DỊU DÀNG DÀNH RIÊNG ANH

Editor: Mộ



Mười một giờ trưa.

Trình Yến đã đợi hơn năm tiếng đồng hồ. Khi nãy anh ta còn gấp như ngồi trên đống lửa, ấy vậy mà bây giờ lại cực kỳ bình tĩnh.

Anh ta ngồi trên ghế sô pha, đã mỏi mắt muốn chết nhưng lại không buồn ngủ chút nào.

Đôi môi tái nhợt sắp bị cắn đến bật máu.

Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng bước chân, Trình Yến giật mình hoàn hồn trở lại.

Quả nhiên là Hoắc Kình Việt.

Ông ta hùng hổ tiến vào cửa, ánh mắt đảo một vòng cuối cùng dừng lại trên người Trình Yến.

“Đỗ Cửu Trăn đâu?”

Ông ta gọi cho cô mấy chục cuộc điện thoại cũng đã phái không ít người tới. Cô đã không thèm nghe điện thoại, một cái bóng cũng không thèm xuất hiện.

Hoắc Kình Việt không còn cách nào nữa đành tự mình đến mời cô.

“Đang ngủ.” Trình Yến không hề sợ ông ta, vừa không cho ông ta sắc mặt tốt vừa trả lời: “Ông đừng ồn ào, chờ đại tiểu thư tỉnh ngủ rồi hẵng nói.”

“Bây giờ là trưa rồi.” Hoắc Kình Việt cười chế nhạo: “Giờ vẫn chưa dậy hay là không dám dậy.”

“Liên quan quái gì đến ông.” Trước mặt người ngoài Trình Yến cực kỳ ngạo mạn.

“Đại tiểu thư thích ngủ thì ngủ, không muốn dậy thì không dậy, ông quản được sao?”

Trước kia Trình Yến đã không thích Hoắc Kình Việt.

Ông ta ỷ vào mình là trưởng bối còn tính kế thông qua Hoắc Hành Niên để thâu tóm Hoắc Thị. Nếu không phải Hoắc Hành Niên có ý chí sắt đá thì ông ta cũng được như ý nguyện từ lâu rồi.

Trước kia Hoắc Hành Niên vẫn rất tôn trọng người chú hai này. Trình Yến đã nói đối với loại người này anh không nên cho ông ta sắc mặt tốt.

Quả nhiên anh ta nói gì cũng trúng.

Hoắc Kình Việt bị Trình Yến chặn lại dưới lầu.

Trình Yến sống chết phách lối và trừng mắt với ông ta.

Ngay vào lúc đó, giọng nói của Đỗ Cửu Trăn truyền tới từ phía cầu thang: “Chú hai, chú vội như thế làm gì.”

Đỗ Cửu Trăn đã đứng ở đầu cầu thang.

Cô mặc một chiếc áo khoác màu đỏ, đi một đôi giày đế bằng dưới chân, mái tóc buộc gọn theo kiểu đuôi ngựa.

Hôm nay cô trang điểm cực kỳ tinh xảo.

Cô đứng ở trên cao, khí thế trầm ổn và mạnh mẽ nhìn xuống Hoắc Kình Việt ở phía dưới.

“Không phải chỉ là một cuộc họp thôi sao? Chú vội vàng như thế làm gì? Còn phiền chú đến tận đây mời.”

Đỗ Cửu Trăn giả bộ như không biết cuộc họp này quan trọng ra sao. Cô vừa nở nụ cười vừa chậm rãi nói: “Tối qua cháu ngủ muộn quá nên hôm nay dậy muộn hơn mọi ngày một chút.”

“Nghỉ ngơi là chuyện nên làm.” Đến tận bây giờ Hoắc Kình Việt vẫn phải nhẫn nhịn cô.

Dù sao ông ta vẫn chưa đi được đến bước cuối cùng nên ông ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hoắc Kình Việt nhìn Đỗ Cửu Trăn và hỏi: “Bây giờ chúng ta có thể lên đường được chưa?”

“Có thể.” Đỗ Cửu Trăn gật đầu, từ trên cầu thang đi xuống.

“Chú hai đã đích thân đến mời, dĩ nhiên là cháu phải đi rồi.”

Trình Yến cũng vội vàng chạy theo Đỗ Cửu Trăn: “Anh đi với em.”

Anh ta vừa dứt lời, Đỗ Cửu Trăn đã quét mắt tới.

Giọng nói của Trình Yến bị nghẹn ở cổ, cả người run lên một cái. Nhưng chỉ một lát sau anh ta đã kịp thời nhận ra ánh mắt Đỗ Cửu Trăn hình như có ẩn ý khác.

Anh ta lập tức đổi giọng khinh thường: “Được rồi, anh cũng chẳng thèm quan tâm chuyện của em.”

“Đại tiểu thư, ngài tự mình đi đi.”

Sau khi Đỗ Cửu Trăn và Hoắc Kình Việt rời đi.

Trình Yến nhìn bọn họ khuất bóng, lúc này anh ta mới hét lên trên lầu: “Đi thôi.”

Lúc nãy Đỗ Cửu Trăn nhìn anh ta, anh ta liền hiểu cô muốn anh ta ở lại rồi dẫn Trần Hằng đi theo.

Trong tình cảnh hiện tại, bọn họ phải đưa Trần Hằng đến đại hội cổ đông nhưng trước khi cuộc họp diễn ra bọn họ không thể để đám người kia phát hiện ra anh.

Có rất nhiều chuyện anh không hiểu, anh cũng không biết đường nên cần Trình Yến dẫn anh đến.

Đây là lựa chọn thích hợp nhất.

Quả nhiên anh ta vừa mới gọi một tiếng, Trần Hằng đã ló cái mặt ra. Có vẻ như Đỗ Cửu Trăn cũng đã đánh tiếng trước với anh.

“Đi thôi.’ Trình Yến vẫy tay với anh.

…..

Đại hội cổ đông vẫn chưa bắt đầu.

Sau khi đến Hoắc Thị, Hoắc Kình Việt dẫn Đỗ Cửu Trăn vào phòng làm việc.

Ông ta vào thẳng chủ đề chính.

“Đỗ Cửu Trăn, tôi làm thế này là cho cô đủ mặt mũi rồi.” Hoắc Kình Việt ném một sấp ảnh ra trước mặt cô, sắc mặt cực kì khó coi: “Nếu mấy tấm ảnh này tuồn ra bên ngoài, cô đừng mong có thể đặt chân vào nhà họ Hoắc.”

“Dù cuộc họp diễn ra thế nào thì kết quả cũng đã định, đừng để mọi người dính phải phiền phức chỉ vì cô.”

Hoắc Kình Việt lật mặt cũng rất nhanh. Lúc đó xung quanh không có một ai, ngay cả giả bộ ông ta cũng chẳng muốn làm nữa.

Đỗ Cửu Trăn bình tĩnh quét mắt qua mấy tấm ảnh.

“Chú hai càng ngày càng lợi hại, tôi đề phòng chú như vậy mà vẫn bị chú sờ tới.”

Đỗ Cửu Trăn nhỏ giọng khen ngợi, lời nói tràn đầy ý châm chọc.

Đối phương muốn làm trò gì, bọn họ đều hiểu rõ chỉ là cứ thích giả bộ như không hề hay biết.

“Luôn mồm nói mình là vợ sắp cưới của Hành Niên nhà chúng tôi, nháy mắt đã phản bội nó.”

Giọng điệu của Hoắc Kình Việt không khỏi lạnh lùng: “Cửu Trăn, không phải chú hai không cho cô mặt mũi nhưng cô thực sự khiến tôi quá thất vọng.”

“Tôi có thể đặt chân vào nhà họ Hoắc hay không, đến lượt ông định đoạt sao?” Ngược lại Đỗ Cửu Trăn cũng không hề hoảng hốt, khí thế không thua kém gì ông ta.

“Chú hai, chú phải nhớ kĩ tôi mãi mãi là vợ sắp cưới của anh ấy mà vợ sắp cưới của anh ấy cũng chỉ có thể là tôi.”

“Ngay cả thi thể của anh ấy cũng không tìm được thì dựa vào cái gì mà các người nói rằng anh ấy đã chết.”

Đỗ Cửu Trăn nói chuyện vừa hùng hổ vừa dọa người: “Chỉ cần vẫn còn một tia hy vọng. Các người cũng không có tư cách đoạt lấy vị trí của anh ấy.”

“Chủ nhân của nhà họ Hoắc là Hoắc Hành Niên, chỉ có anh ấy mới có tư cách.”

“Đúng, chưa chắc là nó đã chết.”

Hoắc Kình Việt tiếp lời: “Nhưng chúng tôi là người họ Hoắc, có thể thay nó bảo vệ vị trí này, đợi ngày nó trở lại sẽ trả cho nó.”

“Cho dù thế nào thì cũng không liên quan đến người ngoài như cô.”

Hoắc Kình Việt còn đặc biệt nhấn mạnh mấy từ không liên quan đến người ngoài.

Cái gì mà chưa chắc anh đã chết, nhiều năm như thế vẫn không có tin tức gì, không phải đã chết thì còn có thể là gì.

Hoắc Kình Việt cũng không tin anh còn có thể trở về.

“Tôi là vợ sắp cưới của anh ấy.” Đỗ Cửu Trăn nhấn mạnh lại lần nữa.

“Thế thì cô giải thích đi, chuyện gì đang xảy ra đây.” Hoắc Kình Việt chỉ mấy tấm ảnh và hỏi: “Đừng nói với tôi, đó không phải là cô.”

Dừng một chút, Hoắc Kình Việt mới nói thêm: “Tôi đã xác nhận với Hoắc Lâm Ngôn. Hôm đó người nó thấy là cô nhưng tôi vẫn phải xác minh chuyện này với cô.”

Hoắc Lâm Ngôn rất nhát gan. Cậu ta không muốn dính vào chuyện này cho nên cậu ta cũng không dám nói Đỗ Cửu Trăn ở chung với người đàn ông có vóc dáng rất giống với Hoắc Hành Niên.

Cậu ta chỉ dám xác nhận người trong hình đúng là Đỗ Cửu Trăn.

Những việc khác, một câu cậu ta cũng không dám nhiều lời.

“Dù sao tôi cũng là chủ nhân của nhà họ Đỗ. Tôi chẳng lẽ có nhu cầu còn không thể chơi đùa một chút sao?”

Đỗ Cửu Trăn cười nhạt, nói chuyện bằng giọng điệu rất khinh thường: “Chú hai có thể tìm đàn bà còn tôi không thể tìm đàn ông sao?”

“Cho dù tôi có tìm đàn ông chơi bời đi chăng nữa thì cũng chẳng có gì to tát.” Đỗ Cửu Trăn vứt mấy tấm ảnh sang một bên khiến chúng rơi la liệt xuống mặt đất.

“Tôi vẫn chỉ yêu một mình Hoắc Hành Niên. Bất kỳ kẻ nào cũng không thay thế được anh ấy, như vậy còn không đủ sao?”

“Chú phải nhớ, nhẫn của anh ấy vẫn ở chỗ tôi, cổ phần của anh ấy cũng ở chỗ tôi. Chuyện giữa tôi và anh ấy, người ngoài như chú không có bất cứ tư cách gì để phán xét.”

Đoạn này, cô nói rất chậm khiến Hoắc Kình Việt không nói lên lời.

Những người trong gia tộc lớn như bọn họ, có mấy ai không nuôi vài tình nhân nhỏ ở bên ngoài. Thỉnh thoảng bọn họ đi xã giao hay tiệc tùng cũng không thiếu đàn bà.

Đối với đàn ông đây là chuyện quá đỗi bình thường nhưng chẳng ai nghĩ một người đàn bà cũng sẽ như vậy.

Cùng là những người có quyền có thế, Đỗ Cửu Trăn còn nắm trong tay cả hai đại gia tộc lớn, địa vị của cô còn lớn hơn Hoắc Kình Việt rất nhiều.

Thế thì dựa vào đâu mà ông ta có thể nuôi đàn bà ở bên ngoài mà cô lại không thể có đàn ông?

Hoắc Kình Việt thực sự không thể phản bác được.

Hơn nữa, bọn họ nhân lúc không có ai ở đây nói chuyện này. Hoắc Kình Việt một mình chất vấn cô nhưng không đạt được hiệu quả như ông ta mong muốn.

“Cuộc họp sắp bắt đầu rồi.” Hoắc Kình Việt bỏ lại một câu rồi xoay người ra bên ngoài.

Sau khi ông ta rời đi, Đỗ Cửu Trăn vịn một tay lên bàn. Sắc mặt buông lỏng, bây giờ cô mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Hiện giờ cục diện đã nghiêng về phía Hoắc Kình Việt.

Ông ta nhất định sẽ đưa mấy tấm ảnh kia ra trước cuộc họp, mà đến lúc đó, cô…

Có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa.

Bọn họ muốn mắng người thì còn quan tâm gì đến sự thật.

Chờ đến lúc bọn họ cùng nhau chèn ép cô, cô thực sự phải nhận thua.

Không sao đâu, bây giờ cô không thể hoảng được.

Đỗ Cửu Trăn tự an ủi mình như thế.

Cô chậm chạp đứng dậy đi ra ngoài.

Cánh cửa vừa mở ra, cô đi được hai bước đã thấy Trần Hằng đột nhiên xuất hiện trước mặt.

Ánh mắt của Đỗ Cửu Trăn vẫn kiên định như thế nhưng trái tim đã hơi run rẩy.

Ánh mắt Trần Hằng nhiễm một mảng tối. Anh nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Trăn, sắc mặt tái nhợt và nghiến răng thật chặt.

Những lời cô vừa mới nói, anh đều nghe thấy.

Từng câu từng chữ đều tự động lọt vào lỗ tai.

Quãng thời gian anh ở bên cạnh với Đỗ Cửu Trăn, anh hiểu rõ tính tình của cô.

Thời điểm cô nói những lời ấy, mỗi câu mỗi chữ đều là thật lòng, không hề có nửa ý giả dối.

Anh biết, tất cả đều là lời thật lòng của cô.

Trần Hằng tiến lên một bước rút ngắn khoảng cách giữa hai người bọn họ. Anh cúi đầu, đối mắt với cô.

Anh cứ nhìn cô như vậy một lúc lâu. Anh không nói gì cả nhưng rõ ràng là đang chất vấn cô.

Sau một khoảng thời gian dài yên lặng, từ cổ họng anh phát ra mấy từ, giọng nói trầm lặng vang lên: “Em chỉ yêu Hoắc Hành Niên thôi sao?”

Cô là vợ sắp cưới của anh ta.

Cho dù anh biết những gì cô nói là sự thật nhưng anh vẫn muốn xác nhận thêm lần nữa.

Chỉ cần cô nói “không phải”, anh sẽ tin cô.

Đỗ Cửu Trăn nhìn thẳng vào mắt của anh, trái tim run rẩy, cô hơi do dự.

Cô muốn nói gì đó nhưng lại thấy phía sau có bóng dáng của người khác nên lời định nói ra bị nghẹn ở cổ họng.

Một chữ cũng không nói ra được.

Cô thừa nhận.

“Ngày đó tại sao em nói thế với tôi?” Đồng tử anh hằn tia máu đỏ, anh chất vất cô.

Ngày đó cô đã nói rằng “Thích anh.”

Anh tin.

Bây giờ Đỗ Cửu Trăn lại không nói lời nào, ánh mắt của cô đã nói lên hết thảy.

“Đỗ Cửu Trăn em thích chơi nhưng tôi không xứng với em.”

Trần Hằng nắm cổ tay cô, ngón tay trắng bệch. Anh muốn khống chế sức lực của mình nhưng ngay cả ngón tay cũng đang run rẩy.

Rõ ràng là anh không khống chế được.

Không có người đàn ông nào khi nhìn người phụ nữ của mình vẫn nhớ nhung người đàn ông khác mà không ghen tị và không tức giận.

Anh đã từng nhẫn nhịn.

Anh từng nghĩ những chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi.

Cái bọn họ cần nhìn là bây giờ và tương lai.

Nhưng cô thực sự không có lương tâm, cô chỉ biết nhớ nhung về quá khứ sau đó để mặc anh một mình diễn trò.

Cho dù cô coi anh là một người thay thế, anh cũng không có cách nào thay thế được Hoắc Hành Niên.

Đỗ Cửu Trăn vẫn nhìn anh như thế, hốc mắt dơm dớm nước nhưng một lời cũng không nói ra được.

Cô thực sự đã bị dồn đến bước đường cùng. Tất cả mọi người đều đang đang dòm ngó cô. Cô chỉ có một mình nên cô không có cách nào khác.

Cô muốn nói cũng không thể nói, muốn làm cũng không thể làm.

Trần Hằng vẫn đang chờ câu trả lời của cô. Thời gian trôi qua càng ngày càng chậm, trong khoảnh khắc ấy ngay cả tiếng tim đập cũng có thể nghe rõ ràng.

Trần Hằng nhận ra cô không muốn trả lời.

Đột nhiên, anh buông tay cô ra và xoay người đi ra ngoài.

Đỗ Cửu Trăn sợ run lên, bàn tay rơi vào khoảng không. Cô tiến lên kéo tay anh lại nhưng vừa mới chạm vào đã bị anh hất ra.

Yết hầu chuyển động lên xuống, giọng nói khàn đặc và hung dữ vang lên: “Em muốn chơi thì chơi một mình đi.”

Trần Hằng vừa nói dứt lời, bước chân ngày một lớn hơn.

Đỗ Cửu Trăn vẫn không kịp phản ứng. Đúng lúc đó Trình Yến chạy đến.

Anh ta nhìn theo bóng lưng Trần Hằng, không thèm đoái hoài đến anh, trực tiếp kéo Đỗ Cửu Trăn lại thở hổn hển hai cái mới hỏi: “Dẫn cậu ta đến làm gì?”

Trình Yến dẫn Trần Hằng đến đây. Anh ta mới nhiều chuyện với người ta vài câu kết quả quay qua quay lại đã không thấy Trần Hằng đâu nữa.

Anh ta chạy đông chạy tây, cũng không thấy anh đâu.

Vừa mới thấy anh thì anh lại bỏ đi.

Trình Yến cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Trình Yến vừa quay đầu đã thấy đôi mắt của Đỗ Cửu Trăn hồng hồng. Cô cắn chặt môi dưới, dáng vẻ như sắp khóc đến nơi.

Trình Yến bị dọa sợ đến nỗi mặt mũi tái mét.

Bao nhiêu năm nay tiểu nha đầu này còn chưa bao giờ khóc trước mặt anh ta. Hoắc hành niên không có ở đây, cô có tủi thân đến đâu cũng tự mình chịu đựng.

Bây giờ… làm sao lại…

Trong lúc bất chợt…

Phía trước có người đến thúc giục bảo Đỗ Cửu Trăn mau chóng đi qua đó.

Đỗ Cửu Trăn vẫn đang ngơ ngẩn nhìn theo hướng Trần Hằng vừa bỏ đi.

“Được rồi, được rồi. Em đừng khóc.” Trình Yến ghét nhất là nhìn bộ dạng này của cô.

Chủ yếu là do anh ta không biết đã xảy ra chuyện gì, không biết an ủi cô thế nào…

Anh ta căng thẳng đến nỗi phải nhíu mày.

“Em vào đi, anh ở phía sau yểm trợ cho em.” Trình Yến vỗ ngực một cái, dáng vẻ như hung thần.

“Có một thì giết một, có hai thì giết hai. Ông đây mà phải sợ cái lão già Hoắc Kình Việt kia sao? Có đại gia anh ở đây, xem ai dám bắt nạt em gái anh.”

“Ông đây giết hết bọn họ.”

“Em cứ yên tâm đi.” Trình Yến vỗ vai Đỗ Cửu Trăn.

“Anh bọc hậu cho em.”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi