*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hôm nay Pudtan dậy tương đối trễ, mùi cơm chín vừa mới thổi bay vào trong chòi khiến cô mở đôi mắt sưng của bản thân ra trong khi vuốt bụng vốn đang bắt đầu lên tiếng rột rột nhẹ.
“Hôm qua chỉ mải đóng vai bi đến mức nuốt không trôi, đói cực.” Cô nàng phàn nàn nhẹ với bản thân rồi đứng dậy đi rửa mặt, dùng khăn vải bông lau mặt sơ sơ và gần như không nhìn gương vì biết rằng bản thân lúc này hẳn là trông không nhạt nhẽo đâu.
Cả vườn rau đã được hai người hầu tưới nước hết rồi, lại còn làm theo lời hướng dẫn của cô là cắt xả vò lại rồi đem đi rắc khắp mảnh trồng cây non trước khi tưới nước, để bốn năm ngày nữa có thể tách cây non đưa vào mảnh rau chính. Thức ăn hôm nay làm đơn giản, có rau luộc chấm nước sốt giống với sốt ớt mắm tôm* nhưng không chua cay, cùng với trứng luộc.
*Là loại sốt như trong ảnh. Nam Phrik dịch ra là sốt ớt và thường dùng để chấm rau, cá hoặc ăn kèm với xôi. Nam Phrik khá đa dạng tùy theo vùng miền, một số loại Nam Phrik khác là Nam Phrik cá thu, Nam Phrik mắm nêm, Nam Phrik Ong (nguyên liệu là thịt lợn bằm và cà chua), Nam Phrik Num (có màu xanh do làm chủ yếu từ ớt xanh nướng), v.v“Hôm nay ta nghĩ anh Perm sang xin người làm nhà bà Kui để làm chuồng gà một chút. Dù sao lúc này bà Kui có lẽ là thấy tội lỗi với ta, chắc hẳn sẽ sẵn lòng đưa người đến giúp ta cả ngày. Và ta muốn làm lồng gà đẻ trứng để chúng ta có trứng gà tươi ăn mỗi ngày, tốt không anh? Và cho đào phần đất phía sau chòi thành hồ nuôi cá, múc cá trong rãnh nước về nuôi để khỏi phải đi tìm cho mệt. Mua lưới về làm một cái vó thì hẳn sẽ dễ bắt cá hơn.” Pudtan nói như thể bàn bạc cùng hai người hầu. Hai người gật đầu giật giật, sắc mặt e ngại của cả hai bắt đầu giãn ra trong khi quay lại nhìn mặt nhau. Cả hai đều cảm nhận được sự gắn bó đối với cô chủ từng lạ mặt này đây, vì từ khi sinh ra đến khi làm hầu tớ thì chưa từng có người nào xem bọn họ là người. Bọn họ so ra giống như thú nuôi của chủ nhân, ngay cả bà Kui có thể xem là người chủ tốt thì cũng không tạo cảm giác ấm áp bằng cô chủ Pudtan, mà dù cho lời ăn tiếng nói hay hành động thì đều không khiến bọn họ cảm thấy thấp kém vô giá trị. Suy nghĩ bị khựng lại khi giọng nói nhè nhẹ vang lên từ xa, toàn bộ đều đồng loạt rướn nhìn nguồn gốc âm thanh.
“Khun Ying Karaket!” Nàng Eung thốt lên khi thấy một trong số những người đang đến càng lúc càng rõ mắt hơn. Pudtan bật dậy cùng với rướn nhìn, đến mức bước xuống khỏi chòi nhỏ. Khi nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của người đi dẫn đầu thì phải ngây ra sững sờ. Cùng lúc đó thì cảm giác còn hơn cả sự quen thuộc lao vào tận trong tim, tương tự với cảm xúc nhộn nhạo và âu sầu sâu thẳm mà chính cô cũng không biết nhiều loại cảm xúc như thế này phát sinh thế nào. Phía đó cũng nhìn chăm chăm về phía cô cùng sự ngỡ ngàng, gương mặt mà dù cho trông đã có tuổi ở một mức nhất định nhưng vẫn xinh đẹp trẻ hơn tuổi, lại còn nở nụ cười một cách thân thiện, ánh mắt trong sáng như thể vui vẻ và có sự từ tâm trong đó tương tự như ánh mắt của sư thầy Reuangrit mà cô tôn trọng kính nể.
“Đấy có phải Mae Pudtan hay không? Mặt mũi lại còn tương tự ta nữa, nhưng mắt sưng không ít nha. Ôi chao, thật là háo hức đấy chị Pin, chị Yaem, nhìn nàng xem, đẹp giống ta nha.” Nàng Pin quay sang chạm ánh mắt nàng Yaem rồi gật đầu với chủ một cách dễ bảo. Hai người phụ nữ khác tuổi có gương mặt tương tự nhau liền nhìn nhau chăm chú một cách háo hức.
“À, Khun Ying… là mẹ của ngài Meun Rit phải không ạ? Nghe ai ai cũng nói rằng mặt hai chúng ta giống nhau, thật không muốn tin, đây nếu có người nói hai chúng ta là mẹ con thì ta hẳn cũng tin, amazing đến điên.” Lời mà Pudtan thốt ra quen tai đến mức Ketsurang lóe lên trong mắt.
“Ngươi đến từ nơi nào? Năm P.L nào? Phải 2009 hay không?” Do sống quen thuộc trong kiếp này nhiều năm rồi, lần đầu tiên nói ra thì Ketsurang không đủ kịp thời quen miệng để quay lại nói năng như người trong thời của nàng. Còn Pudtan khi nhìn thấy sự háo hức tỏa rõ trên gương mặt và chất giọng lời nói của người trong cùng một thời đại thì khiến cho cô nàng mở to mắt. Hay cô không phải người duy nhất vượt thời gian?
“Không thưa dì, đến từ năm 2026 ạ. Dì cũng bị hút đến cùng quyển sổ duối kinh Kritsana Kali sao?”
Ketsurang chớp chớp mắt cùng sự hoang mang nhưng sự lấy làm lạ lại có nhiều hơn.
“Ngươi… ơi, cháu bị hút cả người đến sao?”
“Vâng, Tan đào thấy hòm sổ duối, vừa chạm vào một cái là biến mất đến nơi này luôn. Thật vui vì dì cũng vượt thời gian, bây giờ Tan phiêu bạt quá, lọt đến nơi nào cũng không biết, chỉ toàn người ăn mặc kỳ lạ, nói năng kỳ lạ.”
“Ừ, chắc là mỗi người đến bằng một cách. Dì sống ở đây hơn 20 năm rồi, và nhất định không trở về được. Ế, tại sao thời gian lại không bằng nhau? Chắc là sự bóp méo của thời gian. Hay là giống như thuyết tương đối của Einstein, rằng các chiều không gian khác nhau thì đều độc lập với nhau.” Nàng chết đi rồi sinh ra trong kiếp quá khứ, nhưng Pudtan chưa chết. Suy nghĩ rồi mắt Ketsurang lóe lên, nhìn mặt gương mặt của người con gái đáng tuổi con mà còn xinh đẹp hơn Karaket ở một mức độ thì lòng vụt lên suy nghĩ. Nếu trong kiếp đó nàng không mập thì hẳn có gương mặt tương tự cô bé này, không chừng là họ hàng với nhau. Và nếu tính thời gian mà Pudtan đến từ ngày nàng chết thì cũng khoảng hơn 10 năm. Giờ này mẹ, bà ngoại và sư thầy thế nào rồi cũng không biết. Bà ngoại chắc đã mất và đổi sang kiếp khác rồi, nhưng mẹ và sư thầy hẳn là vẫn còn sống. Phòng khi mẹ và sư thầy vẫn chưa đổi sang kiếp khác theo như tuổi tác già đi, nàng có thể gửi tin nhắn về cuộc sống cực kỳ tốt trong lúc này cho bọn họ biết và bớt buồn bã. Để bọn họ biết được sự thật rằng sau khi chết thì không có mãi mãi cách xa nhau, vẫn có thể gặp lại nhau dù cho không thể nhận ra nhau đi chăng nữa.
“Cháu vượt thời gian cả người thế này, đã thử chạm vào kinh Kritsana Kali lần nữa chưa? Để có thể quay trở về.”
“Hơ… chuyện đó đừng để phải nói ạ. Phải trách một mình ngài Meun Rit thôi, Tan vượt đến đây thì quyển sổ duối đấy bị ngài Meun Rit giành đi mất. Cất công hẹn nhau tử tế để chứng minh xem ai mới là chủ nhân thì ngài Meun Rit lại gửi tiếp cho ngài Meun Reuang, ngài Meun Reuang lại đi Phitsanulok mất rồi ạ.” Pudtan mách liến thoắng, nếu không ngại đối phương là mẹ của cái tên Meun nặng chân thì cô hẳn đã thêm thắt nhiều hơn vậy.
“Ơ, tiêu rồi Por Rit.” Ketsurang nhìn Pudtan thì đủ đoán được sự tức tối trong lòng, vì đôi mắt đó nói lên mọi nỗi lòng mà trông vừa bức bối vừa đanh cứng. Khi nàng Pin và nàng Yaem nhìn thấy thì suy nghĩ nhận ra và thấy quen thuộc đến mức phải quay sang nhìn mặt nhau lần nữa.
“Không sao đâu Pudtan, để dì sẽ xử lý cho.”
“Có tốt không ạ cô chủ Karaket? Đừng quên rằng lần đó cô chủ chạm vào kinh Kritsana Kali có một chút thì đã ngã ra ngất lâu đến mức gần như không tỉnh lại.” Nàng Pin vội phản đối, nàng Yaem cũng ủng hộ.
“Thật vậy, tuyệt đối đừng suy nghĩ liên quan gì đến kinh Kritsana Kali ạ.”
“Nếu lần này cô chủ bất tỉnh thì nào có Okya Horathibordee giúp tụng kinh cho, có thể không bao giờ tỉnh lại cũng nên.” Dù cho nghĩ rằng Pudtan là cô chủ Karaket cũ nhưng khi cả hai người hầu so sánh độ quan trọng thì chủ cũ không quan trọng bằng chủ mới vốn có sự tốt đẹp gắn lòng nhiều hơn. Dù cho chủ cũ dường như không nhận ra bọn họ và có thể không ác độc như trước nữa cũng nên.
“Ừm… điều đó cũng đúng, nhưng ta vẫn muốn giúp nàng, người trong gia đình nàng sẽ buồn đau thế nào khi con cháu mình phải biến mất đến nơi lạ nước lạ cái thế này.” Ketsurang nói trong khi ánh mắt trở nên ủ rũ. Sự buồn bã đau lòng của mẹ và bà ngoại lần đó, nàng chỉ có thể nhìn, muốn an ủi hay kể cho hai người nghe rằng nàng khỏe mạnh ở kiếp khác thì cũng không làm được.
Khi Pudtan nhìn thấy thái độ khó xử của hai người hầu mà dường như rất trung thành với chủ thì không thể không thông cảm.
“Không sao đâu dì, ngài Meun Rit nói với Tan rằng thêm sáu tháng nữa thôi, ngài Meun Reuang sẽ quay về Ayutthaya, và ngài ấy cũng cho lính đưa tin đi báo tin rồi ạ. Với lại cũng vẫn chưa chắc chắn rằng có thể quay về, vì quyển sổ duối đưa Tan đến đây có thể đã nhập vào thành một quyển cùng với quyển sổ duối trong tay ngài Meun Rit lúc Tan vượt thời gian đến. Vì nếu không như thế thì cả hai hẳn đã có mỗi người một quyển sổ duối rồi.” Pudtan nói theo kiểu người chấp nhận sự thật, mà dù cho có hy vọng thì cũng sẵn sàng chấp nhận sự thất vọng mọi lúc.
“Ế… thật lạ, nhưng vẫn tốt. Por Rit vẫn kịp thời bào chữa như trước. Con trai này của dì nghĩ nhanh làm nhanh. Não suy nghĩ điều gì cũng không biết được, phức tạp quá đỗi. Nhưng hãy tin rằng thằng bé không có ý xấu với ai, đáng yêu, hay cười, các cô nàng hẳn là hú hét khắp kinh thành nếu như không có điều lệ phong tục ngăn cấm.” Pudtan chỉ có thể cười sượng, không phải chỉ con cuồng mẹ, mà mẹ cũng cuồng con không nhẹ.
“Thái Lan trong thời của cháu thế nào rồi? Phát triển nhiều không?”
“Nói tốt thì cũng tốt ạ, nhưng nóng lên hằng ngày, may mà còn có xu hướng nhắc nhở trồng cây trên khắp thế giới. Sau này hẳn là tốt hơn vậy chăng.”
“Thật tốt, thế đây cháu suy nghĩ định làm rẫy làm vườn sao? Thấy chia thành nhiều khoảnh khác nhau.”
“Vâng, Tan tốt nghiệp mảng này nên đủ có kiến thức ạ, và làm việc bên mảng trang trí vườn nên định làm vườn rẫy hỗn hợp để đất không dễ bị cằn cỗi ạ. Hẳn sẽ nuôi gà nuôi cá nữa.”
“Tốt, theo dấu chân của đức vua Rama IX, lối suy nghĩ nông nghiệp vừa đủ. Thế đức vua thế nào rồi? Sức khỏe có còn tốt không?” Pudtan vốn định cười liền khựng cười lại một chút, nhưng rồi cũng gửi nụ cười dịu dàng đến cho người trước mặt cùng với đáp ngắn gọn.
“Vâng.” Kết quả nhận được là nụ cười xinh đẹp của Khun Ying Wisutsakorn.
“Chết thật! Dì đến đã lâu mà Tan còn chưa mang nước ra cho uống, đợi một chút ạ.” Pudtan vội quay lưng đi vào trong lán bếp rồi thở dài, vẫn còn lưỡng lự liệu có nên đi thú nhận việc nói dối bằng cách nói ra sự thật hay không. Sau khi ngẫm nghĩ lần nữa thì quyết định giữ kín miệng. Vào lúc đức vua Rama IX băng hà thì cô khoảng 10 tuổi, vốn là khoảng thời gian cô hồi phục sau tai nạn và nhớ rõ toàn bộ sự việc, nên cô không thể nào dằn lòng mà nói sự thật cho dì Karaket được. Khi mà người dì này đến từ năm 2009, vào lúc mà đức vua Bhumibol Adulyadej còn sống, thì nên để cho dì ghi nhớ thời gian đó. Khi mà dì không thể nào quay trở về cuộc sống của mình nữa rồi, hẳn sẽ tốt hơn cho dì khi không phải biết sự mất mát to lớn của những người dân Thái trung thành.