ĐỊNH MỆNH

Pudtan bước về nhà mình trong khi thẩy nhẹ túi tiền trong tay một cách yên tâm. Đến khi về đến chòi gỗ tre thì vội đem đến cất trong hòm vải một cách thận trọng, rồi treo chìa khóa hòm vào hốc vải trên eo có sợi dây chuối buộc cột đè lên một cách chặt khít. Sau đó thì suy nghĩ nên làm gì trong khi nàng Eung và nai Perm không có ở đây. Việc từng là nữ hướng đạo sinh nổi bật cũng bắt đầu phun trào, Pudtan đi xuống khỏi chòi gỗ tre của mình rồi cầm cái nơm và cái vợt đan bằng gỗ tre bước về phía rãnh nước nông cách xa kênh, cho đến khi nhìn thấy cá lóc, cá trê đang chơi trong vũng bùn. Cách xa khỏi rãnh nước tương đối sâu thì có cá mè vinh bơi qua lại, nếu nhìn không nhầm thì còn có cả lươn nữa. Cô nàng suy nghĩ lưỡng lự do chưa từng săn bắt tìm kiếm thức ăn vốn còn sống nhúc nhích qua lại trước đây. Nhưng nghĩ rồi thì hẳn không khó, vẫn còn tốt khi lúc này gia đình nhỏ của cô chỉ có ba miệng ăn, cô nàng suy nghĩ trầm ngâm rồi bước chân xuống vũng bùn cố gắng bắt cá trong rãnh. Nhưng làm thế nào thì cũng không bắt được một con nào đến mức bắt đầu chán ngán.

“Năng lực tự bắt cá để ăn còn không có, còn vờ xin tách nhà ra ngoài để ở, thật đáng thương hại.” Giọng chế nhạo vốn bắt đầu quen tai vang lên từ ven bờ đê. Pudtan ngẩng mặt lên thì nhìn thấy người đến đứng, trong lúc này xem ra không đối đáp lại thì không được rồi.

“Thế Mae Glin đến dính líu gì chứ? Nếu không thích bản mặt đến thế này thì không cần dính đến.”

“Ế! Cái nàng này đến mức quát ta sao?” Nàng Im vốn đi theo cháu gái của bà chủ đứng ở xa xa trong khi nhìn trái phải mà không biết rằng nên ngăn cản thế nào thì được.

“Cô chủ, đem rau đến cho nàng rồi về thôi ạ.”

“Nếu như bà không bảo ta đem rau đến cho ngươi, làm gì có chuyện ta đặt chân đến nơi này cho gớm chân.”

“Làm theo như chị Im nói đi Mae Glin. Và cũng cảm ơn khi cất công đến. Nhưng lần sau nếu gượng lòng quá thì không cần đến đâu.”

“Ta muốn bước đến chỗ nào, đến hay rời khỏi chỗ nào, nó là chuyện của ta. Ngươi cũng không phải chủ nhân chỗ đất này, bà của ta có lòng thương xót nhưng ngươi đừng có phát tác kiêu căng ngạo nghễ. Ta là cháu ruột của bà, đồng nghĩa với việc ta là chủ nơi này. Còn ngươi chỉ là người đến nhờ vả, đừng có mà táo tợn.”

Pudtan nghe rồi thì hết sự chịu đựng, cô trèo người lên đê ở trên mặt đất ngang bằng với Mae Glin đến mức đối phương thụt lùi lại do không kịp chuẩn bị. Càng nhìn thấy đôi mắt lóe lên của Pudtan thì càng giống như kích thích gì đó trong tiềm thức của nàng.

“Đánh nhau luôn không Mae Glin? Thân thể ta đang cần choảng nhau đấy. Từ khi đến đây gần như đã muốn điên rồi, nếu có thể giải tỏa thì hẳn là tốt.” Pudtan bẻ tay mình đến mức xương vang tiếng, thái độ sẵn sàng xông đến.

“Con… cái con kỳ quặc. Nói năng nào có hiểu được, dám tát tao à? Tao là cháu ruột của bà Kui, chủ đất mà mày đến ở nhờ đấy. Nếu mày làm gì tao, tao sẽ đi nói bà đuổi mày ra khỏi nhà tao. Người như mày nếu bà tao không ưu ái thì nhất định đã nằm cong người chết đói rồi.”

“Thì làm đi, mời cưỡi ngựa ba sok* đi nói với bà Kui đi. Hay muốn đến fight một trận cũng được, ta sẵn sàng tát.” Pudtan vừa ngả bàn tay thì đối phương đã gấp gáp chạy trốn đến mức ngay cả nàng Im đi theo cũng gần như chạy theo không kịp.

*Câu gốc là “cưỡi ngựa ba sok (đọc là ‘soọc’) đi nói với mẹ vợ”, có ý nghĩa là muốn đi mách ai thì cứ đi. Từ sok ở đây là đơn vị đo lường của Thái, 1 sok = 50 cm, nên 3 sok = 1m5. Ngựa ba sok được xem là tương đối cao. 

“Trời! Còn tưởng ngon lắm.” Chuyện đánh nhau cô chưa từng thua kém ai. Khi ở trường nội trú thì thường có quyền lực ngầm của ma cũ đến gây chuyện với cô. Vài đứa trẻ thiếu suy nghĩ khi biết rằng cô thiếu bố mẹ thì đôi khi còn đến nhạo chuyện cô là trẻ mồ côi, đến mức phải hẹn nhau ra sau trường nhiều lần. Dù cho đã từ bỏ việc chiến đấu nhiều năm nhưng cô cũng nghĩ rằng sẽ nhất định không bất lợi trước Mae Glin.

Pudtan thở ra thật dài khi hết chuyện, cô nhìn cái nơm và cái vợt quăng ở trên mặt đất từ ban đầu thì lắc đầu.

“Xem ra không thể gây tội được mà, đợi anh Perm trước cũng được. Càng là cá mè vinh thì hẳn phải dùng móc câu mới bắt được.” Pudtan quyết định tiến thẳng về phía rãnh nước sâu thêm có nước trong hơn để rửa tay chân bị vấy bẩn, rồi mới đổi ý chuyển sang hướng đi tìm rau củ trên cạn thay cho rau củ tự trồng mà có thể ăn. Rải rác có cả rau ngót, rau bợ, rau muống Thái, ngay cả cây thiên lý cũng mọc nhan nhản. Thấy trên sạp tre có đặt cái thúng đựng dưa leo và đậu đũa thì nghĩ rằng hẳn là đồ mà bà Kui cho cháu gái đem đến nên mang cất cùng các loại rau khác trong lán bếp.

Cách không xa cái chòi nghèo của cô thì có bụi tre đang có măng đâm lên. Khi nhìn chắc rằng không có rắn rết thì liền tìm xẻng đến đào. Có vài phần măng còn nhỏ chưa lú lên mặt đất mà chỉ thấy mầm thì cô cũng đi đào đất bùn trong rãnh nước đến bọc lấy theo hiểu biết từ nhân công từng kể cho nghe vào lúc kiểm soát công trường. Đang mải đào thì nghe tiếng đi xột soạt vang lên từ đằng trước sát với ven rãnh. Ban đầu cô cho rằng là nàng Eung và Nai Perm nên không để tâm lắm nhưng khi nghe thấy tiếng gọi thì vội đứng dậy xem.

“Có ai không?” Giọng trầm vang dội vang lên lần nữa từ người đàn ông mặt mũi trẻ tuổi, hẳn không quá lớn không quá nhỏ hơn cô bao nhiêu. Ngoài ra còn một người đàn ông lớn đứng cao quý ở đằng sau, mà bên cạnh người đàn ông trẻ to con đó còn có thêm hai người, một chàng trai trẻ tuổi và một người đàn ông trung niên vạm vỡ đứng sát hai bên. Một trong số đó ôm thêm một con gà chọi có vẻ ngoài đẹp đẽ mạnh mẽ cùng với giỏ đan nhốt gà, chăm chút như là thú nuôi cực yêu thương và nâng niu.

“Có ạ, đang đào măng ở đây. Có cái gì, à, có chuyện gì thế?” Pudtan cố gắng tận mạng bắt chước người ở thời đại này. Đôi mắt to tròn nhìn chăm chú bốn người đàn ông mà không có nét sợ hãi, khiến cho cả bốn người không thể không có sắc mặt hoài nghi. Khi cô bước lại gần thì thấy rằng toàn bộ mọi người đều có dao găm dài bên mình nhưng hoa văn trên cán thì khác nhau. Khi nghĩ về lần đến chợ vào ngày đầu tiên rơi đến đây thì nhớ được rằng gần như tất cả đàn ông không phải phạm nhân trong thời đại này đều mang theo dao găm là chuyện thường. Chỉ là dao găm của cả bốn người đều có hoa văn đẹp đẽ lạ mắt hơn. Nếu nhìn không nhầm thì hẳn là ngà voi hoặc sừng thú khắc hoa văn dán vàng* đến mức trông đắt giá.

*Cụm từ gốc là ลงรักปิดทอง đọc là ‘lồng rắc pịt thòng’, mọi người xem đoạn clip này cho dễ hiểu nhé.



“Ngươi sống một mình sao?”

“Thì ờ… à, nhiều người sống với nhau nhưng ra ngoài tìm rau tìm cá quanh đây rồi.” Pudtan định mở miệng nói ra sự thật nhưng đột ngột nghĩ ra rằng bốn người này đây đều là đàn ông thân hình vạm vỡ cơ bắp. Nếu đến có ý tốt thì tốt nhưng nếu đến có ý xấu rồi biết rằng cô đang ở một mình thì e rằng sẽ xảy ra chuyện không hay.

“Bọn ta đến định xin chút nước uống, nếu có cơm cá thì tốt, chúng ta sẽ cho ốc tiền để đền đáp.”

“Cơm cá đồ ăn sao ạ? Ừm… đồ ăn thật ra thì cũng có đấy, nhưng phải đi bắt trong rãnh. Còn cơm thì có trông nồi hẳn là đủ ăn. Để ta xào thêm một đĩa rau ngót với trứng cho nhé. Nhưng để cho tốt thì đến giúp nhóm lửa cũng được, do ta không quen nhóm lửa từ củi.” Câu trả lời không theo chất giọng và phong tục nói chung của người Ayutthaya khiến cho cả bốn người đứng ngây ra một lúc lâu.

“Ơ, Ai In, Ai Thongkam, Ai Ming, đi giúp nàng bắt cá nhóm lửa đi.” Người trông giống như trưởng nhóm ra lệnh cho đàn em trong khi mỉm cười khi nghĩ thấy buồn cười và thấy thú vị. Pudtan nghe thấy như thế thì vội nhanh nhẹn đi múc nước mưa vốn được khuân từ nhà bà Kui đến đặt ở sạp gỗ tre dưới cây lớn.

“Uống nước trước đi ạ.”

“Ngươi tên là gì? Ta tên Petch, người da trắng hơn ai khác gọi là Ai In, người có thâm niên hơn ai khác là Ai Thongkam, còn người còn lại tên Ai Ming.” Pudtan dời ánh mắt nhìn đến từng người một, ai bảo người thời trước mặt mũi không tốt, theo cô nhìn thấy đây là tầm cỡ boyband hết đấy, nhất là chàng trai nhỏ tên In còn có da dẻ trắng trẻo hơn cả cô.

“Ta tên là Pudtan.”

“Hẳn phải gửi nhờ bụng với ngươi rồi Mae Pudtan, cần giúp điều gì nữa thì nói.”

“Đến giúp châm bếp cùng nai In không ạ? Đùa thôi, ngài ngồi đợi thì hơn. Ngài hẳn là chủ của ba người đó phải không ạ? Đợi một chút nhé, để ta sẽ trổ hết tay nghề làm đồ ăn.” Mày rậm nhướn cao khi nghe cả câu, dù cho lời nói và dáng vẻ của người con gái trước mặt lạ mắt lạ tai nhưng cũng có nét thông minh gan dạ không sợ người, khiến cho người đầy uy nghi chỉ toàn người kính nể lạy lục sợ sệt đến mức run người có sắc mặt cực kỳ hài lòng.

Pudtan dẫn người được giới thiệu là tên In về lán bếp, trong khi nghĩ rằng nhóm người lạ mặt này hẳn là giàu có không đùa. Càng là người trưởng nhóm thì trông ưa nhìn hùng vĩ rồi lại có những ba đàn em dáng vẻ tốt đi theo. Không chừng cô sẽ có cục tiền trắng to nhiều hơn đã nghĩ cũng nên. Nghĩ đến thì tâm trạng tốt lên ngay lập tức, cô đi sâu vào trong lán bếp để xem trong nồi trong chum rằng có gia vị sẵn hay không thì thấy rằng có tất cả những thứ cần thiết. Cả nước mắm, mật ong, đường dừa, muối, dầu dừa, mỡ lợn mà bắt đầu thấy váng mỡ nổi đóng bên trên một ít, chỉ thiếu mỗi đường cát là không thấy nên không biết thời đại này có hay chưa. Và thiếu gia vị của người Hoa như là xì đầu, tương đậu nành, hẳn phải đi tìm mua trong nhóm người Hoa về cất thôi.

Dù Pudtan là cô gái thời đại mới yêu cái đẹp nhưng cô cũng thích chuyện nấu nướng do thích ăn và không muốn bản thân chịu đói, thế nên cũng có chút khả năng. Đến ngay cả bác cũng thầm khen một cách bất đắc dĩ khi cô làm cho nếm thử. Ngay cả vài lúc có việc ở công trường thì đôi khi cũng tình nguyện làm đồ ăn cùng món nhắm cho nhân công cùng hội để phát triển mối quan hệ thân thiện.

Chàng trai nhỏ mắt hí tuổi tác khoảng 17 18 mà ông anh thủ lĩnh gọi là Ai In, đến giúp cô nhóm lửa cùng thái độ tương đối nhanh nhẹn, cho thấy rằng nhóm đàn ông này nhất định là thường hay lên đường đi lại dừng chân nghỉ tại các nơi khác nhau rất nhiều lần. Cô xin nhóm hai bếp để có thể kịp nấu nướng, Pudtan quay sang nhìn thủ lĩnh lần nữa, trong lòng suy nghĩ thắc mắc không ít, tay thì giã muối ra thành bột. Hai người còn lại thì cầm lấy cái nơm cái vợt dưới gầm nhà, đi không bao lâu thì mang cá bắt được và xâu thành dây về mà người bắt đã moi ruột moi phân ra rửa đến mức sạch sẽ xong xuôi. Có đến cả chục con cá lóc, cá mè vinh.

Cô đi chặt lá chuối đến thành một đống to và lôi cả tàu dừa già rơi xuống khỏi cây đến chặt xén. Rồi xử lý dùng muối bọc cá lóc cho dày, lá dứa ven rãnh nước được cắt đến vò cuộn nhét vào trong bụng cá chung với xả được cắt thành khúc. Bốn người đàn ông nhìn hành động của cô một cách hứng thú, vì theo bình thường thì dân thường hay có cá phơi khô rồi nướng. Tốt hơn thì có cá hấp, hoặc trộn nước mắm tôm, nêm nếm bỏ gia vị băm rau làm thành nước chấm đến mời khách khứa nhiều hơn là ra tay làm món ăn lạ mắt thế này. Sau khi bọc muối cả thân cá mà không đánh vảy thì dùng lá dứa cuộn tròn lại với nhau rồi xiên nhiều cái lại bằng cành tàu dừa cho đến khi chặt thì mới bỏ xuống cái vỉ trên bếp lửa to, còn bếp lửa nhỏ thì cô lấy chảo đặt lên.

Pudtan đổ nước vào, đợi nước sôi thì bỏ vào một chút muối và dầu dừa, rồi bỏ rau ngót vào trụng không mấy chốc thì chắt nước bỏ đi bằng cái rây đan tre để cho rau ráo nước. Sau đó lấy chảo đến đặt trên lửa lần nữa, đập tỏi trên thớt gỗ me, múc mỡ lợn trộn với da lợn chiên bỏ vào trong chảo, bỏ tỏi vào đảo không lâu thì bỏ rau ngót được trụng trước đó vào. Theo sau là đập trứng rồi xào thật nhanh trong khi lửa còn nóng xèo xèo. Thêm nước mắm, đường dừa cỡ đầu thìa xuống rồi nhanh chóng đảo với nhau, và vội múc ra đĩa đưa mùi thơm, nếm thử trông ngon đâu vào đấy thì không thể nhịn mà không thấy tiếc khi phải đưa cho nhóm đàn ông này ăn.

Cô lật cá đang nướng, rồi làm nước chấm bỏ ớt múp múp không có mỏng dài giống như ớt  thời hiện đại vào đâm cùng với tỏi, bóp chanh, bỏ đường dừa và muối trộn vào cùng. Đem đến đặt cùng với lá sen cạn và rau muống Thái để làm rau ăn kèm rồi mới khứa thật nhiều vết đều đều trên thân con cá mè vinh đã đánh vảy, rồi cho ra phơi gió sao cho ráo nước nhất. Cá nướng muối bắt đầu đưa mùi thơm, lá chuối bắt đầu cháy hết nên mới xé ra xem thì thấy rằng muối hột cháy một chút trông khá ngon, nên mới cầm bỏ vào khay cho người đang ngồi đợi trên sạp tre. Một trong ba người đàn em của anh thủ lĩnh sắp xếp xới cơm vào đĩa đầu tiên đưa cho chủ. Đàn em vốn chờ xa xa có dáng vẻ lưỡng lự cho đến khi đối phương tỏ vẻ mặt hung dữ chằm chặp thì mới dần dần dịch lại gần chủ. Pudtan nhìn dáng vẻ của cả bốn người trong khi lấy làm thú vị, xem ra anh chàng thủ lĩnh to lớn này đây hẳn là tầng lớp chủ cả, có thể là quý tộc cao cấp nào đó lấy làm thú vị ra bên ngoài đi chơi, nhưng lại lạ khi không mang theo lương khô gì hết.

“Cứ tự nhiên nhé, ta đi làm cá mè vinh một chút.”

Khi thấy thân hình mảnh mai rời đi xa rồi, người làm chủ liền cất tiếng nhẹ.

“Người con gái này quả thật nói năng quá khác lạ dân làng nói chung, mặt mũi lại tựa như cô Karaket. Hay là người thân đến từ thành Phitsanulok nên mới đến sống ở khu đất của Praya Wisutsakorn?”

“Mặt mũi rất đẹp ạ.” Meuan Janpubet nói nhẹ giọng trong khi cúi mặt mỉm cười.

“Hẳn là lớn tuổi hơn ngươi đấy Ai In.”

“Thần không có nghĩ…”

“Nói bình thường…” Chủ nhân trên đầu* khuyên nặng giọng.

*Cách gọi khác của vua.

“Không biết đám người của thằng Jod ngầm liên lạc đám đó đến đâu rồi. Ở gần chúng ta hay chưa? Hay bọn chúng sẽ đợi cho đi qua khu vực thành trước đã, Ai Ming ngươi không đi tung tin rằng ta sẽ ra ngoài khu vực thành để đấu võ và chọi gà cùng dân làng bên ngoài sao?”

“Đã tung tin rồi ạ.” Jameun Srisronrak* vội tâu.

*Đọc là ‘cha mừn xỉ xỏn rắc’, trong đó Jameun là tước vị, Srisonrak là danh hiệu, chức vị.

“Thằng Rit đâu, nó dường như im lặng biến mất.”

“Hẳn là đang trốn ạ, nguyên nhân vì quanh đây là đất của cha anh Rit, anh Rit hẳn là biết đường biết lối tốt hơn chúng ta. Ta nghĩ rằng hẳn không có gì sai sót ngoài điều đã dự đoán đâu.” Meun Janpubet tâu báo nhẹ giọng.

“Tốt, ta muốn biết rằng bọn chúng cả gan táo bạo đến thế nào.” Nói rồi thì cả bốn liền vây quanh cơm cá tuy lạ vị nhưng ngon đến tận đáy lòng theo kiểu không câu nệ với nhau nữa.

Pudtan đem cá mè vinh phơi gió cho khô rồi thoa muối trộn ớt Thái mỏng mỏng khắp thân và trong bụng rồi đem đi chiên vàng giòn đến tận xương ra thêm một đĩa. Chỉ miếng đầu tiên được nếm thử thì chủ nhân trên đầu đã khựng lại.

“Cá này làm thế nào mà vị lại ngon vậy? Cả nước chấm cay nóng này nữa, đều rất lạ miệng.”

“Cá mè vinh đấy ạ. À… cá mè vinh khứa nhiều vết trên thân rồi thoa muối và ớt Thái ạ. Cá mè vinh nhiều xương, nếu không làm vậy thì xương sẽ hóc cổ, khi chiên cho giòn đến tận xương rồi ăn cùng nước chấm cay nóng thì sẽ ngon đến quên cả ba thế giới luôn.”

“Ngon đến quên cả ba thế giới sao?”

“Thưa vâng.”

“Có thế giới nào thế?”

“Thế giới trước, thế giới hiện tại và thế giới sau này ạ.”

“Ừm… tốt.” Người nghe cười vang thích thú.

“Nhưng thật tiếc trong rãnh nước có hơi ít, người ta chắc là đem đi làm đồ ăn nhiều rồi. Nên bảo tồn giống cá để có thể ăn dài lâu, nhưng cá mè vinh có trứng thì lại càng ngon, xem ra cấm không cho ăn sẽ khó.”

“Bảo tồn sao?”

“Thưa vâng, khi cái gì sắp hết thì nên bảo tồn để có thể duy trì giống không cho bị tuyệt chủng.” Cả đàn em và chủ đều thay phiên nhìn mắt nhau.

“Ngươi nói cá mè vinh sẽ tuyệt chủng sao?”

“Chắc không đến mức tuyệt chủng đâu ạ. Vì dù sao cũng là cá nhiều xương khó ăn, dù cho dễ bắt một chút vì là cá ăn rau ăn cây cỏ.”

“Thế ngươi nghĩ nên bảo tồn giống thế nào?”

“Dễ lắm, khi cá đẻ trứng thì không cho dân làng bắt. Ai bắt thì phạt cho sợ để mà không dám. Khi qua mùa đẻ trứng rồi thì có thể bắt được, như vậy thì đã không tuyệt chủng rồi.”

“Chuyện ngươi nói đến nghe cũng hợp lý. Phạt tiền để cho sợ, ha ha.” Anh thủ lĩnh cười lớn tiếng lần nữa, đàn em cũng cười theo. Pudtan cũng chỉ có thể mỉm cười, luân phiên nhìn đàn em và đàn anh tới lui vì không thấy buồn cười chỗ nào. Nên mới xin phép đi hái thêm rau ngót và hoa thiên lý vì đến khi nàng Eung và nai Perm quay về thì hẳn là chiều tối, hẳn sẽ rất đói. Với lại nên thổi cơm thêm vì bốn người đó nuốt cơm quá, ăn cơm đến mức hết cả nồi to mà nàng Eung vừa thổi ban sáng.

Pudtan không biết rằng lời nói chỉ không mấy câu của cô về chuyện cá mè vinh lại trở thành chiếu chỉ tạm thời gây ra sự kinh ngạc cho vòng chính trị của Ayutthaya trong thời gian về sau.

*Đây là sự kiện có thật trong lịch sử, đức vua thật sự cấm người dân bắt cá mè vinh, ai vi phạm bị phạt từ 5 tamleung đến 20 baht.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi