DỊU DÀNG TẬN XƯƠNG

“A Nhiên.” Quý Tranh gọi.

Trong phòng ngủ, Quý Nhiên mở mắt ra, bàn tay nhỏ bé quờ quạng chụp sang bên trái nhưng lòng bàn tay trống không, ánh mắt đang mơ màng lập tức trở nên tỉnh táo. Trên giường không có ai.

Ba từ ngoài cửa đi vào đánh thức cậu dậy. Ba là một quân nhân, từ trước đến giờ ba luôn là người thức dậy đầu tiên trong nhà. Sau khi tập luyện buổi sáng xong, ba sẽ đi đến đơn vị nhưng hôm nay ba không đi vì hôm nay là cuối tuần. 

Cuối tuần, ba mẹ Quý Nhiên đều sẽ ở nhà nhưng hôm nay không thấy mẹ đâu.

Cậu bò dậy, dụi dụi mắt nhìn ba.

Ba mặc quần áo ở nhà đơn giản, dù vậy vẫn có chỗ nào đó không giống với những người khác. Dáng ba đứng thẳng tắp hơn nữa còn rất cao, cánh tay rắn rỏi khỏe mạnh chỉ cần quơ nhẹ một cái là có thể bế bổng cậu lên.

Chuyện này không hề dễ dàng chút nào, năm nay cậu đã hai tuổi rưỡi, ba sẽ không để cho mẹ bế cậu thời gian dài vì mẹ là phụ nữ sức yếu dễ mệt mỏi. Cậu cũng thi thoảng mới để mẹ ôm, còn phần lớn thời gian đều được ba ôm.

“Mẹ đâu rồi ạ?” Quý Nhiên được ba bế lên, cậu còn chưa tỉnh ngủ, úp mặt vào vai ba ngáp một cái.

Buổi sáng thức dậy không tìm được mẹ, Quý Nhiên không khóc cũng không làm nũng. Tính cách của cậu tương đối giống Khương Cách, khá lặng lẽ, còn nhỏ nhưng lại vô cùng yên tĩnh. Nhưng dù sao cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ, nếu biết mẹ không có ở đó biểu cảm trên khuôn mặt sẽ bán đứng tâm trạng của cậu.

“Hôm nay mẹ có lớp.” Quý Tranh giải thích: “Cô giáo của mẹ có việc bận nên nhờ mẹ dạy thay một buổi.”

Khương Cách đã hoàn thành đủ số tín chỉ trước thời hạn, kết thúc cuộc sống đại học trong ba năm, sau đó thi đậu nghiên cứu sinh thạc sĩ của Học viện Điện ảnh. Hiện tại cô đang học năm hai, sau khi tốt nghiệp cao học, cô sẽ ở lại trường giảng dạy nên hiện giờ thỉnh thoảng cô lại đứng lớp giúp giáo viên hướng dẫn một vài buổi để làm quen.

Quý Tranh vừa dứt lời, cậu nhóc trong lòng nhíu mày lại, đôi mắt hoa đào như bản sao của mẹ hơi cụp xuống. Quý Nhiên rất giống mẹ, ngũ quan vô cùng tinh tế nhưng dáng mày lại mang vẻ khí khái và mạnh mẽ của Quý Tranh.

Cu cậu làm động tác như vậy giống y hệt chú gấu trúc con tìm mẹ. Quý Tranh biết rõ nhóc con nhớ mẹ nhưng không nói gì chỉ đưa tay xoa tai cậu, dịu dàng dỗ dành: “Hôm nay ba chơi với con.”

“Dạ.” Khuôn mặt của Quý Nhiên lại vùi vào cổ ba.

Trong chuyện ăn uống, Quý Nhiên không có những thói quen xấu như kén ăn hay biếng ăn. Hiện tại cậu hai tuổi rưỡi đã có thể tự mình ăn bữa sáng. Quý Tranh ăn xong, ngồi đối diện hỗ trợ con. Quý Nhiên hiện đã sử dụng đũa tập ăn tương đối thành thạo, chỉ thỉnh thoảng mới làm rơi một ít thức ăn ra yếm.

Cậu ăn nhanh nhưng ăn rất sạch sẽ, Quý Tranh nhìn con ăn xong miếng trứng rán cuối cùng, cười lau miệng cho cậu hỏi: “Hôm nay con muốn làm gì?”

Công việc bận rộn không có nhiều thời gian, mỗi khi rảnh rỗi chơi với con cũng là chơi ở nhà, những thứ có thể làm chỉ là đọc sách và chơi đồ chơi. Thỉnh thoảng một nhà ba người cũng sẽ bày ra những trò chơi nho nhỏ nhưng hôm nay Khương Cách không có ở nhà, một mình anh cũng chưa nghĩ ra nên bày trò gì.

Hiện giờ đã vào tháng Sáu, hôm nay trời rất nóng nên cũng không thích hợp để đi ra ngoài.

Quý Nhiên nhận lấy khăn giấy ba đưa qua, lau miệng rồi trả lời: “Chơi đồ chơi đi ạ.”

Khóe miệng cậu lau chưa sạch, Quý Tranh nhắc: “Bên trái.”

Quý Nhiên dựa theo lời nhắc nhở của Quý Tranh, lau khóe miệng bên trái. Hiện giờ Quý Nhiên đã bắt đầu học với gia sư mầm non, trẻ con ở độ tuổi này là giai đoạn phát triển trí não, cô giáo nói Quý Nhiên rất thông minh có thể phân biệt được bên trái bên phải từ rất sớm.

Quý Tranh rất chú ý chuyện này, vì vậy khi ở nhà cùng Quý Nhiên, anh sẽ hỏi Quý Nhiên những câu hỏi liên quan đến trái phải theo bản năng. Trẻ con có thể ghi nhớ trong chốc lát nhưng không hẳn lúc nào cũng sẽ nhớ rõ được, nhưng Quý Nhiên thì không nhầm lẫn lần nào, điều này thật sự rất kỳ diệu.

Nghĩ đến đây, Quý Tranh bật cười, đi qua cởi yếm của Quý Nhiên rồi bế cu cậu lên.

Quý Nhiên thức dậy không thấy mẹ đã hơi dỗi, biết mẹ đi vắng tâm trạng của cậu càng ủ dột hơn. Nhưng sau khi ăn sáng xong, sự hờn dỗi lúc ngủ dậy đã tan biến đi hơn bảy tám phần, cậu được ba bế đi rửa tay, đứng trên băng ghế nhỏ bên bồn rửa mặt, vừa xoa bọt bong bóng cu cậu vừa hỏi Quý Tranh: “Ba, ba vừa cười gì vậy?”

“Cười con thông minh.” Quý Tranh khoanh tay, đứng dựa vào tường nhìn Quý Nhiên đáp.

Quý Nhiên phân biệt được thông minh là khen ngợi hay chê bai, cậu bật cười khúc khích, nước trong vòi rửa sạch bọt xà bông trên tay, cu cậu nói: “Giống ba ạ?”

Quý Tranh là một người cha dịu dàng ấm áp lại vô cùng cương nghị chính trực, không chỉ Khương Cách rót vào tâm trí con nhận thức như vậy, mà bản thân cậu nhóc cũng có thể tự mình cảm nhận được điều đó, tuy còn bé nhưng đã rất yêu thương và thần tượng ba.

Nhìn cậu cầm khăn lau tay, Quý Tranh ôm cậu từ trên băng ghế đặt xuống đất, bàn tay nhỏ bé vừa rửa xong vô cùng mềm mại mát lạnh, Quý Tranh đưa ngón trỏ ra, Quý Nhiên nắm lấy. Ngón tay ba thon dài mang những vết chai, ba vừa dắt cậu vào phòng đồ chơi vừa cười nói: “Giống mẹ, mẹ con thông minh hơn ba.”

Bất luận là giống ba hay giống mẹ, Quý Nhiên đều rất vui vẻ vì cậu thích cả hai. Ba đẩy cánh cửa phòng đồ chơi ra, ánh mặt trời chiếu vào phòng đồ chơi rộng rãi sáng sủa, cậu nhìn dáng người cao lớn của ba, hỏi: “Vậy con giống ba ở đâu?”

Dưới sàn trải thảm êm được vệ sinh khử trùng hằng ngày. Cuộc trò chuyện giữa hai cha con tuy trẻ con nhưng hết sức thú vị, cứ như vậy kéo dài từ bàn ăn tới tận phòng chơi.

Quý Tranh cầm trò chơi xếp hình ngồi trên thảm, anh dang rộng hai cánh tay mỉm cười với Quý Nhiên, Quý Nhiên hiểu ý, đi qua ngồi vào lòng Quý Tranh.

Ba rất cao, hiện giờ thân thể cậu nhỏ bé có thể cuộn tròn gọn gàng trong lòng ba. Cách lồng ngực dày rộng, cậu có thể cảm nhận được nhịp tim của ba vô cùng mạnh mẽ và đều đặn.

“Con có thể giống ba rất nhiều chỗ.” Quý Tranh nói.

“Con phải tự học sao?” Quý Nhiên thắc mắc.

Quý Tranh lắc đầu, đặt đồ chơi xếp hình trên tay cậu xuống đất rồi ghép các mảnh lại với nhau: “Dũng cảm, tốt bụng; dịu dàng, mạnh mẽ; bền bỉ, kiên trì; khiêm tốn, tiến thủ… Con cần phải tự học và cũng cần được ba dạy bằng lời nói và việc làm của mình. Trên người con trẻ có bóng dáng của người cha, cần ba làm tấm gương tốt.” 

Quý Nhiên nhìn các mảnh ghép được nối lại với nhau trên mặt đất, giương mắt nhìn ba với ánh mắt tròn xoe ngơ ngác.

Quý Tranh bật cười, xoa đầu cậu: “Con không hiểu, đúng không?”

Quý Nhiên ngoan ngoãn gật đầu.

Đối với một đứa trẻ mới hai tuổi rưỡi mà nói những lời này quả thật quá khó hiểu, cho dù cậu đủ thông minh để nhớ nhưng chưa hẳn có thể hiểu được. Quý Tranh thay đổi cách nói: “Vậy thì A Nhiên học theo ba trước đi.”

Nói xong, Quý Tranh chống hai tay ra sau, nhìn Quý Nhiên hỏi: “Hiện tại, con học được gì từ ba nào?”

Quý Nhiên mở to đôi mắt trong veo, nhìn ba cười khanh khách đáp: “Yêu mẹ.”

Đôi mắt trẻ con luôn trong sáng và thuần khiết hơn mắt của người lớn, con ngươi giống như ngọc lưu ly phủ một lớp nắng nhạt. Phòng chơi mở điều hòa, nhiệt độ thích hợp, nhìn những tia nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, Quý Tranh cười gật đầu.

“Đúng rồi, đây là điều đầu tiên con cần phải học.”

Cuộc trò chuyện ngắt quãng giữa hai cha con cứ như vậy tiếp tục, tuổi tác chênh lệch nhau đến gần ba mươi tuổi, tựa hồ có một khoảng cách thế hệ không thể vượt qua được giữa hai người, nhưng tình yêu thương đã làm tan biến hết mọi rào cản. Quý Tranh kiên nhẫn lắng nghe những lời ngây ngô non nớt của Quý Nhiên, Quý Nhiên thì chăm chú lắng nghe những điều mình không hiểu. Hiện tại không hiểu, nhưng sau này sẽ hiểu.

Chủ đề trò chuyện trải dài từ trăng sao trên trời tới cá heo dưới lòng biển cả, hai người vừa trò chuyện vừa hợp sức hoàn thành bộ xếp hình. Quý Tranh đưa mảnh ghép cuối cùng cho Quý Nhiên, Quý Nhiên nhận lấy đặt vào chỗ trống còn lại rồi giương mắt nhìn ba. Quý Tranh cười cổ vũ cậu, Quý Nhiên liếc nhìn hình ảnh trên tranh ghép, cất giọng non nớt: “Ba ơi, con sẽ có em gái phải không ạ?”

Trí tưởng tượng của trẻ con gắn liền với đôi mắt, hình ảnh trên tranh ghép là nhân vật hoạt hình vẽ một nhà bốn người có ba mẹ, anh trai và em gái. Quý Tranh hơi ngẩn ra, nhìn thoáng qua rồi mỉm cười.

“Chuyện này phải hỏi ý kiến của mẹ con một chút.”

Thời gian chơi đùa cùng nhau luôn trôi qua rất nhanh, hai cha con buổi sáng ghép hình, buổi trưa ăn cơm, buổi chiều kể chuyện, chơi trò chơi… một ngày trôi qua lúc nào chẳng biết.

Quý Nhiên tuy yên tĩnh nhưng dù sao vẫn là con trai, xế chiều lúc chơi rượt đuổi, cu cậu chạy loăng quăng khắp nhà không khác gì một chú sóc. Sau khi chơi đùa xong, Quý Tranh bế cậu đi tắm, lau khô tóc rồi bôi sữa dưỡng thể cho cu cậu.

Lúc bôi sữa, cơ thể trắng nõn mềm mại của Quý Nhiên uốn éo không ngừng, Quý Tranh ngoắc ngón tay cù vào eo cậu, nhóc con cười khanh khách lăn lộn như viên gạo nếp. Tuy sức Quý Tranh rất mạnh nhưng khi chơi đùa với con anh luôn kiểm soát sức lực vừa phải, vừa kiên nhẫn lại nhẹ nhàng.

Bôi sữa xong, Quý Tranh thay quần áo cho cậu. Quý Nhiên tự mình mang giày, sau đó nắm lấy ngón trỏ của ba rồi đi theo ba ra cửa.

Trời đã nhá nhem tối, mặt trời đã chìm vào lòng biển, gió biển lùa vào từng đợt mát rượi thổi bay đi phần nào cái nóng mùa hè.

Ngồi ở ghế trẻ em, Quý Nhiên cầm trên tay đồ chơi xếp hình tangram mềm mại, thắc mắc: “Ba ơi, mình đi đâu vậy ạ?”

“Đi đón mẹ.” Quý Tranh trả lời.

Cả ngày không được gặp mẹ, Quý Nhiên nhớ mẹ đến muốn khóc. Sau khi nghe thấy lời Quý Tranh nói, cậu nhóc liền vui vẻ hoạt bát hẳn lên.

Hôm nay Khương Cách đứng lớp thay cho giáo viên hướng dẫn, tuy là thứ bảy nhưng giáo viên hướng dẫn của cô đã kín tiết vì vậy cô phải dạy thay cả ngày. Đây không phải là lần đầu tiên cô dạy thay, nên tương đối mà nói, lớp học không còn ồn ào hỗn loạn như lần đầu nữa.

Sau khi viết lên bảng những điểm trọng tâm cuối cùng, Khương Cách giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, còn mười lăm phút nữa là tan học, trong lớp bắt đầu rộn lên những tiếng rầm rì khe khẽ, các bạn sinh viên đều nôn nao về sớm để đi chơi cuối tuần.

Nghe thấy tiếng xì xào bên dưới, Khương Cách vẫn còn chưa dứt câu, cô thả cổ tay xuống, ngước mắt nhìn lướt qua giảng đường bậc thang.

Tuy Khương Cách năm nay mới chỉ học năm hai nghiên cứu sinh nhưng so với các sinh viên chưa tốt nghiệp trong lớp, tuổi của cô lớn hơn không ít. Cô vốn là người được trui rèn trong giới giải trí, mặc dù trông vẻ ngoài cô chỉ mới hai mươi bốn hai mươi lăm, nhưng ánh mắt tinh anh khẽ quét qua đã nhanh chóng nắm bắt tường tận gốc rễ sự việc đó, lạnh lùng sắc bén giống một lưỡi đao cắt đứt phăng âm thanh xì xào trong phòng học.

Cô thu lại ánh nhìn, ngước mắt trông ra ngoài cửa lớp. Khi nhìn về đó, ánh mắt cô bỗng hết đỗi mềm mại.

Cánh cửa giảng đường đang đóng kín, phần trên cửa là mặt kính, một khuôn mặt nhỏ bé trắng hồng đang dán vào đó, đôi mắt hoa đào đen láy xoay tròn tìm kiếm trong phòng học, cuối cùng dừng lại nơi ánh mắt của cô.

“Mẹ ơi…” Quý Nhiên gọi.

***

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi