ĐỊNH MỆNH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khun Ying Jampa chiếu mắt nhìn theo chiếc thuyền rời khỏi bến từ khi trời còn chưa sáng rồi đột ngột cảm thấy như thể trái tim thoắt nhẹ hẫng. Nhớ lại cháu gái đến tạm biệt lúc vừa nãy thì rấm rứt trong ngực.

“Nếu ta có con gái thì sẽ không bỏ qua mà để con rể đến ở cùng nhà. Đây chỉ là cháu gái mà còn thảng thốt lúc gả đi thế này.” Bà rên rỉ, nước mắt thấm đẫm cùng sự gắn bó với người cháu yêu quý, rồi kiềm lòng theo bản chất của người đã trải qua chuyện chia xa nhiều lần, kêu lệnh cho hầu tớ thân cận chuẩn bị đi thực hiện giới luật tại chùa Dusit cùng mình.

* * *

Nhóm thuyền mad* mui vòm và mui vuông vốn không có trang trí gì đặc biệt lướt ngang qua rãnh nước sâu của kênh uốn lượn quanh co trong ngày thứ hai của việc đi đường, hai bên đường đầy ắp cây cối mà cành nhánh lướt sà xuống mặt nước. Độ khúc khuỷu tạo nên sự u ám trong lòng đức vua Thai Sa, khi chiếu mắt nhìn về phía một chàng trai đang ngồi bên cạnh thì nói cùng sự bực mình.

*Tên một loại thuyền, có chú thích kèm hình ảnh trong nửa đầu chương 19.

“Phon em trai của ta, xem ra khi hết chuyện lộn xộn triều chính thì phải cho người đến nạo vét kênh Khokkam này cho thẳng lại thôi. Việc đi lại chậm trễ cũng là do kênh khúc khuỷu thế này đây.” Praya Ratchanagun vốn đi theo nhà vua dịch cái tráp đựng đồ ăn nhẹ và khay xà cừ* chứa ấm trà xuống gần gần, có Meun Janpubet rót trà đưa cho hai vị chúa công. Tiếp theo ở cuối thuyền có hai cận thần thân thiết của Phó vương ngồi nhìn hai bên đường một cách cảnh giác.

*Như trong ảnh.



“Ta nghe bảo người đã cho đám Tây đến soi trước từ cửa kênh rồi không phải sao? Nếu… cha của chúng ta biết thì hẳn sẽ rất vui khi anh suy nghĩ nạo vét kênh Khokkam cho xong.” Phó vương lên tiếng đáp lại trong khi mỉm cười.

“Nạo vét kênh Khokkam không phải để cho một mình ta đi đường thủy thuận tiện. Mà kênh khúc khuỷu thường có bùn nhão, cuốn trôi đất lâu ngày quá thì bị nông, đi lại nào có thuận tiện. Dân chúng đi lại cực khổ, khi làm mà có ích lợi cho dân chúng thì ta thấy cũng nên, cha của chúng ta từng có dự định thế nào thì để cho thế ấy.”

“Thật là tốt, là phúc đức của người dân.”

“Nói đến việc đào kênh lấp kênh thì ta vẫn còn nhớ đến lần mà chúng ta nhận lệnh đi lấp đầm Bàng. Lần đó nếu ngươi không kịp thời bảo vệ ta thì ta hẳn đã bị cha cắt cổ vì tức giận rồi. Và nếu chúng ta không có Ai Pon, hầu tớ lâu năm của ngươi đi báo với Thái hoàng thái hậu đến tâu xin tha thứ, thì xem ra đã kết thúc từ lần đó rồi. Bị quất 30 lần mỗi ngày không phải chuyện đùa đâu.” Người làm em hồi tưởng đến sự việc khi Vua Cọp, người làm cha, có ý muốn cho hai người làm đường cắt ngang đầm Bàng để có thể đi bắt voi ở Nakhon Sawan.

“Lần đó anh Petch từng nói với ta rằng… nếu nền tảng không vững chắc ngay từ đầu thì cuối cùng sẽ không có gì tốt, phải không? Thật tiếc chúng ta không thể tìm được đá tốt đến làm nền được, nếu không thì hẳn đã không phí sức dân chúng vô ích.”

“Ta chỉ có thể suy nghĩ nhưng đến lúc thật sự thì khó để mà làm theo như đã nghĩ. Hơn nữa đầm Bàng lại còn khó tìm đá, nên chỉ có thể đổ đất đổ gỗ làm nền. Dù thế nào cũng không thoát khỏi việc phạm tội hoàng gia.” Dù cho không nói tiếp ra lời nào khác nhưng ánh mắt của người làm em vốn chiếu đến người làm anh cũng tràn đầy sự yêu thương tôn trọng. Đức vua Thai Sa có đôi mắt dịu dàng, lại vẫn còn nghĩ về thời trẻ tuổi lúc còn là người thường, dù cho ăn uống hay vui chơi gì thì cũng đều chia sẻ cho nhau, dù cho có cạnh tranh thì cũng là suy nghĩ thích thú chơi đùa. Có lẽ do lý do này chăng, nên khi cha bất chợt giao ngôi vị cho thì em trai của người liền không chịu nhận, lại còn dễ dàng trao cho người. Sợi dây của tình cảm anh em, của việc là người trong một gia đình, dù cho là khi là người thường hay là hoàng tộc thì đều gắn bó vững chắc bền chặt.

Hai anh em trông thư thái thân thiết khi hồi tưởng ký ức thời còn trẻ, đến mức Pudtan từ thuyền bếp nhìn đến thì suy nghĩ thắc mắc không ít.

“Tên Phon khớp với tên Petch, xem ra lại là một vị bề trên có địa vị cao phải không ạ?” Cô lẩm bẩm rồi quay sang nhìn Meun Maharit như thể hỏi.

“Ừm.” Câu trả lời cực ngắn vang lên từ người thân hình to.

“Đến ngồi cai quản người làm việc như ta sao? Sao không đến ở bên thuyền gia đình của Khun Pi chứ?” Pudtan mà tâm tình vốn không bình thường bao nhiêu nói bắt bẻ.

“Thấy có người ngồi mà mặt mũi không được tốt lắm ở đây, nếu để cho ở thuyền này một mình cùng hầu tớ thì e rằng sẽ có đồ ăn không ngon suốt từ Ayutthaya đến tận thành Prippree.” Meun Maharit nói một cách vui vẻ.

“Chắc không có ai mặt mũi tốt được bằng tiểu thư Praejin đâu.” Người thân hình to chớp chớp mắt.

“Tiểu thư Praejin liên quan gì đến chúng ta, nàng ta không có đi cùng.”

“Người không đến nhưng lòng thì đến.” Meun Maharit ngồi im lặng cùng sự hoang mang trong một lúc rồi giãn ra, cái miệng có tỉ lệ liền hé cười khi hiểu rõ sáng tỏ trong lòng.

“À… ta đến nhà Praya Gosathibordee vì để làm việc, không phải đến canh nữ nhân. Nàng không cần tức tối đâu, ta không thể nào nhìn người con gái nào khác nữa, trong lòng lúc này chỉ có người con gái mặt mày cau có này đây mà thôi.” Dù muốn cười với câu trả lời trêu ghẹo nghe thấy đấy như thế nào thì sự hoài nghi vẫn có đầy trong lòng cô.

“Hôm qua tại lễ cưới của Mae Kaew, tiểu thư Praejin nói với ta rằng bà nội Jampa đi nói chuyện với Thái hoàng thái hậu rằng để đức vua ban vợ cho Khun Pi, và người vợ đó là tiểu thư Praejin, rõ ràng chưa ạ?”

“Rõ ràng luôn.”

“Thì thế.”

“Rõ ràng là họ tự giải quyết, không liên quan gì đến ta. Nàng hãy khuây khoả đi, nếu đức vua ban vợ cho ta thì sẽ là người con gái mang tên khác, nhất định không thể là tên Praejin.”

“Nói năng bện tới bện lui, bắt không được đuổi không xong, nhưng mà Thái hoàng thái hậu này là ai ạ? Tại sao nghe ra như người có quyền uy thế nào cũng không biết.”

“Thái hoàng thái hậu Thepamat, nếu nói theo ngôn ngữ dân làng, chính là bà nội của đức vua.”

“À, ra là đi về phía người lớn mà đức vua kính trọng.” Pudtan lẩm bẩm nhẹ, không quan sát thấy đôi mắt của chàng quý tộc trẻ lúc này đang mềm mại hòa quyện đến thế nào.

“Nếu lo lắng cho ta quá thì đừng đi đâu cả. Thứ gì lo lắng thì phải ở lại trông không để cho rời mắt, giống như ta làm với nàng thế này đây… Đừng về nhà nhé.” Giọng trầm nam tính nói khẽ khàng đến mức gương mặt người nghe nóng ran do không ngờ rằng sẽ nghe thấy lời nói ngọt tai nỉ non đến thế này.

“Thì… hẳn phải xem hành vi trước đã ạ.” Pudtan chỉ nói thế rồi quay sang giao việc để chữa ngượng. Phụ tá ngoài nàng Eung, nai Perm thì còn có tận hai người của đức vua được đưa đến phụ việc bếp. Cả lột tỏi, chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu chuẩn bị làm sốt ớt mắm tôm và cá thu hấp. Ngoài đó ra còn có gà ướp xì dầu, gia vị tỏi ớt Thái trộn với mật ong bọc lại bằng bốn lá sen. Còn có cả thịt lợn cắt tách phần mỡ ra. Cho đến khi đến chỗ nghỉ ngơi giữa đường thì cô mới lệnh cho nhóm những hai đống lửa to, lại còn cho đào đất sét ven bờ đến trộn với muối biển vốn đã giã nhỏ để đắp khoảng bốn năm tầng lên lá sen rồi đem đi vùi trong lửa mạnh chất rơm đến khi nóng toàn bộ. Một mặt thì đâm sốt ớt mắm tôm, chiên cá thu hấp vốn đã được rắc nước muối, khi chín tới thì đem đi gỡ thịt, lấy xương ra, nhào với cơm đã chuẩn bị sẵn từ lúc bình minh trước khi lên đường, lại còn dằm sốt ớt mắm tôm mà thử vị thấy cay vào cùng. Rồi còn chiên da lợn vàng rụm, trộn với chút nước mắm ngon thêm vào bên cạnh của mỗi chiếc đĩa nữa. Các món ăn xong xuôi cùng với gà vùi trong đất muối biển. Nai Perm tách lấy đất đắp bọc ra cùng với mở lá sen vốn ôm lấy thân gà ra. Mùi hương thơm lừng khắp cả khúc sông cong.

“Đi đường xa thế này ăn gà nướng lò thì sẽ ăn ngon miệng lắm, mong rằng sẽ không có nổ tung núi, đốt luôn chòi nhé.” Pudtan lẩm bẩm, mắt thì nhìn về phía nhóm người quý tộc mà trông cảnh giác đến mức khiến cho cô thầm sợ sệt lo lắng. Nhưng khi thấy không có gì bất thường thì quay sang sắp xếp khay lót lá chuối để đặt gà đã nướng xong. xuôi. Sau đó thì ra lệnh cho hầu tớ giải quyết phần gà nướng đắp muối biển còn lại trong đống lửa. Meun Maharit đem đến cho gia đình mình một con, phía đó cũng đã làm xong các món gỏi trộn đậm vị.

“Thơm quá.” Ketsurang ngửi mùi gà nướng rồi đi rửa tay chuẩn bị ăn hết mình.

“Thật ham ăn nha mẹ.” Chính tiểu thư Prang cũng ứa nước miếng lên, tiểu thư Kaew gửi đến nụ cười khôi hài cho người chồng mới cưới mà bây giờ đã thăng chức lên thành Okpra Srisurinthareuchai* xong rồi.

*Đọc là ‘oọc prá xỉ xù rìn thà rừ chài’

“Phong trào tìm kiếm đồ ăn của người trong thời đại của nàng thật là không khác một chút gì.” Praya Wisutsakorn thì thầm bên cạnh tai người vợ thân yêu mà quay sang thoắt liếc mắt, nhưng lại nhịn cười đến mức mắt ánh lên như thể thiếu nữ, càng khiến cho người nhìn ngứa ngáy con tim quá. Bữa ăn đó liền no nê vui thích trong lòng cả chủ lẫn tớ.

* * *

“Chính ta cũng suy nghĩ thấy kỳ lạ, tại sao anh ta lại phải thuê người làm bếp từ nơi khác. Hóa ra là tay nghề không hề tầm thường, đồ ăn đều lạ mắt trông ngon thế này. Thật tiếc khi Renthon*, con trai anh Petch không đến cùng, gà nướng cả con thơm gợi cho nước miếng ứa lên thế này thì cháu ta hẳn là thích.” Phó vương nói chuyện với anh trai về người cháu yêu thích trong khi vẫy tay cho người thân thiết của mình đến nhận gà đã chia phần cho.

*Đọc là ‘rền thòn’

“Ai U lại đây, lại lấy gà ra ăn với Ai Thongkam và Ai In. Ta và anh trai ta ăn cùng một con là đủ.” Khun Chamnan* vội đến cúi lạy gần như là quỳ rạp, nhận gà từ bàn tay người trong khi nuốt nước bọt, suy nghĩ khen ngợi phúc phận của mình không ít khi được đi theo người.

*Đọc là ‘kủn chằm nàn’

“Ai U này đây bộ dạng đâu ra đó, cận thần mới của người sao Jao Phon?”

“Thưa vâng, lần vừa rồi ta đi Praputthabat, chú của nó là Ai Pol, Okya Petcharatanasongkram*, chủ thành Phetchabun đấy. Ai Pol đem nó ra giao cho ta sai bảo, kiếm pháp của nó rất tốt anh Petch.”

*Đọc là ‘oọc dà pết cha rá ta na xổng kràm’

“À, con trai út của Ai Mek đấy sao? Thái độ quả là tốt.” Người chiếu ánh mắt về phía quan viên thân thiết đi theo của cả mình lẫn em trai vốn đang ăn uống ngon lành trong bữa ăn, thì ra tay ăn tiếp một cách hài lòng.

“Ăn đến mức muốn nuốt cả ngón tay, mùi vị đồ ăn rất ngon, anh Petch.” Ăn chưa mấy miếng thì đã có lời khen lần nữa.

“Nữ nhân này rất kỳ lạ, ngoài việc có tay nghề nấu nướng thì lại còn bạo dạn, có nhiều lời nói và suy nghĩ không giống người con gái nào. Người đủ có thể so sánh được hẳn chỉ có cô Karket mà thôi. Nếu Ai Rit không canh chừng lo lắng như thế này, ta có thể cho nàng vào cung cũng nên.” Người địa vị cao quý nói trong khi cười bằng giọng kỳ lạ.

“À, nàng là mục tiêu của thằng bé đấy sao? Thấy nó từ khi còn mới sinh, tuổi tác cũng nên có gia đình rồi. Nhưng dường như ta từng nghe qua Praya Gosathibordee Trung Hoa đấy có suy nghĩ cho con gái kết thông gia với Por Rit không phải sao anh?”

“Phải, bà nội của chúng ta cũng từng đến nói với ta, thời gian này ta cũng đang suy nghĩ có cho Mae Praejin đến làm vợ của Ai Rit hay không.”

“Ơ.”

“Nếu nó làm điều gì không đúng ý ta, ta sẽ trao Mae Praejin cho nó.”

Tiếng cười quyện vào nhau nghe thật kỳ lạ loáng thoáng vang đến cho nghe thấy đấy khiến cho Meun Maharit vốn ngồi xa xa liền đến mức dựng cả lông một cách không thể tìm ra lý do.

* * *

Sau khi giải quyết đồ ăn sạch sẽ thì đoàn thuyền cùng nhau lên đường tiếp. Mỗi một bữa ăn đều rất lạ miệng khiến cho dễ ăn, mấy món nướng chiên xào trộn mà dùng đồ địa phương và thịt lợn rang mặn, đám rau ngót, đám cá phơi khô mà Pudtan chuẩn bị từ trước khi lên đường, và đồ tươi tìm được trên đường, ăn cùng có khi thì xôi hấp, có khi thì cơm hấp. Qua hai đêm nữa thì đến được đích, chính là nhà của chủ thành Prippree, có chủ thành dựng sẵn đình lều tạm thời cho đức vua ở.

Sau khi rửa mặt rửa mày thì đều làm theo lệnh, chính là đến lạy Somdet Taengmo*, là người thầy của cha cũng như là người thầy của cả hai vị chúa công, ở chùa Nhỏ Phía Nam**. Rồi sau mới giải tán đi dạo chơi thành Prippree tùy ý. Chắc chắn rằng các cận thần đều đi theo chủ nhân để chăm lo sự an toàn và tạo sự thuận tiện do cải trang thế này thì không được thoải mái. Nhưng cả hai vị chúa công đều thích thú do đúng ý. Praya Wisutsakorn và nai Meuang cũng đi theo do nhận lệnh rằng sẽ đi xem chợ tiệm hàng hóa bao gồm cả đám hàng hóa của thành. Lại còn xác định rằng hôm sau sẽ đi theo bày tỏ lòng tôn kính với các vị sư ở các chùa khác nhau, bao gồm cả đi Kao Luang***.

*Đọc là ‘xổm đệt teng mô’

**Tên cũ của chùa Yai Suwannaram, ‘yai’ nghĩa là “lớn”.

***Đọc là ‘kảu luổng’, dịch nghĩa đen là ‘núi chính’, là ngôi chùa nằm trên đỉnh núi ở tỉnnh Phetchaburi.

Gia đình còn lại của Praya Wisutsakorn và Pudtan tách ra đi cùng nhau, sau khi khuất dáng nhóm người địa vị cao quý, Ketsurang liền trở thành hướng dẫn viên cho nhóm con cái và hầu tớ thân thiết còn lại.

“Ngôi chùa này trong thời này gọi là chùa Nhỏ Phía Nam nhưng thời đại sau sẽ gọi là chùa Yai Suwannaram, có sảnh đường là nền thuyền buồm kiểu đang hit được xây dựng vào lúc này đấy thôi, vừa sửa chữa không bao lâu. Hình ảnh nhóm các vị thần* ở chùa Nhỏ Phía Nam này dùng tông màu sáng. Phông nền là màu nhạt, chêm vào thêm các hoa văn thực vật. Hình ảnh thần thánh và dị nhân** được nhấn mạnh cho nổi bật bằng cách lên nền màu đỏ, tách khỏi phông nền màu nhạt bằng đường viền uốn sắc. Mọi người quan sát nhìn từ hình ảnh sẽ thấy rằng người thợ cố tình vẽ ảnh các vị thần khác nhau và các dị nhân, cả Kim sí điểu, con người, thần rắn, kẻ khổng lồ, thay phiên nhau nhằm để tạo ra nét đẹp không trùng lặp. Khi nhìn gần thì sẽ thấy đường nét bén, gương mặt gần như không lặp lại, các loại mũ miện và mạ vàng thì đều cắt nét nhấn cho nổi bật hơn. Mỗi một tấm vải quấn cũng vẽ hoa văn cho khác nhau, giống vải hoa văn mà tầng lớp cao cấp yêu thích. Cánh cửa sảnh đường phía tay phải ở phía sau tượng Phật thì vẽ người gác cổng ngoại nhập, Ấn, Hoa đủ cả. Còn bên trái là người gác cổng theo kiểu Thái bình thường.” Ketsurang kể cùng ngôn ngữ của bản thân chỉ đủ cho người của mình nghe thấy, khiến cho Okpra Srisurinthareuchai là người duy nhất nghe thấy rồi thấy hoài nghi. Tiểu thư Kaew nhìn thấy sắc mặt của chồng thì không thể không nhịn cười được.

*Là hình ảnh các vị thần ngồi chắp tay thành hàng trên các bức tường trong chùa, thường có từ 6 vị thần trở lên, có thể có một hoặc bốn mặt.

**Bạn nào biết từ nào chính xác hơn thì cho mình biết nhé, nghĩa của từ này là bao gồm những sinh vật không phải con người, từ thần thánh cho đến ngạ quỷ, ma, thú vật dưới địa ngục.

“Để rồi ta sẽ kể cho Khun Pi nghe nhé, là bí mật của gia đình ta.” Nàng thì thầm nói với chồng rồi đi theo mẹ.

“Đây là sảnh thuyết pháp mà Vua Cọp đem đến dâng lên cho thầy của người chính là Somdet Thượng phụ Taengmo mà chúng ta vừa đi bái lạy lúc nãy đấy. Có thấy vết rạch không? Dấu vết của việc rạch từ dưới lên trên vì rạch lúc cửa được đặt ở trên sàn để trấn áp linh hồn. Sảnh thuyết pháp này từng là điện của Hoàng tử Kwan, con trai của đức vua Phetracha cùng với Krom Luang Yothathip, em gái của đức vua Narai. Người bị hành hình bằng khúc gỗ đàn hương* do làm phản tập hợp lực lượng vào lúc Vua Cọp vừa lên ngôi vị. Họ bảo rằng hồn ma của ngài rất dữ, là tin đồn đại đến mức Vua Cọp bực lòng nên phải mang đến dâng lên chùa, trước khi dâng lên thì chùa phải cho người có bùa phép cắt gỗ trấn tên**, giải bí ẩn hồn ma hung dữ trước.” Ketsurang không có kể tiếp rằng người trong thời đại của cô còn có một chuyện nữa đem kể với nhau là vết rạch này là vết kiếm mà Myanmar đâm vào lúc thất thành lần thứ hai, đến mức người dân nói truyền miệng là vết Myanmar đâm. Vì chuyện thất thành sẽ xảy ra trong tương lai, cô chưa từng kể cho ai nghe ngay kể cả chồng.

*Một cách hành hình thời xưa đối với người trong hoàng tộc nhằm không để máu của người trong hoàng tộc rơi xuống đất vốn là nơi thấp kém. Mặt khác, nếu người trong hoàng tộc bị hành hình do tội phản loạn, thì có niềm tin rằng sẽ không hay với đất nước nếu như để máu của họ rơi xuống đất. Dẫn đến phương thức hành hình bằng cách dùng khúc gỗ đàn hương cỡ to dập xuống bụng, tương tự như cách giã gạo.

**Một nghi lễ bùa thuật trước khi ra trận thời xa xưa, đem cây có tên cùng chữ cái với kẻ địch đến chặt đứt ra rồi bước ngang qua.

Khun Ying Wisutsakorn nghía nhìn về phía Pudtan vẫn đi theo nghe, mặt ngây thơ mắt trong veo như thể không biết chuyện gì, rồi thầm thở dài. Đôi khi cô cũng cảm thấy người thế hệ mới không biết chuyện gì mấy như Pudtan cũng thật đáng ghen tị không ít.

Cuối cùng dừng lại trước chùa Nam vì cần lấy nước trước bến thuyền của chùa Nam đi làm nước thánh để rải khắp ngôi nhà mới mà tiểu thư Kaew và Okpra Srisurinthareuchai sẽ bắt đầu ở cùng nhau từ đây.

“Chùa Nam này thời đại sau sẽ gọi là chùa bến Chaisiri, được tin rằng nước ở chùa này là nước linh thiêng, thường đem đi dùng làm nước trong nghi lễ hoàng gia tôn nước thịnh vượng* và là nước có vị ngọt thanh rất ngon. Lúc này có thể dùng rửa tay rửa mặt nhưng khoan hãy uống, nước ở đâu đi chăng nữa, nếu không phải nước mưa thì các người đừng uống sống, nên đem đi đun cho chín trước, đợi cho nguội rồi hãy uống.” Lại một lần nữa mà Okpra Srisurinthareuchai chớp chớp mắt, chỉ nhớ rằng sẽ không quên hỏi han vợ về sự kỳ lạ trong lời nói của mẹ vợ.

*Một nghi lễ hoàng gia mà người tham gia sẽ phải uống nước rửa vũ khí của nhà vua nhằm thể hiện lòng trung thành với nhà vua. Nếu người tham gia nghi lễ nào không thực hiện gìn giữ lời đã nói trong nghi lễ thì sẽ lãnh hậu quả bằng chính vũ khí dùng để nhúng nước cho bản thân uống.

“Vị vua trong triều đại thứ 5 rất yêu thích nước từ bến này, còn cho người đến khiêng nước từ đây về Krungthep để uống. Người nói nước ở đâu cũng không ngon bằng nước thành Petch.” Ketsurang thầm thì thầm với Pudtan vốn gật đầu giật giật trong khi mở to mắt lúc nghe thấy kiến thức mới. Cô nhìn nước trong xanh có sóng lăn tăn do gió thổi nhẹ đến rồi cảm thấy bình yên một cách kỳ lạ, xem ra thật sự rất linh thiêng, chỉ nhìn thôi thì đã cảm thấy nhẹ người nhẹ lòng rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi