Thẩm Tế Nhật chết điếng người.
Từ đầu tới cuối anh chẳng thể ngờ sẽ chứng kiến một cảnh tượng như vầy.
Hai người bên trong xe lại ở vào góc tranh tối tranh sáng, trừ phi anh tiến đến gần chiếc xe, bằng không thì chả trông thấy rõ ràng điệu bộ của hai người kia.
Anh biết nên chạy qua xem xét, nhưng trong đầu có tiềm thức nhắc nhở không được phép đặt bước chân lên phía trước.
Hình như người trong xe chẳng nhận ra anh, anh cứ đứng nguyên một chỗ gượng gập như thế, một lát sau vẫn xoay người vào nhà.
Anh tin tưởng người ấy sẽ không phải là Du Thiên Lâm.
Mặc dù hồi trước Du Thiên Lâm đã từng làm việc tương tự, nhưng đấy chỉ là diễn kịch, là nhằm khiêu khích anh.
Hiện tại tình yêu của họ son sắt thế này, lí nào Du Thiên Lâm lại...
Anh tự trấn an lòng mình như vậy, nghĩ bụng nhà này là chỗ ở của Hồ Tuyết Duy, có khi là Hồ Tuyết Duy uống say, nhất thời quên béng rồi dẫn ai đó về thẳng đây.
Ngay cả nước anh cũng chả còn nhớ định uống, quay lại phòng ngủ chốt cửa liền.
Du Thiên Lâm còn chưa trở về, anh không buồn ngủ chút nào, ngồi trên giường chờ đợi trong thắc thỏm lo âu.
Đèn xe chiếu sáng trưng dưới lầu khoảng nửa tiếng thì lại tối mò, tiếp đấy anh chợt nghe tiếng động cơ xe hơi khởi động.
Anh vén bức màn trông ra, con xe kia chậm rãi chạy khỏi cổng, biến mất tại cuối phố.
Tâm trạng quái lạ này chẳng vì sự rời đi của chiếc xe mà lắng xuống trong lòng.
Ba tối nay, Du Thiên Lâm đều uống rượu ở bên ngoài, anh cũng không biết là quay về lúc mấy giờ.
Song anh nhớ rõ sáng ra khi thức dậy đệ ấy đều nằm cạnh mình, dầu rằng ban ngày tinh thần và thể lực khá tệ, nhưng cũng chả có biểu hiện gì sai khác.
Anh cầm cuốn sách trên tủ đầu giường xem trước lúc ngủ, tính vừa đọc vừa đợi Du Thiên Lâm về.
Coi lâu lắm mà vẫn không vào đầu một chữ nào, liên tục ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo giờ, tới tận khi mặt trời ló rạng nơi chân trời xa xăm, có thể nghe thấy tiếng người hầu quét tuyết ngoài cửa sổ, anh mới khép lại sách, uể oải nhắm mắt.
Anh cho Thẩm Quan Lan một căn nhà kiểu Trung Quốc ở trung tâm, dự định đi ký kết hợp đồng mua bán vào hôm nay.
Đáng nhẽ Du Thiên Lâm cũng tính đi chung giúp họ, kết quả là đã ra khỏi nhà, Du Thiên Lâm mới vác một thân toàn mùi rượu kèm dáng vẻ mỏi mệt trở về.
Thẩm Quan Lan nom hắn say rượu thành vậy, liền hỏi có gấp lắm không.
Ngược lại Thẩm Tế Nhật tỏ thái độ khác thường, đứng tại huyền quan đánh giá hắn, cũng chẳng tiến lên dìu.
Du Thiên Lâm nói không việc gì, bảo họ chờ, mình lên lầu rửa mặt thay bộ quần áo là có thể đi, lại nhận lỗi với Thẩm Tế Nhật: "Xin lỗi, tối qua đệ say chết mất, ngủ mãi đến ban nãy mới tỉnh.
Chắc để huynh lo rồi?"
Thẩm Tế Nhật biết tửu lượng của Du Thiên Lâm không kém, bản thân chưa bao giờ thấy hắn say bất tỉnh nhân sự, tiện câu chuyện hỏi: "Vậy tối qua đệ ngủ ở đâu?"
Thần sắc của Du Thiên Lâm chả có mảy may khác lạ: "Tuyết Duy kể khuya lắc như thế đưa đệ về sẽ đánh thức mọi người, đăng ký một phòng tại khách sạn ngay gần đây để đệ nằm nghỉ, buổi sáng lại gọi đệ tỉnh dậy."
Lông mày Thẩm Tế Nhật hơi hơi chau: "Cậu ta ở cùng đệ cả đêm?"
"Không hề, phục vụ của khách sạn đánh thức đệ vào buổi sáng." Du Thiên Lâm ngáp một cái, tơ máu đầy tròng mắt.
Tối hôm qua hắn nốc nhiều thiệt, một đám người ồn ào càng chơi càng điên, rót mấy thức rượu trộn lẫn vào nhau, quả là mình đồng da sắt cũng chẳng chịu nổi.
Thẩm Quan Lan và Từ Yến Thanh đợi ở bên cạnh, dù cho trong lòng còn chuyện muốn nói, Thẩm Tế Nhật vẫn hiểu thời điểm này không phù hợp.
Anh nén tâm tình, đỡ Du Thiên Lâm về phòng nghỉ ngơi, họ đi là được rồi.
Du Thiên Lâm khăng khăng đòi đi cùng, rút cuộc là lại buồn ngủ ở trên xe, đầu nghiêng ngả tựa lên vai anh.
Thẩm Tế Nhật ngoảnh đầu quan sát hắn, ngoại trừ có vẻ mệt mỏi của say rượu thì chả nhìn ra vấn đề gì trên gương mặt Du Thiên Lâm.
Môi cũng không có vết tích bị day cắn, anh lặng lẽ lật cổ áo Du Thiên Lâm, trên cổ cũng sạch trơn.
Anh bình tĩnh hơn một chút, tự nhủ dáng điệu lúc trở về của Du Thiên Lâm thành thật, có lẽ đúng là mình nghĩ ngợi nhiều, người trong xe của Hồ Tuyết Duy hẳn là người khác.
Ký hợp đồng là chuyện đã được thảo luận ổn thỏa từ hôm qua, cho nên hoàn tất rất mau chóng.
Tầm giữa trưa Thẩm Quan Lan mời anh và Du Thiên Lâm ăn tạm một bữa chúc mừng, đương nhiên Du Thiên Lâm nói được, trong mâm cơm còn gắp đồ ăn cho anh như thường lệ.
Anh nhìn chằm chằm Du Thiên Lâm hơn mấy lần, vẫn cứ chẳng tìm thấy điểm nào bất hợp lý.
Buổi chiều anh bắt đầu bàn bạc vấn đề chỉnh sửa trang hoàng với chủ nhà cũ, tuốt đến buổi tối Du Thiên Lâm vẫn ở bên cạnh đỡ đần luôn chân luôn tay, đợi lúc quay lại căn nhà lầu hiện đại kia đã hơn chín giờ.
Đêm nay Du Thiên Lâm không ra ngoài nhậu nhẹt nữa, về tới nhà thì đi tắm rửa, sau khi bước ra thì chỉ khoác mỗi áo ngủ đã ôm anh.
Anh còn chưa tắm, cũng chả có tâm trạng ấy, nên tránh nụ hôn của Du Thiên Lâm: "Huynh mệt lắm rồi.
Ngủ sớm một chút đi."
"Huynh giận đệ không trở về đêm hôm qua đúng không?" Du Thiên Lâm chẳng buông anh ra, nhưng không tiếp tục.
Anh buồn phiền trong lòng cả ngày trời, liên tục thuyết phục bản thân chớ ngẫm nghĩ linh tinh, giờ đây Du Thiên Lâm chủ động hỏi, có phần không nén được thứ cảm xúc này.
Anh vẫn quyết tâm hỏi một tý: "Hồ Tuyết Duy quen biết với đệ từ bé à?"
"Ừ, còn cả Phương Cảnh Nguyên nữa.
Ba đứa bọn đệ là hàng xóm, cha mẹ lại làm việc tại cùng một nơi, vì thế lớn lên cùng nhau." Du Thiên Lâm cười hỏi ngược anh: "Huynh nghĩ gì vậy mà hỏi về cái này?"
Ánh mắt Thẩm Tế Nhật nhìn hắn bình thản: "Thế thì Hồ Tuyết Duy cũng thích con trai à?"
Du Thiên Lâm thoáng cái sửng sốt, lập tức cười tươi hơn: "Huynh nghĩ đi đâu đấy? Tên đó có tiếng là công tử đào hoa, thay phụ nữ như thay áo, sao lại thích đàn ông được."
Thẩm Tế Nhật tỉnh bơ nói mát: "Kể cả bạn bè chí thân cũng không phải là không có bí mật.
Những gì đệ chứng kiến cũng chẳng phải là tất cả."
Hôm nay anh cứ lấy Hồ Tuyết Duy ra nói tới nói lui, cuối cùng Du Thiên Lâm cảm thấy bất thường: "Đây là sao vậy hả? Có phải huynh nhìn thấy cái gì hay không? Chả lẽ cậu ấy làm với cả đàn ông à?"
Du Thiên Lâm thốt lên kinh ngạc.
Thẩm Tế Nhật liếc mắt nhìn hắn, do dự chốc lát vẫn phủ nhận: "Đâu có.
Chỉ là thấy quan hệ giữa mấy người bọn đệ rất thân thiết, nên mới hỏi một tẹo."
Du Thiên Lâm cười hì hì, anh còn chưa phản ứng tên này đang cười cái gì, đã bị đè trở lại giường: "Vân Thâm, đây là huynh đang để bụng, nổi máu ghen hử?"
Thẩm Tế Nhật bị hắn phán cho như vậy không biết giấu mặt mũi vào đâu, toan đủn hắn khỏi người.
Du Thiên Lâm vớ bở sao chịu thả tay, lăn qua lăn lại một hồi sau, Thẩm Tế Nhật lại bị hắn làm toàn thân mệt luỗi, chẳng nghĩ được bất cứ điều gì.
Du Thiên Lâm ôm anh còn đang thở hổn hển, ôn tồn giải thích rửa oan: "Tuy rằng đệ vui khi huynh ghen lắm, nhưng đừng suy nghĩ ba cái thứ lung tung này.
Trong lòng đệ chỉ có một mình huynh, chả phải huynh còn rõ chuyện này hơn bất kì người nào khác hay sao?"
Thẩm Tế Nhật vùi mặt vào hõm vai Du Thiên Lâm, không nói câu nào ngoài miệng, sau cùng nỗi ưu tư cũng lơi lỏng lắng đọng.
Anh biết Du Thiên Lâm dành cho anh tình yêu sâu sắc, đó là lí do mà anh chẳng nên ngờ vực.
Nghĩ vậy, anh tự nhiên hỏi: "Vậy chờ nhà cửa của Quan Lan hoàn thiện, rồi đệ quay về Nghi Châu cùng với huynh có được không?"
Cần thời gian vài ngày nữa để sắp xếp quét sơn tổng thể căn nhà kiểu Trung Quốc và tuyển thêm vô mấy người hầu.
Du Thiên Lâm khẳng định: "Chắc chắn rồi, vợ ở đâu thì anh ở đó."
Thẩm Tế Nhật vẫn bơ lớ lời luyên thuyên của hắn như cũ.
Song chả hiểu vì sao, ngày thường khi nghe hắn đùa kiểu thế thì không hề có cảm giác gì, hôm nay nghe dứt còn muốn nghe nữa.
Chỉ có điều Thẩm Tế Nhật sẽ chẳng nói ra, anh ôm chặt eo Du Thiên Lâm, nhắm mắt an tâm.
Bóng ma của sự việc ấy cứ vậy mà trôi vào lãng quên.
Thời gian kế tiếp Du Thiên Lâm không tụ họp bên ngoài rượu chè nữa, tất bật sắm sửa cùng anh.
Đáng nhẽ mọi thứ đều đang trên đà tiến triển thuận lợi, nào ngờ tới buổi tối vài ngày sau, Du Thiên Lâm lại bị một cú điện thoại rủ đi.
Người gọi đến không phải là Hồ Tuyết Duy, mà là cậu bạn từ nhỏ khác của Du Thiên Lâm - Phương Cảnh Nguyên.
Biểu Hồ Tuyết Duy đặt riêng một phòng tại Đằng Noãn Các, rồi hai người họ đang uống rượu ở đấy, hỏi Du Thiên Lâm có muốn qua hay không.
Đằng Noãn Các là công trình kiến trúc thời Thanh mạt, những năm đầu Dân quốc bị thương nhân Nhật Bản mua đứt, cải tạo thành quán rượu phong cách Nhật Bản xa hoa.
Tầng một là đại sảnh, còn có một vũ đài con con, tầng hai và tầng ba đều là các phòng riêng biệt.
Sau khi bước vào thực khách có thể cởi tất giày, ngồi xếp bằng hoặc nằm, đã thoải mái lại có tính riêng tư cực kỳ cao.
Ngày trước lúc ở Bắc Bình bọn họ vẫn thường xuyên tới Đằng Noãn Các uống rượu.
Ban đầu Du Thiên Lâm từ chối.
Phương Cảnh Nguyên bồi thêm chẳng biết Hồ Tuyết Duy gặp chuyện gì, vừa tu rượu một lèo, vừa không chịu giãi bày, nhờ hắn sang đây khuyên giải giùm.
Dù sao từ xưa đến nay, Hồ Tuyết Duy luôn nghe lời Du Thiên Lâm lắm.
Du Thiên Lâm cúp điện thoại, lưỡng lự giây lát vẫn trình bày với Thẩm Tế Nhật.
Động tác gắp thức ăn của Thẩm Tế Nhật hơi ngập ngừng, anh nhìn hắn hỏi: "Nhất định phải đi à?"
Du Thiên Lâm kể một cách khó khăn: "Cảnh Nguyên đang ở đó.
Chủ yếu là Tuyết Duy hứng lên gây chuyện thật cũng không chừng.
Đệ đi coi xem rồi sẽ về, có thể là có gì đấy phiền phức thật."
Mặc dầu trong bụng chả bằng lòng, cuối cùng Thẩm Tế Nhật vẫn không ngăn cản.
Suy cho cùng lúc trước Hồ Tuyết Duy đã giúp một ơn lớn trong vụ việc Thẩm Xuân Hàn, anh những mong cảm ơn phía bên ấy, nhưng Hồ Tuyết Duy bảo khỏi cần, chỉ cần Du Thiên Lâm đãi khách ăn cơm nhiều hơn là tốt rồi.
Hôm đó tại anh chưa dám đến gần, hôm nay lại chẳng có cách nào khác ngoài yên tâm ngóng đợi ở nhà.
Tới hơn một giờ mà Du Thiên Lâm còn chưa về, anh bèn thay y phục ra ngoài, gọi chiếc xe đi đến Đằng Noãn Các.
Khi tới Đằng Noãn Các đã hơn hai giờ, đối với kinh doanh quán rượu đến năm giờ sáng mà nói, giờ này đèn đóm vẫn sáng trưng y nguyên.
Ở giữa đám người phục vụ mặc yukata* kiểu Nhật qua lại hệt như con thoi, hoặc bưng trà đưa rượu, hoặc tiếp chuyện cười hùa, trên vũ đài nhỏ này còn có thanh y* hoa đán xướng hí khúc.
Một vòng ma men vây xung quanh cười đùa khả ố, rất tưng bừng náo nhiệt.
Anh tiến lên đằng trước xưng cái tên Hồ Tuyết Duy với đứa bé giữ cửa.
Cậu bé tra xong số phòng rồi đưa anh lên tầng ba.
Tầng ba là khuê phòng tao nhã, vài dãy hành lang ngang dọc nối liền với nhau gắn kết một loạt hai mươi mấy phòng, cửa trượt shoji* bằng gỗ trước mỗi phòng đều đóng kín bưng.
Xem chừng hiệu quả cách âm của tầng ba được làm không tệ, anh đi ngang qua một vài gian, đều chỉ nghe thấy âm thanh huyên náo phát ra loáng thoáng từ trỏng.
Đến lúc cậu bé dẫn anh tới cửa phòng 3013, lòng bàn tay anh đã đổ đầy mồ hôi.
Anh chả quen thân với Hồ Tuyết Duy, hơn thế còn chưa từng gặp Phương Cảnh Nguyên, hiện giờ tùy tiện đến đúng thực vô phép.
Nhưng anh thật sự không quên nổi hai bóng người ôm hôn trên xe Hồ Tuyết Duy đêm đó, bèn kiên trì sai bé phục vụ gõ cửa.
Bên trong im ắng vô cùng, thằng bé phục vụ gõ cửa hồi lâu mà vẫn chẳng có người mở cửa, đang đoán mò có phải người khách trong phòng say chết khướt rồi không, thì nghe thấy một tiếng lộc cộc truyền ra từ phía trong cánh cửa, tiếp theo cửa được kéo sang.
Người mở cửa chính là Hồ Tuyết Duy.
Áo sơ-mi trên người cậu ta bị cài lệch hết cúc, vạt áo cũng lòi khỏi cạp quần tây, cổ áo hở hoác để lộ vết đỏ kiều diễm trên ngực trần.
Dường như chả ngờ sẽ bắt gặp Thẩm Tế Nhật, cậu ta có phần luống cuống, nhưng đã trấn tĩnh lại rất nhanh lẹ.
Thẩm Tế Nhật vừa trông thấy cậu ta như vậy là nhíu mày, lập tức nhòm vào trong phòng.
Không thấy bóng dáng Phương Cảnh Nguyên đâu, chỉ có một người khác nằm trên chiếu tatami*, quần tây đã bị tụt xuống.
Người ấy đúng là Du Thiên Lâm.
Tựa như trong đầu Thẩm Tế Nhật có thứ gì đó nổ tung vậy.
Anh vịn lấy khung cửa, làm thế nào cũng chẳng liệu được chuyện mình lo lắng nhất lại trở thành sự thực.
Song anh vẫn không tin Du Thiên Lâm sẽ làm loại việc hai lòng này, anh tính vào xem đã xảy ra chuyện gì, thì bị Hồ Tuyết Duy chắn đường.
Hồ Tuyết Duy kêu cậu phục vụ lui, chờ người đi xa mới ngó về phía anh: "Tôi muốn khuyên anh đi về ngay bây giờ, để sau này cậu ấy khỏi khó xử, không biết từ chối anh ra sao mới ổn."
"Quả nhiên cậu..." Thẩm Tế Nhật tức giận âm giọng run run.
Hồ Tuyết Duy chả hề giả vờ bối rối như vừa nãy một chút nào, khoanh hai tay trước ngực, giễu cợt chế nhạo: "Cậu ấy vẫn luôn là của tôi.
Chẳng qua anh đột nhiên xuất hiện, khiến cậu ấy phân tâm mà thôi."
Thẩm Tế Nhật giật mình.
Lời này có ý nghĩa gì? Là thông báo từ trước khi theo đuổi anh Du Thiên Lâm đã luôn luôn ở bên Hồ Tuyết Duy ư?
Những ngón tay của anh bấu vào khung cửa tới nỗi trắng nhợt nhạt, trái tim đau như thể bị người ta độc ác bóp dằn vậy.
Anh không nói nổi nữa, đầu của anh lại dấy cơn đau cũ.
Hồ Tuyết Duy hoàn toàn chẳng để anh vào mắt, châm chọc mỉa mai: "Tối hôm đó, tôi quan hệ với cậu ấy ở trên xe vốn là muốn cho anh chứng kiến, cho anh đường rút lui.
Ai ngờ, ấy thế mà anh lại tỏ vẻ như không phát hiện.
Có điều cũng chả liên quan, chung quy bàn về gia thế bàn về dáng dấp anh đều không bằng tôi.
Mấy nay cậu ấy chơi anh chán ngấy rồi, anh cũng nên tỉnh lại đi."
Hồ Tuyết Duy tùy ý vén lọn tóc mai, tuyệt nhiên không đếm xỉa gì đến sắc mặt đã trắng bệch của Thẩm Tế Nhật, tiếp tục rao giảng: "Vả lại, anh cho rằng cha của Thiên Lâm có thể chấp nhận anh - loại người khiến cậu ấy bỏ hết tất cả ở Bắc Bình, chạy tới cái xó Nghi Châu hoang vu phí hoài sự nghiệp hay sao? Ông nội cậu ấy coi trọng kéo dài con cháu hương hỏa như thế, ngay cả anh rể của cậu ấy cũng bị bắt ở rể, thì làm sao có thể đồng ý cho hạng người như anh gả vào?"
*Yukata là một loại áo truyền thống của Nhật Bản, một loại kimono mùa hè dành cho cả nam và nữ, đơn giản và ít lớp hơn, thường làm bằng vải mát như cotton.
Yukata được mặc phần lớn trong các lễ hội mùa hè hoặc tại các quán trọ truyền thống Nhật Bản, hoặc sau khi tắm suối nước nóng.
Yukata truyền thống thường được làm từ vải cotton nhuộm màu indigo (xanh dương sậm và tươi).
Nhưng ngày nay có rất nhiều loại màu sắc và thiết kế vải khác nhau với nguyên tắc chung là người trẻ tuổi mặc màu tươi sáng, mạnh mẽ với hoạ tiết đậm nét, người lớn tuổi mặc màu tối, sắc màu già dặn, trưởng thành hơn trên nền hoạ tiết mờ.
*Thanh y là một loại vai nữ trong hý kịch Trung Quốc, được đặt tên như thế vì người sắm vai thường xuyên mặc các y phục xanh lam (một số dòng hý kịch phía nam gọi tên cũ là chính đán).
Các nhân vật thuộc vai này thường đoan trang, nghiêm túc và đứng đắn, hầu hết là người vợ hiền mẹ tốt, liệt nữ kiên trinh...!Nhìn chung tuổi của nhân vật từ thanh niên đến trung niên, không có tuổi già vì sẽ thành vai lão.
Đặc điểm trình diễn là ngón giọng (thường nói vần, hát nhiều và cực khó), các động tác có biên độ nhỏ.
Cử chỉ hành vi tương đối vững vàng, ổn định.
*Cửa shoji là một loại cửa trượt truyền thống của Nhật Bản, có xuất xứ từ Trung Quốc, du nhập vào Nhật Bản từ giữa thế kỷ thứ 7 đến thế kỷ thứ 8.
Từ "shoji" có nghĩa là vật ngăn cách.
Vào thời gian đó, cửa shoji chỉ là một loại cửa cố định, được dán phủ bằng giấy hoặc vải.
Đến thế kỷ 12, người Nhật đã cải tiến cửa lại theo phong cách riêng, cửa được thiết kế dạng trượt và dùng một loại giấy đặc biệt để dán phủ.
Loại giấy này thường được gọi là giấy gạo vì nó có màu trắng đục trông như gạo nhưng thực chất hoàn toàn không được làm từ gạo, ở Nhật nó thường được gọi là washi.
Washi truyền thống được làm từ cây dâu tằm (Kozo) và cây bụi (Mitsumata và Ganpi).
Nó vô cùng đắt đỏ và hiếm vì nguyên liệu hoàn toàn từ thiên nhiên và được làm thủ công, mãi đến những năm 1960 khi dùng các sợi hóa học để thay thế thì loại giấy này mới có giá phải chăng hơn.
*Chiếu tatami là một loại sản phẩm (tạm gọi là tấm nệm) được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản...!Mỗi tấm nệm này thường có chiều dài bằng hai lần chiều rộng.
Kích cỡ chuẩn truyền thống là 910mm×1820mm, dày 55mm.
Phần lõi được làm từ rơm khô đan ép chặt với nhau.
Ngày nay, có khi người ta dùng sợi hóa học thay cho sợi rơm để tăng độ bền và độ cách nhiệt.
Lớp ngoài nệm là chiếu cói bao bọc.
Viền nệm được bọc bằng vải dệt nổi vân hoặc vải trơn thường mang màu xanh lá cây.
Các tấm nệm sợi ép có khả năng đàn hồi tốt, tạo cảm giác êm ái khi đi trên đó.
Chúng còn có khả năng cách nhiệt tốt, thích hợp cho việc đi chân không dép, ngồi hay nằm trên đó.
Tuy nhiên, chúng có nhược điểm là dễ tạo ra chỗ sinh sống cho các loài bọ, gián.
Ngoài ra, đi lại và các đồ rơi vãi cũng hay làm hỏng lớp chiếu cói bọc ngoài.
Khi chiếu cói còn mới, tatami có màu xanh lá cây nhạt.
Nhưng cùng với thời gian, màu sắc phai bạc theo.
Vì vậy, thường từ 3 đến 5 năm, người ta lại thay lớp chiếu cói bên ngoài.