DỊU DÀNG DÀNH RIÊNG EM

Trong một văn phòng nọ, Dương Văn tức tối đập vỡ ly nước, "Tại sao lại như vậy!"

Cô nàng trợ lý vội vàng lùi ra sau, chỉ sợ mình bị vạ lây, "Chị Dương Văn, chị đừng nóng giận..."

"Nghê Hạ là con gái Hạ Tông Nguyên sao? Đùa cái gì vậy? Tao biết nó bao nhiêu năm, trước giờ chưa từng nghe thấy chuyện này!"

"Chuyện này, họ cố ý giấu nên mọi người không biết cũng không có gì lạ."

Dương Văn hít sâu một hơi, "Chị Liễu đâu?"

"Đang ở công ty ạ."

"Chuyện tao truyền clip ra ngoài, không được phép để chị ấy biết, nghe rõ chưa?"

"Rồi ạ..."

Dương Văn ngồi phịch xuống ghế. Nếu chuyện clip bị phát hiện, như vậy đồng nghĩa với việc đắc tội với cả Khâu Anh Tử và Hạ Tông Nguyên, tuy rằng hai người này đang bị thị phi bủa vây, nhưng địa vị của họ trong giới giải trí vẫn còn đó, họ chỉ cần nói một tiếng thôi thì sau này còn ai thèm dùng cô ta nữa. Hiện giờ, cô ta buộc phải giữ kín chuyện này.

Tâm trạng của Dương Văn không thể nào yên ổn nổi, cô ta luôn cho rằng mình cao hơn Nghê Hạ một bậc, nhưng hiện giờ xem ra, mình mới là con vịt xấu xí. Điều này khiến cô ta không thể nào cam tâm được...

Trên Weibo, sự kiện người thứ ba vẫn đứng đầu hot search, cư dân mạng vô cùng hưng phấn, nhưng nhân vật chính thì vẫn chưa xuất hiện trước truyền thông. Hạ Tông Nguyên đi dưỡng bệnh, còn Khâu Anh Tử thì không rõ hành tung. Nhưng không ra mặt chẳng khác nào cam chịu, cái danh người thứ ba đã ghim lên người bà ta rồi.

Về phần Nghê Hạ, cô trở lại đoàn phim Chân tướng, tiếp tục bận rộn với những cảnh quay.

Hơn 10 giờ tối, đoàn phim mới kết thúc phần việc của ngày hôm nay.

"Xong việc chưa hai vị?"

Nghê Hạ ngỡ ngàng nhìn về phía có tiếng nói thì bất ngờ thấy Giang Thần xuất hiện, "Chị Giang Thần, sao chị lại đến đây?"

"Chị không được đến à? Xong việc rồi nên cũng nhàn, chạy sang đây chơi một cái.", Giang Thần đi đến bên cạnh Quý Thư Bạch, "Đạo diễn Quý, cảm giác thế nào?"

Quý Thư Bạch nhìn cô, "Mệt chết đây này, không thấy à?"

"Ông mệt chết thì sao chứ, đừng có để Nghê Hạ nhà tôi mệt chết là được."

"Tôi nào dám, Thiệu Hàng theo dõi sát sao, còn cần bà nói à!"

Giang Thần cười to, "Thảm thế, làm đạo diễn như ông, nghẹn chết đi. Haiz, thế này đi, để bồi bổ cho hai người, tôi mời hai người ăn khuya nhé?"

"Ăn cái gì ngon ấy."

"Đồ nướng BBQ, thế nào?"

Quý Thư Bạch trề môi, "Giang đại ảnh hậu có thể đừng ki bo như thế được không!"

"Xí, ông biết quán nướng BBQ nào ngon không? Lúc tôi vừa đến có nhìn thấy một tiệm ở gần đây. Dạo này tôi phải giữ dáng nên sắp nôn ra được toàn nước thôi đây này, tôi cần ăn chút gì có chất một tí... Nghê Hạ, em nói xem."

"Cũng được ạ, em thích ăn nướng lắm."

"Ok, vậy mình đi, để chị gọi Thiệu Hàng."

Chỗ này tương đối vắng, tầm tối chỉ có mấy bàn đang ngồi ăn, nhưng khi bốn người đến thì vẫn rất gây sự chú ý.

Có vài người bạo dạn chạy lại xin chữ ký. Hôm nay đúng là quá may, có thể xin được chữ ký của bốn người nổi tiếng liền.

"Nghê, Nghê Hạ.", ăn xong, bốn người đang nói chuyện phiếm thì đột nhiên xuất hiện một fan hâm mộ. Bốn người cùng ngoảnh lại nhìn, anh chàng đó ăn mặc theo trào lưu hiphop, cổ đeo tai nghe, trên đầu đội cái mũ lưỡi trai vành rộng, gương mặt vô cùng điển trai. Nhưng fan hâm mộ này chỉ nhắm vào một mình Nghê Hạ.

Nghê Hạ ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, "Chào bạn, bạn... muốn xin chữ ký sao?"

"Phải, phải, phải.", chàng trai trẻ gật đầu như băm tỏi. Nghê Hạ nhận bút của cậu ta, chiều theo sự yêu cầu kiên quyết muốn được cô ký lên áo. Xong xuôi, chàng trai nói, "Thế, tôi có thể chụp ảnh cùng cô không?"

Nghê Hạ im lặng một lát, cuối cùng cô đứng dậy, "Được."

Chụp ảnh xong, anh chàng đột nhiên duỗi tay ra ôm chầm lấy Nghê Hạ. Hiển nhiên là Nghê Hạ không phản ứng lại kịp, cứ thế đứng đờ người ra. Nhưng chỉ được vài giây, anh chàng liền bị kéo ra, cậu ta còn bất mãn ngoảnh lại nhìn người quấy nhiễu mình, ngay lập tức chạm phải vẻ mặt lạnh lùng của Hoắc Thiệu Hàng, "Anh làm gì đấy?"

Hoắc Thiệu Hàng kéo Nghê Hạ về phía mình, "Anh bạn này, anh làm như vậy không thích hợp cho lắm đâu."

Cậu ta thấp giọng hừ hừ, ánh mắt vẫn bám theo Nghê Hạ, hoàn toàn không thèm coi lời Hoắc Thiệu Hàng ra gì, "Nghê Hạ, tôi có thể hỏi cô câu này được không, cô đã có bạn trai chưa?"

"Hả?", Nghê Hạ khựng lại.

Giang Thần bật cười, "Nếu cô ấy chưa có bạn trai thì cậu định theo đuổi chắc?"

Chàng trai trẻ nói, "Tôi sẽ theo đuổi. Nghê Hạ, tôi tên là Ôn Đạc, tôi muốn theo đuổi cô!"

Sắc mặt Hoắc Thiệu Hàng càng lạnh hơn, Nghê Hạ nhìn thấy thế thì hai mắt lấp lánh ý cười, "Xin lỗi nhé, tôi có người yêu rồi. Còn nữa, nhìn cậu chắc chỉ mới mười tám phải không? Anh bạn nhỏ à, tập trung vào học hành đi."

"Tôi hai mươi hai rồi đấy nhé!"

"..."

"Nghê Hạ, cô nhớ đấy, tôi muốn theo đuổi cô.", Ôn Đạc nói một cách rất kiên quyết, "Thế nhé, hôm nay rất vui được gặp cô, bạn tôi còn đang đợi tôi, tôi đi trước, sau này chúng ta sẽ gặp lại."

Khóe mắt Nghê Hạ giần giật. Ôn Đạc nói tạm biệt với cô sau đó đi về phía chiếc xe thể thao dừng ven đường với vẻ rất lưu luyến, một lúc sau mới phóng đi.

"Wow, nhìn thế kia chắc là cậu ấm nhà nào rồi.", Giang Thần hớn hở nói.

"Trông mặt mũi cũng không đến nỗi nào.", Quý Thư Bạch đánh giá một cách khách quan, sau đó liền nhìn về phía Hoắc Thiệu Hàng, "Tình địch, tình địch đấy."

Nghê Hạ lắc đầu, "Như thế làm sao tính là tình địch được ạ."

"Người ta tuyên bố muốn theo đuổi em, lại còn không phải tình địch thì gì!", Giang Thần trêu chọc, "Haiz, sau này chắc chắn sẽ ngày càng có thêm nhiều tình địch, Thiệu Hàng, chuẩn bị tinh thần chiến đấu đi."

"Cần thiết sao?", Hoắc Thiệu Hàng bình tĩnh nói.

"Không cần.", Nghê Hạ cười đáp, "Em chỉ thích anh thôi."

Khóe miệng Hoắc Thiệu Hàng hơi cong lên, nhưng anh vẫn điềm tĩnh nói, "Ừ."

"..."

"..."

Giang Thần và Quý Thư Bạch cùng khóc ròng, hai người đừng có sến sẩm như thế có được không!

...

Hơn một tháng sau, cuối cùng Chân tướng cũng được quay xong. Thế nhưng, Nghê Hạ vẫn không có thời gian nghỉ ngơi, vì Đế Hoàng Huyết sắp được chiếu độc quyền trên một đài truyền hình, thế nên mấy diễn viên chính cứ phải nhận hết việc này đến việc khác.

Hôm nay, Nghê Hạ cùng Cảnh Tố tới công ty, hai người đang bàn tính chuẩn bị xuất phát đi đến chỗ quay một chương trình talkshow. Lúc từ trên tầng đi xuống, họ nhìn thấy ngoài cửa đang tập trung một đám đông, nhân viên sảnh ríu rít hò nhau xếp hàng, đến cả tổng giám đốc Vương Quảng Dư cũng đứng đó chờ. Sắp có chuyện gì vậy?

"Chị Nghê Hạ.", vừa lúc Đường Kỳ đi từ đại sảnh lên.

"Ai đến đấy?", Nghê Hạ hỏi.

"Hình như là sếp mới của công ty, nghe nói là con trai của đại cổ đông, đến đây để học việc. Chị nhìn xem, đến cả tổng giám đốc Vương cũng chờ kia kìa."

Nghê Hạ gật đầu, nhưng cũng không lấy làm hứng thú. Cô nói với Cảnh Tố, "Mình đi thôi."

Chiếc xe xa hoa dừng trước cửa công ty, mấy người bước ra khỏi chiếc xe đi đầu, sau đó mở cửa cho người ở xe phía sau. Một đôi giày da đen đặt xuống đất, sau đó là một thân âu phục, một người đàn ông trẻ bước xuống.

Khuôn mặt tuấn tú, không nói, không cười. Các nghệ sĩ trong công ty đều không nhịn được phải ngoái lại nhìn. Vị lãnh đạo mới này rất đẹp trai, lại trẻ trung, vì thế, mấy người có suy nghĩ này nọ bắt đầu liên tưởng vẩn vơ.

Vương Quảng Dư thấy cậu ta tới liền vội vàng tiến tới chào, "Tổng giám đốc Ôn, hoan nghênh cậu đến."

"Chú Vương, khách sáo rồi, cháu còn phải nhờ chú chỉ bảo cho ấy chứ."

"Đâu có, đâu có, đi thôi, chúng ta vào văn phòng trước đã."

"Được ạ."

Nghê Hạ nhìn thấy đám người tiến về phía này liền lùi lại theo Cảnh Tố để nhường cho họ đi qua. Nhưng không ngờ, vị sếp mới đột nhiên dừng lại trước mặt cô.

Nghê Hạ đang cúi đầu nhìn điện thoại, lúc thấy phía trước có bóng người mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

Mọi người xung quanh đều tò mò nhìn về phía họ. Vương Quảng Dư thấy cậu ta dừng chân bèn nói, "Tổng giám đốc Ôn, đây là Nghê Hạ, nghệ sĩ của công ty chúng ta."

"Cháu biết."

Nghê Hạ ngẩng đầu nhìn người vừa tới, cô cảm thấy có chút quen quen, "Chào anh, anh..."

"Nghê Hạ ~~", trước mặt mọi người, cậu tổng giám đốc nhỏ một giây trước còn đứng đắn bỗng sung sướng ôm chầm lấy Nghê Hạ, phong cách thay đổi nhanh như chớp, suýt chút nữa khiến mọi người tưởng hai con mắt mình có vấn đề.

Nghê Hạ mở to hai mắt nhìn, dùng sức đẩy cậu ta ra, "Anh làm cái gì đấy!"

"Nghê Hạ, không nhớ tôi à?", Ôn Đạc hơi khom người nhìn thẳng vào mặt cô, "Lần trước lúc cô đi ăn đồ nướng chúng ta đã gặp nhau ấy, lúc đấy tôi nói, chúng ta sẽ còn gặp lại, cô quên rồi à?"

Nghê Hạ im lặng, nhìn cậu ta kỹ một lần.

Khóe mắt cô giần giật, cô nhớ ra rồi!

Nhưng người trước mặt cô đây là cậu chàng bận đồ hiphop lần đó sao? Cách ăn mặc khi đó khiến cô cảm thấy cậu ta chỉ tầm 18, 19 tuổi mà thôi. Còn bây giờ... Một thân âu phục, kiểu tóc đứng đắn, cả dáng vẻ lạnh lùng trước đó nữa, khí chất hoàn toàn thay đổi, ai có thể nhớ ra là cậu ta chứ. Có điều, dựa vào giọng điệu nói chuyện với cô, thì cô quả thật đã thấy bóng dáng của người hôm đó.

"À, là cậu.", Nghê Hạ nhíu mày, lui về sau một bước.

Ôn Đạc nhìn Nghê Hạ, bất giác lại tiến thêm một bước, "Lời tôi nói cô còn nhớ không? Tôi nói tôi..."

"Tổng giám đốc Ôn!", Nghê Hạ nhanh miệng chặn lời cậu ta. Cái ôm vừa rồi đã đủ gây sự chú ý rồi, cô dám khẳng định, nếu cô không chặn họng cậu ta ngay thì cậu ta sẽ nói ra một câu khiến tất cả mọi người trợn mắt há mồm, "Tôi còn có việc, không thể nói chuyện với cậu được, đi trước đây."

"Ơ, từ từ đã, tôi còn có chuyện..."

Nghê Hạ kéo Cảnh Tố rời đi ngay lập tức. Ôn Đạc còn chưa kịp nói gì thì đã thấy bóng cô biến mất khỏi cánh cửa rồi.

Thôi... Ôn Đạc cười cười, dù sao về sau cũng còn đầy thời gian gặp nhau, không cần vội.

"Tổng giám đốc Ôn, cậu quen Nghê Hạ à?", Vương Quảng Dư hỏi.

Ôn Đạc thu nụ cười tươi rói lại, khôi phục vẻ nghiêm nghị, "Đương nhiên rồi, cô ấy là thần tượng của cháu mà."

"..."

...

Nghê Hạ ngồi vào xe, Cảnh Tố quay đầu từ ghế trước xuống, "Chuyện đấy là như nào thế?"

"Không biết, một tên điên thôi.", Nghê Hạ nói, "Trẻ như thế mà làm lãnh đạo công ty mình ư?"

"Ôi dào, chỉ là cái danh thôi, cậu ấm như thế chắc chắn là dựa vào hơi bố mới đến được chứ."

"Thôi được rồi.", Nghê Hạ nhích ra phía sau, "Em nghỉ một lát, đến nơi thì gọi em."

"Được.", Cảnh Tố hơi nghi ngờ với tình huống vừa rồi, nhưng chị đã gặp quá nhiều chuyện kỳ lạ từ Nghê Hạ, chỉ riêng chuyện Hạ Tông Nguyên công bố dạo trước thôi đã khiến chị sợ hết hồn rồi, vì thế chị cũng quen, không hỏi thêm gì nữa.

Đến hậu đài của trường quay, Nghê Hạ tiến thẳng vào phòng hóa trang. Đến lúc cô trang điểm gần xong thì hai nam chính cũng tới.

Đã lâu không gặp Trâu Phương Diệc và Tống Đình, Nghê Hạ thấy họ đến thì rất vui.

"Nghê Hạ à, dạo trước anh đúng là bị tin tức của em dọa cho hết hồn hết vía đấy.", Trâu Phương Diệc tiến lại gần cô rồi thấp giọng nói, "Đến chuyện hay ho của em với Hoắc Thiệu Hàng mà anh còn biết, thế sao em không kể chuyện về thầy Hạ cho anh?"

Nghê Hạ cười, "Anh đâu có hỏi em."

"Làm như anh hỏi thì em sẽ nói không bằng ấy!"

"Ô... sao anh biết em không nói?"

"Em!", Trâu Phương Diệc làm bộ "đau thương đến chết", nhào tới chỗ Tống Đình, "Cậu nhìn cô ấy xem, vừa gặp đã chọc tức tôi."

Tống Đình đang phải trang điểm nên gạt anh ta ra, "Trâu đại soái ca à, sắp quay rồi, ông còn không chuẩn bị đi, muốn xuất hiện trước ống kính với cái bộ dạng lôi thôi à?"

Quả nhiên, với Trâu Phương Diệc, không gì hữu hiệu hơn những lời này. Anh ta lập tức buông tha Nghê Hạ để ra tập trung trang điểm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi