ĐỊNH MỆNH TRÁI NGANG ANH YÊU EM!


Sáng hôm sau Lý Thiên Nguyệt không tự lái xe mà ngồi xe của Mạc Thiên Nhật Dạ đến văn phòng.

Ngồi trên xe Lý Thiên Nguyệt lơ đãng nhìn phía sau vài lần, cuối cùng cũng tìm thấy một vỏ son bạc nằm trong khe hở của ghế da phía sau.

Lý Thiên Nguyệt mở thỏi son ra nhìn vào bên trong nhướn mày cười.

Mạc Thiên Nhật Dạ nhàn nhạt nhìn lướt qua thỏi son, giọng điệu y như đêm qua" Em thật sự không muốn đổi xe?"
Lý Thiên Nguyệt mân mê cây son trong tay" Dù sao em cũng chẳng để ý đến chiếc xe, mà mục đích của cô ta cũng không phải thỏi son này"
Mạc Thiên Nhật Dạ cong môi cười, cô gái nhỏ này ngoài miệng nói tin anh, làm như mình đã nghĩ thông suốt nhưng trong lời nói lại hàm chứa sự ghen tuông.

Buổi chiều Vương Cẩn Mai lái xe rời khỏi công ty, bỗng trông thấy Lý Thiên Nguyệt đang xách túi xách đi ngang qua quảng trường công ty.


Cô ta ngừng xe lại khách sáo chào hỏi" Mạc Phu Nhân?"
Lý Thiên Nguyệt nhìn về phía xe của cô ta" Xe của thư ký Vương đã sửa xong rồi à?"
Vương Cẩn Mai khẽ cười, khách sáo nói" Hôm qua tôi đã điện kêu người đại lý xe tới.

Không ngờ hiệu xuất làm việc của đại lý này lại tốt thật mới một hôm đã sửa xong xe"
" Quả thật là rất tốt.

Bây giờ đang là mùa mưa mà có thể sửa xe trong thời gian ngắn như vậy,chắc lần sau tôi phải ghé qua đại lý xe của cô mới được"
Nói rồi Lý Thiên Nguyệt lấy một cái túi xinh sắn trong túi đưa cho Vương Cẩn Mai.

Vương Cẩn Mai khẽ ngẩn người" Đây là?"
" Hôm qua ngồi trên xe chồng tôi,tôi không để ý lắm,sáng nay tôi đã tìm trên xe quả thật có thấy cây son của thư ký Vương " Lý Thiên Nguyệt cười nói tiếp" Nhưng tiếc là khi tôi tìm thấy là lúc tôi đang rửa xe,công nhân rửa xe bất cẩn làm ướt,tôi nhìn cũng rất tiếc.

Đúng lúc hôm nay tôi rảnh, trước khi đến đây đã mua một thỏi son mới cho cô, cô nhận lấy đi"
" Phu nhân thật sự không cần đâu cũng chỉ là một thỏi son,không nhất thiết phải để đích thân phu nhân mua trả lại.

Cũng tại tôi bất cẩn làm rơi trên xe của Mạc Tổng" Nụ cười của Vương Cẩn Mai vừa khách sáo vừa xa cách,cô ta còn chu đáo mở cửa xe đi xuống để trò chuyện với Lý Thiên Nguyệt.


Lý Thiên Nguyệt nhận thấy Vương Cẩn Mai là người đối nhân xử thế liền cười đáp" Tối qua đã khuya vậy mà thư ký Vương lại gọi điện để tìm kiếm thỏi son, tôi nghĩ thỏi son này rất quan trọng với thư ký Vương.

Dù gì tôi cũng đã lỡ mua rồi, màu son này không hợp với tôi, cô cứ lấy đi"
Nói rồi cô để túi quà vào trong xe của Vương Cẩn Mai.

Vương Cẩn Mai không từ chối được, chỉ đành cười trừ với Lý Thiên Nguyệt nói" Vậy thế này đi, chiều nay tôi phải ghé xem hội trường thương mại để lấy vài thứ nếu tìm được quán cà phê nào ngon ở dọc đường không.

Phu nhân có muốn đi uống cà phê với tôi không?Tôi mời cô, xem như cảm ơn cô đã mua cho tôi thỏi son"
" Cũng được " Lý Thiên Nguyệt cười dịu dàng, không từ chối.

Vương Cẩn Mai gật đầu đi vòng qua xe vào ghế lái nói" Vào xe đi, chúng ta đi uống cà phê"
" Thư ký Vương đã có lòng như vậy tôi cũng không tiện mà từ chối, vậy tôi không khách sáo đâu nhá" Lý Thiên Nguyệt cười, mở cửa ngồi vào trong xe.

Hai người phụ nữ ngồi trong xe, suốt dọc đường tán dóc với nhau cả hai đều tránh chủ đề liên quan đến Mạc Thiên Nhật Dạ, đa số là xoay quay tập đoàn nước ngoài rồi chính trị kinh doanh.


Hai người vừa cười nói vừa trò chuyện rất vui vẻ suốt dọc đường.

Đến một lúc Vương Cẩn Mai lái xe đến một quán cà phê bên đường.

Lý Thiên Nguyệt gọi một ly mocha, Vương Cẩn Mai cũng gọi như vậy.

Nhìn cốc mocha mà Vương Cẩn Mai gọi, cô hỏi" Thư ký Vương cũng thích uống mocha à?"
Vương Cẩn Mai khẽ cười thật lòng nói" Lúc tôi ở bên Mỹ không thích uống những vị đắng nhưng tôi lại rất thích uống mocha từ lúc đó tôi đã xem đây là loại thức uống tôi thích nhất"
Lý Thiên Nguyệt gật gù" Mặc dù màu son của thư ký Vương khác tôi nhưng lại cùng nhãn hiệu cũng như thích một loại cà phê, xem như cùng sở thích với nhau" Lý Thiên Nguyệt xem như vô ý nói" Không biết gu đàn ông của thư ký Vương có giống tôi không?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi