*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngôi chùa trong rừng này hẳn vẫn bình yên mát mẻ như mọi khi. Tường gỗ giống như hàng rào ngăn khu vực của nhà tu hành và khu vực của người thế tục đến thực hành phật pháp, bao gồm cả ni cô thổi cơm khiến cho nhìn rất kỷ luật ngăn nắp không điều chê trách. Ni cô Sipang nhìn gương mặt càng lúc càng quen mắt bằng sắc mặt tĩnh lặng và ưu ái…
Thật tương tự con bé Ket của mẹ quá… Nếu đứa bé này sinh muộn thêm ba năm thì bà hẳn đã nghĩ rằng cô bé trước mặt là con gái của bà tái sinh. Mặt mũi dù cho không hoàn toàn giống Ketsurang nhưng cũng có phần tương tự đến mức nếu nói là chị em bò theo nhau ra thì hẳn cũng có người tin. Ngay cả dáng vẻ cũng gần như tương tự, chỉ ngoại trừ ánh mắt cảnh giác đề phòng mạnh mẽ hơn là không giống con gái tươi vui của bà thôi. Và có vóc dáng tỉ lệ hơn gấp nhiều lần.
“Cháu xin phép đi nghe giáo pháp của sư thầy Reuang một chút nha bà, nha bác.”
“Đi rồi thì cư xử cho điềm đạm một chút nhé Pudtan.” Wipawee nhắc lại khi thấy thái độ nhanh nhảu và sốt sắng đi tìm vị thầy tu của cháu gái, nhưng lại chỉ nghe thấy tiếng cười trêu tức của người làm cháu đáp lại.
“Càng trưởng thành thì càng giống con bé Ket.” Ni cô Sipang nói trong khi xuất hiện bóng ẩm ướt trong mắt, chỉ là kiềm lại được ngay lập tức bằng tâm trí được luyện tập rất tốt trong nhiều năm qua.
“Thật sự tương tự sao? Nhưng con bé Tan không đáng yêu bằng.”
“Cháu cũng lạ, nuôi nấng từ tấm bé mà còn định kiến không ngừng với con bé.” Ni cô Sipang nói trong khi cười nhẹ thành tiếng.
“Cô ạ, chính cháu cũng thấy làm lạ về bản thân mình. Nếu nói yêu thì không hẳn, mà nói ghét thì cũng không phải. Con bé có cái gì đó khiến chúng ta yêu không nổi mà ghét cũng không được.”
“E rằng là do phúc đức tích cóp.” Wipawee gật đầu đồng tình, trước khi cùng nhau nói chuyện về các họ hàng khác mà vẫn còn liên lạc qua lại với nhau, cùng với chờ đợi đến lúc cháu gái quay lại.
* * *
Hai ba đứa trẻ chạy vặt trong chùa đưa Pudtan đến tịnh thất* gỗ cũ kỹ nhưng trông sạch sẽ trước khi tách nhau ra đi chuẩn bị nước trà nước lọc cho sư Reuang đang đi xuống. Một vài người ngồi xuống đan chiếu mà hẳn vẫn còn dang dở để làm bạn cùng Pudtan, không để bị quở trách rằng để thí chủ ở riêng với nhà sư. Pudtan nhìn sư Reuangrit thì lòng dạ liền ngây nghẽn một cách kỳ lạ. Cảm giác của cô hẳn vẫn giống như mỗi một lần nhìn thấy viền cà sa vàng của vị sư này.
*Nơi ở của các tăng sư.“Sư thầy, con đến xin lời chúc cho ngày sinh nhật ạ.” Đôi mắt hướng xuống thấp của phận thầy tu hẳn vẫn chưa động đậy, chỉ có da mắt thoắt giật đôi chút như thể đã biết. Khi ngồi xong xuôi rồi thì mới nhìn chăm chú gương mặt ngọt ngào hết mực của cô gái đáng tuổi con.
“Tròn 20 năm rồi nhỉ, thí chủ Pudtan.”
“Vâng.”
“Thầy chúc cho thí chủ kiên định trong lý trí. Dù cho xảy ra chuyện gì, nếu có lý trí thì mọi thứ sẽ tốt đẹp. Dù cho chuyện xảy ra tồi tệ như thế nào, nếu có lý trí từ từ sửa chữa, tri thức sẽ được sinh ra và khiến cho vấn đề đó có thể hoàn thành. Thầy chỉ có thể chúc cho thí chủ duy nhất một từ ‘lý trí’ trong năm nay.”
Pudtan ngây ra đôi chút vì nhiều năm trôi qua sư Reuang này đây chỉ tụng lời chúc ngắn gọn và hỏi han đến chuyện học hành, sức khỏe và tình hình cuộc sống, mà dù cho nói đến chuyện nào thì sẽ bật nổi lên rõ rệt và xảy ra với cô một cách chuẩn xác, khiến cô quay lại suy nghĩ về chuyện mà sư thầy nói và luôn cẩn trọng. Nhưng năm nay lại khác biệt.
“Con phải gặp điều gì sao ạ?” Cô nàng vội hỏi, mấy đứa trẻ chạy vặt trong chùa vốn nói chuyện nhỏ nhẹ xa xa ai nấy điều im lặng nghía tai nghe, do có tin đồn rằng vị sư này nhìn thấy tương lai. Vài người thế tục đem lời nói của sư thầy đi dịch thành số và tình cờ trúng số giàu lên rất nhiều.
“Gặp điều phải gặp, không thể nào tránh khỏi. Chỉ cần nhớ lời thầy là đủ. Hãy có thật nhiều lý trí, dùng lý trí trầm ngâm suy nghĩ cho tốt trước khi hành động. Vì điều mình làm sẽ tác động rất nhiều đến bản thân và người khác.” Chỉ nói như thế rồi sư Reuangrit bắt đầu tụng chúc đặc biệt tương đối dài trước khi đứng dậy quay trở vào trong tịnh thất. Để cho Pudtan nhìn theo cùng sắc mặt ngẫm nghĩ thắc mắc, cô ngồi xếp bằng bắt chéo chân một lúc lâu thì mới ngừng thiền rồi lạy sư trong tịnh thất ba lần.
“Chị Tan, vừa rồi sư thầy nói cái gì thế? Tụi em nghe không rành.” Trẻ chạy vặt trong chùa thân thiết với Pudtan bò đến dò hỏi.
“Cái gì chứ? Đây định đem đi dịch thành số cho bác bếp Nong mua vé số nữa chứ gì?” Pudtan nói dội cười thành tiếng trước khi đứng dậy đi ra xa khỏi khu tịnh thất đó, ba đứa trẻ chạy vặt trong chùa chưa đến 18 tuổi bao quanh không ngừng xin được biết.
“Trời! Chị Tan, sư thầy cứ như sợ hoa sến xanh rơi khỏi miệng nên có từng nói dài thế này với ai ở đâu đâu. Chỉ có mỗi chị thôi, mỗi lần đến đều được nghe nói dài dài cả. Các bác trong bếp trúng số vì chị Tan gần như mọi lần đấy. Hên miệng tụi em thì có, đi mà chị, xin phúc đức xin phúc đức.”
“Vận nghiệp đấy mấy đứa, mỉa mai sư làm điều thiện làm điều lành.” Pudtan vờ chau mày cau mặt khiến cho cả nhóm bớt phần nào hung hăng. Pudtan tát miệng mình ba lần trước khi giơ tay lên lạy lên xuống liên tục về phía tịnh thất.
“Thầy bảo hãy có thật nhiều lý trí, gặp cái gì thì để cho lý trí sửa chữa, suy nghĩ cho chu đáo, để không khiến cho bản thân và người khác gặp rắc rối. Chỉ vậy thôi.”
“Ế… thế rồi dịch thành số thế nào? Năm nay chị Tan 20 tuổi, để bác Nong mua hai số không đi vậy.”
“Thằng điên! Lòng dạ định cho chị 20 tuổi không đến 21 hay sao, phải mua 2 và 1 nữa, tăng tuổi cho chị chút đi.” Pudtan nói trong khi cười vang thành tiếng trước khi vội đóng miệng bản thân lại khi biết rằng bắt đầu cười lớn tiếng trong khu vực tu hành.
“Đúng vậy.” Ba giọng nói quyện vào nhau trước khi lạy chào tạm biệt Pudtan rồi chạy về phía nhà bếp, cô nàng chỉ có thể lắc đầu trong khi cười thành tiếng.
“Vé số lên đến tận não thật mà, cái đám này.” Cô bước quay lại sảnh thiền cũ thì thấy Wipawee đang ngồi thiền cùng với nhiều Phật tử khác, bao gồm cả bà Sipang, cô nàng liền tìm chỗ ngồi mát mẻ ngồi xếp bằng bắt chéo chân rồi thiền theo.
Cô nhớ được rằng ban đầu lúc còn nhỏ, sau khi tỉnh dậy từ tai nạn được hơn một năm, cô đến chùa này làm công quả theo như bác đưa đến, thì bị tập ngồi thiền đầy thống khổ. Ngồi chưa đến năm phút thì đã thấy nóng như thể bị lửa đốt đến mức khiến cho phải đổi từ ngồi thành đi dạo. Cho đến khi tình cờ gặp sư Reuangrit, sư thầy liền dạy cách ngồi thiền lần nữa như thể biết rằng cô gặp phải điều gì, nhưng ngồi thiền chưa đến năm phút thì cái nóng như lửa địa ngục lại đến xâm chiếm lần nữa cùng với tiếng hét nho nhỏ đâm xuyên vào trong đầu. Nhưng nếu bỗng dưng sư Reuang tụng kinh thành tiếng thì cái nóng đó giảm xuống trở thành sự ấm áp thoải mái, chỉ một lúc thì trở thành sự mát lạnh giống như có gió thổi qua và yên tĩnh.
Khi thiền xong thì sư Reuangrit cầu nguyện hạnh phúc cho chúng sinh, gửi cho kẻ thù truyền kiếp, cùng với nói cho phép cô đến gặp ở tịnh thất vào mỗi ngày sinh nhật để trao lời chúc và lại còn bảo ngồi thiền trao phúc đức cho kẻ thù truyền kiếp thật thường xuyên nữa. Khi trưởng thành thành thiếu nữ, dù cho có đứa trẻ chạy vặt trong chùa thay phiên ngồi cùng, tuỳ thuộc ai rảnh, nhưng mỗi một người đều không ngồi lâu bằng cô. Nếu không làm phiền, ai nấy đều làm việc ở dưới gầm tịnh thất, nào là quét dọn lau chùi, đan dệt chiếu cói theo công theo chuyện ở gần gần, đến mức cùng nhau trưởng thành cùng nhau quen biết tương đối.
Đôi khi cô cũng nghĩ rằng nếu vẫn chưa tìm được việc làm thì việc đến tu ở đây cũng là sự lựa chọn tốt, nhưng có gì đó trong lòng níu giữ khiến cho cô cảm thấy rằng mình vẫn còn điều cần làm để bù đắp, hoặc điều mà cô cần nhận lấy sự bù đắp, mà đều là gánh nặng nặng trĩu. Những suy nghĩ đó cô chưa từng kể cho ai nghe vì thiếu người thân thiết để có thể mở lòng, ngoài ra còn vì ngay cả bản thân cô cũng vẫn không hiểu những cảm giác đó xảy ra như thế nào…
* * *
Sau khi lạy chào tạm biệt ni cô Sipang, bác Wipawee lái xe đưa cô đến khách sạn ở Ayutthaya cùng với lấy một phòng ngủ tại cùng một khách sạn với cháu gái.
“Ngày mai làm việc xong thì mau mau về, bác sẽ đưa đi ăn tôm nướng. Ngày mốt sẽ cùng nhau về nhà.” Pudtan nghe xong thì ngây ra một lúc lâu, bình thường bác chưa từng quan tâm ngó ngàng gì đến việc đi lại của cô, kể từ khi cô phá chuồng không học theo ý bà. Cô nàng thầm đảo mắt một lần rồi im lặng nhìn mặt người làm bác.
“Sao nào? Bác chỉ là muốn được nghỉ ngơi thôi, có cháu đi ăn cùng cũng tốt, ít ra cũng tốt hơn ăn một mình.” Bác Wipawee nói trước khi tách ra đi vào phòng nghỉ của mình.
“Lạ ha.” Pudtan than trước khi lắc đầu bước về phòng nghỉ của mình.
* * *
Ánh nắng ban sáng của ngày hôm nay có màu cam kỳ lạ đến mức Pudtan phải mở rèm của khách sạn ra nhìn chăm chú ra bên ngoài. Cô mặc đồ chuẩn bị sẵn sàng để làm việc hôm nay rồi, đoán rằng sẽ là một ngày nặng nề cực nhọc do Danai không có mặt kiểm soát nhân công. Cô đi xuống dưới trong chỗ phòng ăn sáng thì thấy bác Wipawee đang ngồi ăn cháo cho bữa sáng. Đối phương gật đầu với cô, hai bác cháu ăn sáng cùng nhau trước khi tách nhau ra mà không nói gì nhiều, nhưng lúc đang định bước rời đi thì bác Wipawee lại gọi nhẹ cô.
“Tan, đừng quên chiều về ăn cơm cùng bác đấy.” Bác Wipawee nhìn nụ cười của cháu gái một cách hơi mơ màng. Nụ cười đó khiến cho đôi mắt to tròn của Pudtan lấp lánh và tạo nên cảm xúc gì đó cho Wipawee. Cháu gái bước đi xa rồi, bàn tay bắt đầu có nếp nhăn của tuổi già ôm lấy ngực trái đang đập sai nhịp như thể bản thân sắp mất đi điều gì đó. Nhưng rồi do là người không suy nghĩ nhiều nên vội gạt đi cảm giác tồi tệ đó đi, trước khi mở di động xem các điểm du lịch bao gồm cả chỗ mát xa giảm mệt mỏi để giết thời gian trong khi đợi Pudtan.
* * *
Các nhân công đến đầy đủ và đã bắt đầu làm việc, nhiều người đến dỡ cây non từ xe vừa chạy lướt vào, nhiều người khác đào đất sâu xuống để chuẩn bị đất sẵn sàng cho đám cây non đó. Cây to được đem đến đặt trước rồi, nên hôm nay có thể coi là không phải việc nặng nhọc cho lắm. Nhiều viên đá hình dạng đẹp đẽ được khiêng đến đặt theo thiết kế đã vạch ra theo lệnh của Pudtan. Tất cả mọi việc diễn ra tốt đẹp, sau khi ăn cơm trưa xong thì cùng nhau làm việc tiếp cho kịp hạn định đã đặt ra.
Buổi chiều Pudtan lại hoàn toàn trở thành xác ướp như mọi khi, kêu gọi nụ cười từ nhiều nhân công mà ai nấy đều hứng nắng một cách quen thuộc. Bỗng dưng tiếng cuốc đập vào sắt vang rần lên đến mức người đập cuốc xuống liền bật ngửa mất thăng bằng. Pudtan vội lao đến xem cùng với nhiều nhân công đến khi trở thành nhóm người xem nho nhỏ.
“Ơi! Phải đồ cũ hay không?” Nhiều nhân công mắt ánh lên, vội lao đến giúp nhau đào mỗi người một tay. Cuối cùng thì nâng ra một hòm sắt kích cỡ nhỏ mà cân nặng không nhiều lắm. Thân hòm bị móp một chút, thể hiện cho thấy sự dày và cứng không tầm thường. Ổ khóa bị cuốc bổ đến mức tuột văng ra, nhưng xem ra mọi người đều lưỡng lự là người mở nó ra. Dù cho đôi mắt có không ít ánh tham lam nhưng đều cùng nhau quay lại nhìn Pudtan.
“Hả? Tôi sao? Cho tôi mở à?” Con ngươi ánh lên của cô mở to.
“Nếu là mặt Phật thì chia nhau nha cô Tan.” Một trong số nhân công vội nói.
“Hay nếu là trang sức thì cho cô Tan chọn trước.” Một người nữa bổ sung, do làm việc cùng với nhau gần ba tháng và Pudtan cũng không có tính cách tồi tệ, đãi rượu đãi đồ nhắm bọn họ thường xuyên, mọi người liền xem Pudtan như cùng một hội với mình.
“Tài sản đất nước, nếu là đồ có giá trị thì phải báo cho bên Bộ Nghệ thuật, không thể lấy làm của mình được, không sợ ma đến đòi lại sao?” Pudtan nói nghiêm nghị rồi thầm mỉm cười khi nhìn thấy mỗi một nhân công bắt đầu có ánh sợ sệt. Vì mỗi một lần khi phải nhổ rễ cây to trong nơi làm việc, đám người này đều xin cô mua đồ cúng vái thần linh canh giữ cây theo niềm tin, thế nên nếu đem chuyện ma quỷ ra làm cớ thì mọi người đều phải ngại… không e sợ thì cũng e ngại.
Pudtan ngồi xổm nhìn chăm chú cái hòm rắc rối trước mặt một cách ngẫm nghĩ, tay cố gắng mở hòm sắt đó ra nhưng lại rất chậm chạp do sự rít của rỉ sét bám vào thân hòm. Khi đồ trước mặt xuất hiện thì liền kêu gọi tiếng ồn ào từ mọi người, vì bên trong hòm sắt vẫn trông láng không rỉ sét, giấy màu nâu cũ kỹ có dấu vết của sự ngâm dầu bọc lấy có hình dạng hình chữ nhật. Ngoài ra thì không có đồ có giá trị gì bên trong hòm nữa.
Bỗng dưng Pudtan cảm nhận đến được điềm báo kỳ lạ, cô không muốn cầm nắm thứ đồ này, nghĩ muốn tìm lửa đến đốt ngay lúc này nhưng nhận thức lý trí bảo cô cầm nó ra cho nhân công nhìn thấy thứ bên trong là gì. Cô không nghĩ là đồ có giá trị vì theo cân nặng thì dường như là sách hay quyển sổ thì hơn. Khi biết rằng không phải đồ có giá trị thì mọi người định quay về làm cho xong công việc trong hôm nay.
“Ế… hẳn là vải, không thì sách.” Pudtan nói với nhân công trước khi từ từ cầm ra một cách nhẹ tay. Khi tờ giấy vốn tương đối dày nhưng đã phân hủy được mở ra thì thấy thêm một tầng vải thô màu vàng cũ. Gió bắt đầu thổi mạnh lên cùng với mây đến che mặt trời vốn toả ánh nắng rực rỡ. Chỉ một chốc thì trông như thể có thứ gì đó từ từ đến che mất đi mặt trời. Nhiều người ngẩng mặt nhìn bầu trời cùng sự thắc mắc, nhưng không phải Pudtan khi đang mở vải thô ra cùng trái tim hồi hộp. Ngay khi vải thô được mở ra thì mọi người nhìn thấy quyển sổ duối* màu đen có ký tự đọc không ra, được viết khắc nhẹ mỏng bằng màu trắng mà không biết làm từ cái gì.
*Là loại quyển sổ Thái thời xưa, được làm từ gỗ cây duối nên gọi là sổ duối.
Ảnh minh họa như sau.“Quả thật là quyển sổ. Ôi trời! Còn nghĩ là mặt Phật hay là đồ vàng chứ.”
“Ơi! Nhưng sổ duối thì đem bán cho đám nhận mua đồ cũ được đấy nha!” Nhân công nói đáp trả giọng ồn ào. Nhiều người nghĩ thấy tiếc nhưng nhiều người cũng quan tâm.
Pudtan nuốt nước bọt xuống cổ, thứ nằm trong tay mơ mơ hồ hồ giống như từng nhìn thấy trước đây. Tai ong ong như thể nghe thấy tiếng tụng gì đó khiến cô phát sinh cảm giác bập bùng như thể muốn ngất, cùng với sự đau đớn trong trái tim càng lúc càng nhiều hơn. Tay mảnh kéo khăn ra khỏi quyển sổ duối trước mặt. Ngay khi đầu ngón tay cô chạm vào quyển sổ cổ, trong nháy mắt đó ánh sáng màu vàng rực liền xảy ra cùng với sự tối tăm của mặt trời trên bầu trời. Nhiều nhân công bắt đầu chạy trốn ánh sáng chói mắt đó, vài người ngã xuống mắt trợn khi cố gắng nhìn ánh sáng màu vàng. Chỉ một chốc thì ánh sáng đó dập tắt đi cùng với ánh nắng mặt trời tỏa ánh sáng rực lần nữa. Và thân hình thoắt biến mất cùng quyển sổ duối, chỉ còn lại chiếc hòm trống rỗng và mảnh vải cuốn bay theo gió.