỏ thêm gì đó vào rượu, trong tình huống ấy, bác sĩ có đến cũng không giúp được gì nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi