ĐỊNH MỆNH TRÁI NGANG ANH YÊU EM!


Lý Thiên Nguyệt chợt nhớ đây là nhà của Lục Nghị Phàm, tức tốc gỡ tay Mạc Thiên Nhật Dạ đang đặt trên eo mình ra.

Tình huống này cô chưa nghĩ tới bao giờ.

Mạc Thiên Nhật lườm Lục Nghị Phàm một cái, nhẹ giọng nói" Đi ngủ đi"
Lý Thiên Nguyệt cũng buồn ngủ chỉ là không thấy Mạc Thiên Nhật Dạ đang ở đâu nên đi kiếm thôi vì vậy cô nhanh chóng đi lên lầu
Đợi Lý Thiên Nguyệt khuất khỏi cầu thang Mạc Thiên Nhật Dạ mới dời mắt.

Lục Nghị Phàm ngồi ở ghế so fa từ lúc Lý Thiên Nguyệt bước xuống anh đã ăn ngay một tộ cẩu lương chính hiệu.

Thật không biết hai con người này đến đây đề gi3t chết anh hay gì đấy.

Quen biết Mạc Thiên Nhật Dạ đã lâu anh thừa biết Mạc Thiên Nhật Dạ sẽ không đối tốt với ai quá mức nhất là phụ nữ.

" Cậu yêu Lý Thiên Nguyệt rồi à?" Lục Nghị Phàm lắc nhẹ ly rượu, giọng nói có ý cười vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng.


Mạc Thiên Nhật Dạ quay lại chỗ ngồi không trả lời ngay, uống một ngụm rượu mới chầm chậm nói" Cậu nghĩ sao?"
Lục Nghị Phàm biết Mạc Thiên Nhật Dạ là một người rất cuồng công việc không có thời gian đâu mà yêu đương nhưng từ khi kết hôn với Lý Thiên Nguyệt Lục Nghị Phàm lại thấy Mạc Thiên Nhật Dạ không tịnh tâm vào công việc như trước kia nữa.

Lục Nghị Phàm cười nhẹ nói" Cậu đã yêu thật rồi" đây chính là điều mà Lục Nghị Phàm không bao giờ nghĩ tới.

Mạc Thiên Nhật Dạ vậy mà đã yêu rồi.

Ngừng một chút Lục Nghị Phàm nói tiếp" Cả tôi cậu và Lưu Mộ Hàn đều là anh em chí cốt từ lúc học cấp hai bây giờ cậu lấy vợ rồi yêu đương trước bọn tôi nữa,nếu Lưu Mộ Hàn biết cậu như vậy sẽ phản ứng như nào.

"
" Cậu không nghi Lý Thiên Nguyệt à?"
Mạc Thiên Nhật Dạ nhíu mày hỏi ngược lại" Nghi gì?"
Lục Nghị Phàm cười khẩy, rất muốn chê bai khả năng quan sát của Mạc Thiên Nhật Dạ" Cậu không thấy Lý Thiên Nguyệt có điểm gì kì lạ à?Từ một người bướng bỉnh kiêu căng không chấp nhận cuộc hôn sự này đột nhiên giờ lại đồng ý kết hôn trở thành vợ hiền dâu thảo, đừng nói với tôi cậu thực sự không để ý đến những điểm này?"
Mạc Thiên Nhật Dạ vẫn im lặng không tiếp lời.

Cả bản thân anh còn không hiểu mình đang bị gì mà.

Sáng hôm sau, ánh sáng của những tia nắng chiếu rọi qua cửa kính rồi gọi vào giường nơi Lý Thiên Nguyệt đang ngủ.

Lý Thiên Nguyệt nhíu mày,từ từ mở mắt ra.

Thấy bên cạnh đã lạnh ngắt, chắc Mạc Thiên Nhật Dạ đã thức từ lâu nhưng cũng có thể lúc cô đi xuống tới giờ không nghĩ cũng không chừng.

Rửa mặt xong cô đi xuống lầu.

Đúng như dự đoán cả Mạc Thiên Nhật Dạ và Lục Nghị Phàm đang có mặt ở đây.

Chẳng biết hai người bận tâm sự gì mà thức thâu đêm đến sáng.

" Chào buổi sáng" Lý Thiên Nguyệt đi lại gần chỗ hai người.


" Ngủ ngon không Mạc thiếu phu nhân?"
Lý Thiên Nguyệt hơi khựng lại, không khỏi nhíu mày.

Chưa bao giờ Lục Nghị Phàm kêu cô như vậy cả giữ lắm cũng chỉ là Đại tiểu thư họ Lý thôi.

Cô thật tò mò không biết hôm qua họ đã nói gì với nhau.

" Chúng ta ở đây chút nữa về hả anh?"
" Ừm,anh kêu người lấy đồ rồi đó em thay đi" Mạc Thiên Nhật Dạ nhìn Lý Thiên Nguyệt nói.

Nhìn túi đồ đang đặt trên bàn Lý Thiên Nguyệt nhanh chóng cầm lấy đem lên phòng.

Mười phút sau cô lại đi xuống thì không thấy ai ở đó.

Nghe tiếng ồn trong phòng bếp cô nhanh chóng đi vào xem.

Thật bất ngờ khi cô nhìn thấy hai Thiếu gia của hai nhà họ lớn bậc nhất ở đây đang bận rộn nấu ăn.

Thật đúng là được mở mang tầm mắt.


Lý Thiên Nguyệt đi lại, ý cười trên mặt lộ rõ" Ối ôi, em* đang thấy cái gì đây?"
* Giải thích: theo số tuổi thật của sát thủ Rose là hai mươi tuổi còn Lý Thiên Nguyệt là mười chín tuổi, Mạc Thiên Nhật Dạ đã ba mươi bốn tuổi và Lục Nghị Phàm bằng tuổi Mạc Thiên Nhật Dạ vì vậy xét theo tuổi thật hay lấy tuổi Lý Thiên Nguyệt cô vẫn nhỏ hơn hai người kia.

Mạc Thiên Nhật Dạ và Lục Nghị Phàm nhìn Lý Thiên Nguyệt không nói gì vẫn tiếp tục nấu ăn.

Lý Thiên Nguyệt sắn tay áo đi lại hỏi" Có cần em phụ gì không?"
Lục Nghị Phàm chỉ chỉ vào rỗ rau nói" Cô lại rửa rau đi"
Lý Thiên Nguyệt gật gật đầu nhanh chóng đi lại rửa.

Cả ba dù không hẹn trước nhưng rất ăn ý nấu ăn với nhau.

Cảnh tượng này thật khiến người ta trầm trồ.

Các tiểu thư thiếu gia lại tụ họp lại nấu ăn mà một cảnh tượng khó mà có được.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi