ĐỊNH MỆNH

Gió nóng vào mùa khô thổi vào thành Ayutthaya, nhà của Praya Wisutsakorn lúc này tĩnh lặng đến mức ai nấy đều thảng thốt. Bình đựng di cốt nhỏ trong bàn tay vốn hơi run của Ketsurang được đem đến đặt cạnh bình đựng di cốt to. Đôi mắt của nàng hoen đỏ do cứ ngăn chảy ra thành nước nhiều lần đến mức đếm không xuể. Sự đau đớn xót xa tột cùng được ngăn lại bởi vòng ôm của chồng vốn cũng quặn thắt lòng không kém.

“Hãy dằn lòng thôi Mae Karaket của anh.”

“Ta cảm thấy như lòng muốn đứt vậy Khun Pi.”

“Sinh lão bệnh tử là lẽ thường tình của cuộc đời.”

“Ta không nghĩ rằng người đầu bạc phải đến tạm biệt kẻ đầu xanh nhanh thế này. Nếu Por Reuang không sống xa đến tận Phitsanulok thì hẳn là được gặp mặt lần cuối trước khi con rời đi đấy.” Vòng ôm vốn siết chặt khiến cho sự bức bối nén trong ngực phần nào giãn ra.

“Hơn 10 năm trước vào lần kinh Kritsana Kali chiếu ánh sáng vàng, ta từng dự đoán vân mệnh cho nàng một lần. Vận mệnh dự đoán rằng nàng sẽ trải qua số phận cả được và mất đi món đồ hoặc người mà bản thân yêu quý. Kết quả của việc dự đoán tốn những 20 năm, lúc đầu ta sợ rằng nàng sẽ phải chia cách với gia đình và sẽ có lại cuộc đời trước kia. Bây giờ kết quả đã xuất hiện hết theo như lời dự đoán rằng ta nghĩ sai.”

“Ta có được Mae Pudtan mà có thể là Mae Karaket em gái ta quay trở lại, nhưng ta phải mất đi Por Reuang nhỏ có phải không?”

“Lời dự đoán có thể đúng một phần, nhưng sự thực thì không phải rằng tất cả mọi người đều phải gặp những điều đó sao? Suốt đời đều sẽ có điều được và mất mát.”

“Chính ta cũng biết rõ trong lòng rằng dù cho mẹ hay Por Reuang nhỏ rời đi, dù thế nào cũng sẽ gặp lại nhau thời gian sau này, nhưng cũng không thể không buồn bã được.”

“Đó là bình thường, nếu là nhân duyên tiền định thì thần Brahma ngài ấy sẽ định đoạt cho mọi cuộc đời từng liên quan đến nhau được gặp lại nhau không sớm thì muộn.”

“Cũng còn may là Por Reuang nhỏ còn có Por Bun Reuang để nhìn mặt đỡ nhớ.”

“Cha của Mae Riam là viên quan cũ của Phó vương, Por Bun Reuang hẳn không tránh khỏi việc là cận thần cho ngài đâu.” Tiếng mọi người nói chuyện bên ngoài khiến cho Ketsurang phải tách ra khỏi sự toàn bộ buồn bã. Nàng và Praya Wisutsakorn bước về phía cửa sổ gian phòng Phật thì thấy có nhóm người cả nhỏ lẫn lớn đang cùng nhau đi về phía nhà mình. Chỉ một lúc thì đã có tiếng trong trẻo của cô bé Noo Pin, con gái út của Pudtan, gọi đến từ trước cửa.

“Bà nội, ông nội ạ, mẹ bảo đến báo rằng cô Kaew và cô Prang về đến nhà rồi ạ. Anh Mai anh Gla và em Yok cũng đến nữa ạ.” Khi thân hình nhỏ của đứa bé sáu tuổi đến thì cả ông nội lẫn bà nội liền kéo cháu đến ôm hôn cùng sự yêu chiều.

“Cha mẹ cháu đâu, bé Noo Pin?”

“Cha đang cầm tay anh Pad viết chữ ạ, còn mẹ ở trong bếp.” Cả ba cùng nhau bước ra bên ngoài thì thấy con cháu đều có mặt đầy đủ. Tiểu thư Prang và Luang Chidpuban hay Por In, con trai của Praya Gosathibordee, dắt tay cô bé nhỏ hơn bạn bè đến tìm mẹ.

“Cháu Yok của bà nội, thật sảng khoái quá.” Ketsurang ôm hôn đôi má phúng trắng mịn đó một cách yêu chiều rồi quay sang vuốt mặt vuốt lưng tiểu thư Kaew vốn đưa con trai 10 tuổi và 8 tuổi về cùng.

“Por Mai Por Gla, lớn đến mức sắp thành thiếu niên rồi đấy.”

Âm thanh rộn ràng của trẻ con lẫn với tiếng cười của người lớn khiến cho Pudtan vốn vừa ngơi tay khỏi việc bếp liền không thể không mỉm cười. Khi cô bước đến đình lớn giữa nhà thì thấy hình ảnh cực kỳ ấm áp. Nhóm người này là gia đình của cô, là gia đình mà cô chưa từng có và chưa từng nghĩ rằng sẽ có được. Cô giật bắn người khi có đôi tay dày ôm cô từ đằng sau trong khi thơm một cái lên bên má.

“Đến đứng ở đây làm gì? Cớ gì không vào trong đình?”

“Khun Pi… thật thích đến từ phía sau nha, giật hết cả mình.”

“Thế nào, cớ gì không đi vào?” Khun Pipatratchasin hỏi lại và thơm lại, Pudtan né tránh cái tay cái miệng mà toàn giống như con mực quấn lấy không rời đó và cười nhẹ thành tiếng. Sắc mặt dịu dàng và đôi mắt hiện ánh lấp lánh của niềm hạnh phúc chiếu nhìn về phía hình ảnh trên đình.

“Ta muốn nhìn từ đây ạ, nhìn gia đình của chúng ta.”

“Ta nghĩ gia đình chúng ta vẫn còn ít người đấy, nên có thêm.” Pudtan quay sang nhìn người nói trong khi mở to mắt, rồi phải tránh mũi miệng vốn toàn huy động thơm liên tiếp.

“Khun Pi… kẻo có người đến thấy sẽ không hay đâu.” Cô tránh chồng đến gia nhập với nhóm người ở đình, để cho đối phương thở dài cùng với nụ cười, khuôn mặt sắc bén thu hút trở nên mềm dịu… Thời gian có thể mang lấy đi nhiều thứ nhưng thời gian cũng đem cảm xúc được lấp đầy quay trở lại. Dù cho trong tương lai xảy ra chuyện gì, có mấy đời mấy kiếp thì anh cũng chắc chắn rằng sợi dây nối của linh hồn vốn gắn kết với nhau sẽ là tấm lưới lớn tạo ra sợi dây quan hệ và chắc chắn sẽ đưa tất cả mọi người đến gặp nhau lần nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi