ĐỊNH MỆNH DẪN LỐI

Bây giờ Meiling với Kenji bận rộn đi sắm đồ cho lễ cưới, Meiling thì háo hức chạy lung ta lung tung còn Kenji chỉ đút tay vào túi quần ung dung bước đi.


- Kenji à, cái nào cũng đẹp hết em không biết phải chọn cái nào cả


Meiling nhìn Kenji, miệng trầm trồ khen những tấm thiệp cưới được sắp xếp ngay ngắn.


Kenji cũng lại gần ngắm nhìn qua một lượt, sau đó quay sang phía Meiling đang ngắm những tấm khác.


- Em thích màu nào


- Màu nào cũng đẹp cả


- Vậy chọn màu trắng nha


- Em thấy màu đỏ đẹp hơn


- Em nói màu nào cũng đẹp mà


- Màu đỏ đẹp hơn, với lại màu đỏ là tượng trưng cho tình yêu mà


- Được rồi theo ý em


Xong phần thiệp mời, tiếp theo là phần trang trí, Meiling háo hức chạy tới lễ đường. Có vẻ cô nàng rất hào hứng cho hôn lễ sắp tới này


- Kenji, anh nghĩ lễ đường nên trang trí như thế nào


- Màu hồng nhé


- Thôi, bánh bèo quá


- Màu trắng


- Đơn giản quá


- Màu vàng


- Chói mắt


- Màu đỏ


- Lòe loẹt lắm


- Màu lam


- Được! Màu đó được, còn về phần trang trí kiểu gì thì tùy anh


Kenji chán nản thở dài đi theo cô.


-------------------------------------


- Eriol, anh xong chưa, sao có bộ đồ mà lâu thế - Tomoyo sốt sắng đứng ngoài cửa phòng thay đồ, trên tay cầm một đống bộ lễ phục dành cho nam


- Từ từ chứ em, nguyên một bộ lễ phục chứ có phải đồ bơi đâu - Eriol nói vọng ra, tay chân lóng ngóng với bộ quần áo trên người


"Cạch" 


Cánh cửa mở, Eriol bước ra với bộ vest bảnh bao, Tomoyo mỉm cười xoay người Eriol khắp phía.


- Eriol, xoay bên này nào


- Được rồi, giờ quay ra đằng sau


- Xoay về phía này để em chỉnh cà vạt


Sau một hồi xoay đi xoay lại, nhìn ngang nhìn dọc, Eriol nhìn Tomoyo, ánh mắt chờ mong.


- Tomoyo, vậy là xong rồi đúng chứ, mình lấy bộ này nha, anh thấy bộ này đẹp rồi


Tomoyo nhíu mày suy nghĩ, tay ôm chặt đống quần áo trên tay, miệng chu môi ra trông thật dễ thương.


- Không được! Anh thử bộ này đi - nói rồi cô đưa cho anh một bộ lễ phục khác cầm trong tay


- Hả! - trong lúc Eriol còn mơ màng ngắm Tomoyo thì sau khi nghe lời cô nói anh như muốn té ngửa, trợn tròn mắt nhìn cô


- Nhanh lên đi anh, rồi còn tới lượt em nữa


- À rồi rồi - anh gật đầu như máy móc, luống cuống kéo rèm bước vào


Sau một hồi thay đi thay lại nhiều lần, cuối cùng cũng có một bộ lọt vào mắt xanh của Tomoyo, sau khi được tha, anh choáng váng ngồi xuống ghế, chả buồn làm gì.


Cho tới khi Tomoyo bước ra với bộ váy cưới trên người, Eriol cũng chỉ nhìn một chút rồi gật đầu.


Tomoyo thì lại nghĩ đó là Eriol miễn cưỡng gật đầu nên đi thay váy khác, còn Eriol thì váy nào cũng gật gật đầu, chưa nhìn kĩ là xấu hay đẹp.


Cuối cùng Tomoyo tức quá không chịu nổi mà mở miệng.


- Eriol, rốt cuộc anh có chú tâm hay không, sao bộ váy nào anh cũng gật đầu thế, không hề có một lời nhận xét nào là sao


Lúc này Eriol mới giật mình, tỉnh táo ngồi thẳng lưng lên, vội tìm lời cứu chữa.


- Đâu có, chỉ là anh thấy em mặc bộ nào cũng đẹp mà, váy nào cũng hợp với em hết cả, anh không biết nói sao nên chỉ biết gật đầu thôi


Nghe Eriol nói vậy cô cũng có chút vui, nhưng vẫn cố giữ chất giọng nghiêm túc của mình.


- Có thật là chỉ có như vậy không, hay là lúc đó anh đang suy nghĩ về nơi đâu, em thấy anh có vẻ không tập trung lắm


- Đâu... đâu có Tomoyo, anh thực sự thấy đẹp mà, vợ yêu của anh mặc bộ nào cũng đẹp hết á


Eriol sợ hãi cố nịnh nọt Tomoyo và đã thành công. Tomoyo phì cười khi nghe từ "vợ yêu" đồng thời cũng mềm lòng không ít.


- Thôi được rồi, anh không cần phải nịnh tới mức vậy đâu, nãy là em chỉ đùa tí thôi mà


- Hả! - Eriol nghệch mặt ra nhìn Tomoyo. Làm anh tưởng lỡ đâu cô giận tới mức không thèm thử đồ cưới nữa chứ


- Anh còn ở đó nhìn gì, lại đây giúp em chọn váy cưới nè, em không biết chọn cái nào hết 


- À... ừ - thế là Eriol như một cái máy móc chạy ra phụ Tomoyo chọn váy


-----------------------------------------


Tới hôn lễ của Meiling và Kenji, mọi người đều có mặt đông đủ. Tới giờ lành, cánh cửa mở ra, Meiling với bộ váy cưới lộng lẫy tiến vào lễ đường cùng cha.


Sau khi cha sứ tuyên bố hai người họ là vợ chồng, những tràng vỗ tay nồng nhiệt vang lên thay cho lời chúc phúc cùng lúc đó là tiếng pháo nổ ra, từng hạt kim tuyến đủ sắc màu rơi xuống đôi uyên ương đó.


Chuyện gì tới cũng sẽ tới...


Kenji rất là mong chờ tới đêm nay. Khi màn đêm buông xuống, anh háo hức đi qua đi lại chờ Meiling tắm xong, cứ 5 phút là chạy tới gõ cửa phòng tắm.


- Meiling, em xong chưa


- Chưa


- Meiling, tắm xong chưa


- Chưa xong


- Em tắm xong chưa


- Chưa có xong


- Meiling, sao em lâu thế


- Từ từ nào, anh có mong chờ được tắm cũng phải đợi em tắm xong chứ


- Meiling ơi, em xong chưa, lâu quá


- Từ từ, đã tới ngày tận thế đâu mà anh lo giữ vậy 


Nghe giọng Meiling gắt lên thế, anh cũng không dám gõ nữa, đành ngoan ngoãn ngồi trên giường đợi vợ.


Đến khi Meiling bước ra, anh mừng rỡ định chạy lại chỗ cô thì bị Meiling quăng cho một câu rồi bỏ đi sấy tóc.


- Anh lo mà đi tắm nhanh đi, trời tối rồi đó


Vậy là đứa con rể của nhà họ Li nghe lời vợ răm rắp, thất thểu lấy quần áo đi tắm cho lẹ.


Đến khi anh bước ra, thấy Meiling đã ngồi trên giường, tay cầm điện thoại lướt lướt, anh tưởng cô đã sẵn sàng liền chạy tới nằm trên giường ôm lấy eo cô.


- Meiling à


- Hửm


- Em làm gì đó


- Nhắn tin


- Trai hay gái


- Gái


Không đợi anh nói tiếp, cô đã cất điện thoại đi, nằm xuống chùm chăn lên, bỏ lại một câu.


- Muộn rồi, anh ngủ đi, mai dậy sớm đó


Kenji ngớ người nhìn Meiling, mãi một lúc sao mới có phản ứng.


- Ơ... ơ Meiling à, em có quên chuyện gì cần làm không


- Không, chuyện gì cần làm em cũng làm hết rồi


- Không... không phải mấy chuyện đó


- Đi ngủ đi


- Không, anh không ngủ đâu


- Tùy anh


- Meiling à


- Meiling


Meiling nằm im không trả lời. Anh thấy vậy cũng đành cắn răng mà ôm gối đi ngủ.


Đêm tân hôn của họ đã trôi qua một cách yên bình như thế.


-----------------------------


Lễ cưới của Tomoyo và Eriol cũng hoành tráng không kém, sau khi nhận được những lời chúc từ mọi người, Eriol liền nói nhỏ vào tai Tomoyo một câu.


- Vợ đừng quên nhiệm vụ tối nay nhé


Tomoyo mặc dù hiểu tối nay sẽ làm gì, khuôn mặt có chút đỏ lên nhưng vẫn giả nai.


- Tối nay? Tối nay em phải làm gì à


- Nhiệm vụ vợ chồng đó


- Nấu ăn cho anh hả


Anh suýt ngất trước câu trả lời của cô, cô có hiểu những lời anh nói không vậy.


- Không phải chuyện đó. Thế buổi tối sau khi cưới người ta thường làm gì


- À, là đêm tân hôn hả


- Đúng rồi đúng rồi - hai mắt Eriol sáng lên, gật đầu lia lịa


- Nói chuyện với nhau


- Không phải


- Đếm tiền


- Cũng không


- Việc ai người nấy làm


- Càng không phải


- Vậy thì chịu, em không biết - nói rồi Tomoyo xách váy đi sang chỗ Sakura nói chuyện


- Này Syaoran, sao cái mặt cậu ta trông thảm thế kia - Kenji huýt vai Syaoran, tay chỉ về phía Eriol


- Làm sao mình biết được


- Chả lẽ cậu ta đau bụng


- ...


Đêm tân hôn hôm đó, có lẽ Eriol phải năn nỉ dữ lắm mới được sự đồng ý của Tomoyo, về phần Kenji thì ai cũng biết rồi, anh là phải mấy tuần sau mới thực hiện được nguyện vọng của mình. Thế còn Syaoran? 


Con sói đó là nhảy thẳng vào luôn không cần biết Sakura có đồng ý hay không đã hành hạ con nhà người ta rồi còn đâu.


Ba cặp sau khi trải qua bao nhiêu sóng gió cuối cùng cũng được hưởng hạnh phúc, họ xứng đáng được như thế.


Đặc biệt là Syaoran và Sakura, họ xa nhau 10 năm, gặp lại nhau trong hoàn cảnh không ai nhận ra ai, nhưng ông trời không phụ lòng họ, cho họ đến với nhau, nhưng từ đó tới đích đến lại phải trải qua rất nhiều thử thách đến mức tưởng chừng như bỏ cuộc, thế mà họ làm được. Chỉ cần có tình yêu. Chỉ cần có niềm tin là không việc gì là không thể.


                                                     THE END

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi