*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Bà à, ánh sáng vàng ấy lại đến nữa rồi, trong vườn gần khúc sông cong sát nhà ngài Praya Wisutsakorn.” Mae Glin, người cháu gái, gọi hét vang khiến cho bà Kui đang chẻ cau trên phảng giật hết cả người.
“Ôi! Cái con này, hét la cái gì, khiến tao giật mình. Nếu tao ngất chết vì tiếng của mày thì sẽ thành ma ám mày đấy.”
“Trời! Bà ạ, lần này ánh vàng đấy sáng rực lắm. Ngay giữa ban ngày ban mặt lại phát ra ánh rất lâu. Chúng ta đi xem thôi bà, kẻo là tài sản mà đất mẹ trao cho.”
Bà Kui dù cho già nhưng vẫn có sức lực do tập thể dục từ việc làm vườn đều đặn, nhìn về phía ánh sáng vàng có ánh lóe lên xa xa một cách bình yên. Nhớ lại giấc mơ đêm qua, bà liền nhanh nhẹn đứng dậy.
“Đi… đi xem một chút.” Thái độ quả quyết của bà Kui khiến cho Mae Glin ngơ ngác.
“Không còn sợ sao bà? Trước đây bảo không cho ta quan tâm ánh sáng vàng đó. Sao hôm nay bà lại quan tâm?”
“Hừ… Ta không có muốn quan tâm đâu, dù là tài sản gì thì cũng quá phúc phận của chúng ta, nhưng ta đã nhận lời ngài rồi, lề mà lề mề kẻo trễ.”
“Trễ thế nào được, bà đi nhận lời gì với ai sao?”
“Đi theo đi, đừng có mà chậm chạp lần lữa.” Bà Kui đi ra lệnh thêm cho hai hầu tớ đi theo, rồi dẫn trước về phía vườn, thẳng về phía khúc sông cong theo như thấy ánh sáng vàng. Cả nhóm đến nơi nguồn gốc ánh sáng vàng thì cùng nhau nhìn về một điểm. Đó là một chàng trai vóc dáng mặt mũi khôn khéo đang quỳ gối mở hòm, có người quen mặt như Nai Jerm quỳ gối bên cạnh.
“Bà, đấy là Meun Rit và cậu Jerm đấy. Ế! Hay là Meun Reuang đến từ Song Kwae?” Mae Glin bắt nắm lấy cánh tay của bà mình, mắt dời đến nhìn chiếc hòm tỏa ánh sáng vàng trên mô đất một cách kinh ngạc.
“Họ mở tài sản rồi bà, chúng ta ra xem thôi.” Bà Kui hẳn vẫn đứng yên, không có bước đi theo lực kéo của cháu gái, lại còn níu giữ cháu gái lại cùng với nhỏ nhẹ khuyên can.
“Im lặng đi Mae Glin.” Khi người dẫn đầu không chịu đi thì cả hầu tớ lẫn cháu gái đành phải đứng tại chỗ. Bầu trời vốn đang dần tối sầm bắt đầu có gió mạnh, bàn tay mạnh mẽ của Meun Maharit mở hòm ra cho nhìn thấy là giấy ngâm dầu cũ kỹ, bên trong bọc vải trắng, khi mở ra thì thấy là một quyển sổ duối. Nai Jerm mở to mắt do nhớ được rằng đây là sổ duối vốn là quyển kinh quan trọng của Praya Horathibodee.
“Quyển kinh Kritsana Kali!”
Meun Maharit xoay đầu nhìn người hầu thân cận cùng sự cực kỳ lấy làm lạ, anh quay lại nhìn chăm chăm quyển sổ duối trước mặt trước khi vươn tay chạm vào quyển sổ duối. Ngay khi da thịt chạm vào quyển sổ duối, bầu trời liền tối đi như thể đột ngột chạng vạng, ánh sáng vàng chiếu rọi đến mức tầm nhìn của bất cứ người nào cũng không thể nắm bắt, và tắt ngúm trong cùng một lúc.
* * *
Pudtan mở mắt ra từ việc không thể chống đỡ được ánh sáng, tai nghe thấy giọng khàn hét gọi vang, sổ duối trong tay giống như bị giằng đi. Meun Maharit nhìn chằm chằm thân hình không xác định đang cầm nắm lấy quyển sổ duối như thể đang tranh giành, cùng một lúc nhớ đến ma loè* ác độc thường hay gặp ở những rãnh nước thế này, và có thể là đàn em của người có bùa phép. Chân vốn nhanh hơn suy nghĩ liền nâng lên thúc ầm hết lực cùng sự giật mình, đến mức thân hình đó văng xuống rãnh nước màu sậm. Anh giằng tay Nai Jerm chạy vọt qua đến ba bốn bước trước khi dừng sựng lại khi nghĩ ra được thân hình mà anh đạp một cách không cố ý vừa nãy có da có thịt, và hiện tại có tiếng rên đau nhói, mà đó là giọng nữ. Anh quay ngoắt lại nhìn thì thấy rằng thân hình đó trông mảnh mai dù cho bọc khăn quấn đến mức nhìn không rõ mắt. Cả đầu cả tai đều lấm bùn dơ bẩn từ rãnh nước.
“Ngươi là ai? Xuất hiện ở nơi này như thế nào? Có phải là ma loè hay không?”
*Một loại ma nhìn giống như ánh sáng, thường xuất hiện vào buổi đêm, không hại ai nhưng thích gạt cho lạc đường. Theo khoa học giải thích là do khí metan từ việc phân hủy hợp chất hữu cơ rồi bắt lửa trong không khí tạo thành ánh sáng chớp tắt.“Ôi! Nhói thật đấy, đồ điên! Sao có thể đạp đến cơ chứ? Để bà đây sẽ nói anh Mee đuổi việc luôn.” Pudtan rên trong khi ôm phần eo bị trúng cú đạp từ ai đó. May mà cô trâu bò chịu đựng, xe tải mười bánh tông cũng vẫn không chịu chết. Nghĩ đến thì giơ tay quẹt nước khỏi mặt đến mức khiến cho gương mặt đó càng lấm lem bùn hơn trước.
“Đến rồi, nó đến rồi.” Bà Kui thốt lên trong khi rảo bước lại gần rãnh nước. Bà ra lệnh cho hai hầu tớ vốn đều là nữ đi xuống rãnh để đỡ thân hình mảnh mai của người con gái lạ mặt đứng dậy. Đối phương hẳn vẫn đang đau nhói do cái đạp nhận được.
“Bà Kui, người con gái này, bà quen biết sao?” Meun Maharit dần dần hít thở ra vào chầm chậm trong khi truy hỏi, và khi sự giật mình biến mất thì thấy rằng bầu trời vừa tối đi ban nãy lại sáng rỡ như trước.
“Ờ… không quen biết ạ. Nhưng có người gửi gắm nàng ta cho ta.” Bà Kui cố gắng giải thích, Mae Glin liền nhìn mặt bà của mình cùng sự hoài nghi.
“À, ra là nàng ta đến cùng bà Kui đấy ngài Meun.” Nai Jerm nói trước khi cầm lấy cuốc xẻng đến trong tay. Pudtan trố mắt nhìn quanh khu vực và nhìn người đứng bao quanh cùng sự hoang mang đến mức quên đau trong chốc lát.
“Mấy người là ai? Tại sao lại ăn mặc kỳ lạ, kiểu tóc cũng lạ, có phải ma dọa rồi không đây?” Câu nói cuối cùng đó là nói với bản thân khi nhìn thấy hình ảnh trước mặt. Cô ngẩng mặt nhìn người đàn ông đứng ở ven rãnh, vốn hẳn là chủ nhân của dấu chân đạp cô ban nãy, thì thấy đối phương ăn mặc tương tự như đàn ông Thái thời xưa và vải vóc trông tốt hơn mọi người. Khi đôi mắt to chạm vào ánh của đôi mắt sắc bén thì cảm xúc bùng nổ lao ập vào tận trong tim như thể thời gian ngừng quay. Sự thân thuộc một cách kỳ lạ khiến cho ánh mắt của Pudtan tràn đầy sự hoang mang.
“Cớ gì mà ngươi nói năng kỳ lạ quá? Thôi vậy, hết chuyện rồi thì chúng ta quay về nhà thôi anh Jerm. Giờ này Mae Kaew, Mae Prang hẳn là sắp về đến rồi.” Anh cúi xuống đem kinh Kritsana Kali bỏ vào trong hòm rồi nhấc hòm lên, dáng vẻ định rời đi.
“Khoan! Định đi đâu?” Pudtan gạt tay người đỡ cô ra cùng với sải chân lên trên mô đất, bắt lấy cánh tay mạnh mẽ chắc cứng của người định trộm hòm sổ duối. Meun Maharit cảm nhận được luồng nhẹ của điều gì đó từ cái chạm của người con gái lạ mặt, nên quay lại nhìn trong khi cau mày.
“Ngươi định làm gì? Là phụ nữ mà lại chạm vào đàn ông, thật quá không biết xấu hổ, buông ta ra ngay.” Giọng đanh, mặt cũng đanh lại đến mức Pudtan lỡ buông tay ra một phần giây trước khi vội bắt lấy lần nữa.
“Này, lấy quyển sổ duối đấy trả lại ngay. Anh không thể trộm nó đi được, tôi sẽ mang đi báo cho Bộ Nghệ thuật.” Nói rồi thì cô nhìn tìm nhân công mà vừa rồi vẫn còn ở xung quanh người, nhưng lại phải ngây ra. Cô nàng nhìn cây cối, rãnh nước và mô đất không quen mắt, sắc mặt liền trắng bệch.
“Mà nhân công biến đi đâu hết rồi… Mà ở đây là nơi nào? Căn nhà kiểu Thái xưa từng ở đây biến đi đâu rồi? Đã xảy ra chuyện điên khùng gì?”
“Bộ dạng người của bà Kui kỳ quái quá rồi. Xin tha lỗi về việc ta đạp ngươi hơi mạnh một chút do giật mình. Nếu ngươi đau đớn không khỏe vì cái đạp của ta thì cho người đến báo ở nhà Praya Wisutsakorn, ta sẽ sắp xếp tiền cho đi mua thuốc.” Meun Maharit đưa hòm cho Nai Jerm ôm trong khi đối phương hẳn vẫn còn cuốc xẻng đầy trong tay. Rồi kéo túi tiền giắt eo đến đổ một cục tiền sâu cong* ra đưa cho cô nàng trước mặt. Khi thấy Pudtan không chịu đưa tay ra nhận thì bắt nhanh lấy cho xòe tay ra nhận. Trái tim anh giật nhẹ khi cảm nhận được luồng nóng nào đó tỏa ra từ da dẻ trong lòng bàn tay, nên liền ngẩng mặt nhìn gương mặt được giấu trong khăn một cách sững sờ. Phía Pudtan cũng có phản ứng không khác gì, nên cô liền giật nghiêng người, vội giằng tay lại cùng sự giật mình rồi cúi xuống nhìn đồ trong tay. Sắc mặt trông vẫn hoang mang với điều nhìn thấy và nghe thấy.
*Tên gọi tiền tệ xưa ở Thái, do hình dáng giống con sâu cong như trong ảnh.“Đi thôi anh Jerm.”
“Khoan, còn quyển sổ duối đấy.”
“Quyển sổ duối này là kinh Kritsana Kali, vốn là tài sản gia truyền trong gia đình ta, liên quan gì đến ngươi. Nếu vừa rồi ngươi không nghĩ sẽ giành với ta, ta hẳn đã không đạp người đau đến như vậy. Ngươi chơi trò quấn đầu quấn tai đến mức gần như không thấy mặt, đã tốt bao nhiêu khi ta không lấy dao găm đâm cho rồi.”
“Kinh Kritsana Kali…” Lời nói rằng kinh Kritsana Kali khiến cho Pudtan cảm thấy như đang bị giẫm đạp lên não lần nữa. Với lại dù cho là lời ăn tiếng nói hay cách ăn mặc của người mà cô nhìn thấy vào lúc này, bao gồm cả không gian xung quanh vốn thay đổi trong nháy mắt, đều gợi cho lý trí loạn lên. Cô cảm thấy như thế giới như đang tắt dần đi lần nữa nhưng lần này hẳn là tắt đi cùng với lý trí của cô.
Thân hình mảnh mai trước mặt lắc lư đến mức Meun Maharit phải vội bắt lấy người do bản thân ở gần nhất. Thân hình đó ngã gập vào trong vòng tay của anh. Khăn rằn* che đầu tuột ra cho thấy mái tóc dài được cột lại bằng dây thun. Gương mặt dù cho vấy đất bùn thì trông vẫn xinh đẹp. Da dẻ tươi sáng hơn mức dân làng hàng chợ quanh đây. Cảm giác nóng rực lao ập đến sâu sắc lần nữa như thể người con gái này là đống lửa, khi nhìn qua đến cổ thì nhìn thấy sợi dây chuyền vàng, mặt dây có hình dạng lạ mắt, tròn lồi có rãnh ở giữa phần cuống và phần đầu còn lại thì sắc khoằm như thể bên trong sẽ rỗng và có chỗ trống.
*Thật ra mình dịch là ‘khăn rằn’ cho dễ hiểu chứ mảnh vải này khá to, không phải chỉ là khăn thôi đâu. Từ gốc là ผ้าขาวม้า, nó có hoa văn sọc vuông và nhiều màu sắc khác nhau như trong ảnh, có thể dùng cho nhiều mục đích khác nhau, như quấn che đầu, quấn người khi đi tắm, quấn quanh phần thân dưới như quần. “Anh Jerm lấy khăn này đi nhúng nước cho người hầu của bà Kui lau mặt lau người cho nàng ta một chút đi. Người nàng ta nóng quá, bà Kui đến chăm sóc người của bà, ta phải vội về nhà. Hôm nay anh trai và hai em gái ta cũng sẽ về nhà. Ta ra ngoài đã lâu và đến giờ mẹ ta hẳn đang chờ ta rồi.”
“À… thưa vâng. Con On*, con Eung*, đón lấy nàng ta từ chỗ ngài.” Hai hầu tớ gấp gáp đến nhận lấy thân hình mảnh mai đó trước khi phụ nhau đỡ qua rãnh nước đi về phía Mae Glin và bà Kui. Nai Jerm chạy đến đưa khăn rằn thấm ướt cho người phụ nữ lớn tuổi lau một cách nhẹ tay.
*On đọc là ‘ôn’. Eung đọc là ‘ừng’, nghĩa là ‘ễnh ương’.“Thần thánh gửi đến, nàng ta hẳn cũng không phải ma quỷ đâu.” Bà Kui lầm bầm than với bản thân, và khi nhìn thấy gương mặt của người bị ngất thì tay chân đến mức mềm ra. Người con gái này ngay cả khi nhắm mắt mà vẫn quá xinh đẹp.
“Nàng ta chắc không bị gì nghiêm trọng đâu chăng.” Meun Maharit nói trong khi rướn nhìn, khi thấy rõ mắt gương mặt đó thì trái tim dường như thoắt rơi ra.
Người con gái này có mặt mũi đẹp hơn người con gái nào mà anh từng biết, vài bộ phận tương tự như mẹ của anh nhưng trông phát sáng do sự trẻ tuổi. Da mịn màng tươi sáng, mày cằm hợp với mũi mảnh. Gương mặt có tỉ lệ mượt mắt hơn là dân làng bình thường. Môi đầy đặn đỏ tươi như thể bôi chu sa nhưng nhìn thì biết là hồng hào khỏe mạnh, gợi cho ngực đập sai nhịp. Có lẽ có thể so sánh được với nét đẹp của đám con lai Tây, da trắng thì cũng từng thấy nhưng chưa có ai tạo ra cảm giác kỳ lạ cho anh trong lần đầu thấy mặt được như người con gái này.
“Ngài Meun, đã quá chiều rồi, xem ra tiểu thư Kaew và tiểu thư Prang sắp về đến nhà rồi ạ.” Nai Jerm nhìn thái độ ngài Meun của mình vốn đang phiêu theo khi nhìn thấy ngoại hình của người con gái ăn mặc kỳ lạ thì không thể không cảnh giác. Với lại gương mặt nàng ta cũng tương tự nhiều phần như bà chủ Karaket, lại càng gợi cho đề phòng nhiều hơn trước. Ông cầm cả hòm lẫn cuốc xẻng trong khi nhắc nhở cậu chủ lần nữa.
“Đúng vậy, đi thôi, ta gửi nàng ta lại nhé bà Kui. Để ta sẽ quay lại hỏi han lần nữa. Nếu đau bệnh, muốn ta giúp đỡ thì đến báo tin ở nhà ta.”
“Thưa vâng, ngài Meun.” Bà Kui nhận lời trước khi dùng cùng một tấm khăn rằn lau tay cho người vẫn chưa tỉnh lại. Bà ra lệnh cho hai hầu tớ khiêng thân thể Pudtan về phía nhà mình.
“Bà, nàng ta ăn mặc thật kỳ lạ quá, có thể là ma rừng ẩn thân cũng nên. Ta nghĩ bà bỏ nàng ta lại đây không tốt hơn sao? Đừng đưa nàng ta về nhà.” Mae Glin nhìn chăm chú thân hình mảnh mai được khiêng đi như thể khiêng lợn một cách không ưng ý.
“Nàng ta không phải ma rừng, nếu có là thì là thần tiên.”
“Cớ gì mà mặt nàng ta lại từa tựa như Khun Ying Karaket? Với lại bỗng dưng lại xuất hiện như thể trồi lên trong không trung vậy. Không chừng là ma rừng đội lốt thật hiểm độc. Bà có thấy không? Vừa nãy ngài Meun còn có thái độ không tốt, ta có dự cảm rằng nàng ta sẽ mang sự xúi quẩy đến cho nhà chúng ta.”
“Ghen tị vì nàng ta đẹp hơn ngươi sao Mae Glin?”
“Ta ghen tị với nàng ta làm cái gì? Ta không phải người như thế, bà cũng biết, nhưng ta không thích nàng ta. Có nhìn thấy ánh mắt trước khi nàng ta bất tỉnh hay không? Nàng ta nhất định còn ghê gớm hơn ai ai, nàng ta sẽ mang rắc rối phiền lòng đến cho chúng ta đấy.”
“Đừng có ăn nói bừa bãi. Nàng ta chưa tỉnh, chúng ta vẫn còn chưa biết rằng nàng ta tính tình như thế nào.”
“Nhưng bà…”
“Ngậm miệng! Con Glin, ta là chủ nhà, ta sẽ cho nàng ta ở cùng chúng ta.” Mae Glin chỉ có thể nuốt lời mắng chửi nàng ta xuống cổ. Chính nàng cũng không hiểu bản thân mình rằng cớ gì lại cảm thấy ghét bỏ người con gái lạ mặt này quá. Trong sự ghét bỏ còn có cảm giác e sợ tựa như nàng ta có quyền lực gì đó có thể khiến cho cuộc đời đang bình yên của bản thân phải dễ dàng vỡ nát.