DỊU DÀNG TRAO ANH TRỌN ĐỜI TRỌN KIẾP

"Không phải." Mất rất lâu Dương Mạn Vũ mới có thể gắng sức thốt lên hai chữ, cô đờ đẫn nhìn vào màn hình điện thoại trước mặt, góc quay rất đẹp, ánh nắng tháng hai nhỏ vụn rải rác trên mặt đường, nhưng những hành động của ba người trong đoạn clip lại không mấy đẹp đẽ.

Mới ban đầu bóng dáng cô gái trong bộ đồng phục xám trắng đã bị hai người khác che lấp, nhưng vẫn có thể nhận ra đấy là một góc khuất không hề bắt mắt trong khuôn viên ký túc xá nữ Nhất Trung.

Cô gái có mái tóc đen dài, gương mặt nhỏ trắng ngần, vẻ mặt nhẫn nhịn cam chịu, trái ngược với thái độ hung hăng của đối phương, đó là một người đàn ông và một người phụ nữ, tuổi đã không còn trẻ, xem ra là một đôi vợ chồng.

Chẳng cần biết nội dung cuộc trò chuyện là gì cũng có thể đoán được ai mới là người đang chiếm thế thượng phong, người đàn ông khép nép đứng bên cạnh, không ngừng kéo tay áo người phụ nữ đang nổi cơn thịnh nộ, nhưng ông ta không có cách nào làm dịu lại sự giận dữ của bà ta, tựa hồ giống như người qua đường chỉ biết xem kịch vui, ánh mắt chốc chốc lại hướng về phía cô gái nhỏ tràn ngập thương cảm.


Đoạn clip không có âm thanh, nhưng mỗi người xem đều có thể cảm nhận được cuộc tranh cãi nảy lửa như đang kéo dài đến vô tận, càng ngày càng kịch liệt.

Không lâu sau, người phụ nữ bất ngờ tiến thêm một bước, mạnh bạo giáng thẳng một cái tát xuống gương mặt cô gái, rồi tiếp theo đó một chuỗi hành động liên tiếp được thực hiện, dường như vẫn chưa hả giận, bà ta túm lấy tóc cô kéo về phía trước, đầu cô gái theo đó liền cúi thấp, cô vừa giãy giụa vừa ôm lấy đầu.

Thoáng qua thôi đã cảm thấy da đầu tê dại.

Dương Mạn Vũ ước rằng những gì cô vừa nhìn thấy không phải là sự thật, ước gì cô có thể mạnh mẽ khẳng định cô gái xuất hiện trong đoạn clip đó hoàn toàn không phải cô, bởi vì lúc ấy cô đang ngồi trong thư viện ôn bài cùng Diệp Liên Thành, uể oải nằm sưởi nắng bên khung cửa sổ như một chú mèo lười hưởng thụ thời gian nhàn rỗi.


Thế nhưng, rõ ràng đó là cô.

"Không phải như vậy." Dương Mạn Vũ nghe thấy giọng mình lạc đi, như người máy lặp đi lặp lại một câu đã được lập trình sẵn. Có lẽ làm như vậy sẽ khiến mọi người tin rằng đó thật sự chỉ là một cô gái xa lạ có đôi nét giống bạn học Tiểu Dương mà thôi.

"Sơ Sơ, không phải như vậy đâu." Hai cánh tay buông thõng cuối cùng cũng nâng lên, bám chặt lấy Hạ Sơ, Dương Mạn Vũ cuống quít gọi tên cậu ấy, ánh mắt ngây dại như người mất hồn. "Xin hãy tin tớ, mọi chuyện không hề giống những gì bọn họ viết." Cô rất muốn giữ bình tĩnh, thế nhưng âm cuối cất lên đã vỡ tan, như đang tha thiết cầu xin lòng tin tưởng từ người khác.

Ngoài đoạn clip được đăng lên trang tin tức dành cho học sinh trường Nhất Trung, còn có phần tin nhắn ẩn danh thật dài, mang theo luồng thông tin bùng nổ khiến biết bao nhiêu người phải tròn mắt ngỡ ngàng, sau đó lại không nhịn được mà thốt lên một câu: Hóa ra là như vậy.


Hóa ra là như vậy, mọi người nhìn mà xem, thì ra những kẻ hạ tiện vì tiền mà bán rẻ thân thể đều rất thích che giấu tâm hồn thối nát bằng lớp mặt nạ thanh thuần.

Bạn vĩnh viễn chẳng thể biết được đằng sau vẻ ngoài chưa trải sự đời ấy là một tâm hồn dơ bẩn tới mức nào.

Tâm lý con người luôn luôn nghĩ theo chiều hướng như vậy, càng là kiểu nửa thật nửa giả, lại càng củng cố thêm lòng tin của bọn họ vào mức độ chân thật của chúng, một bài viết ẩn danh ngược lại như một lời đảm bảo thông tin trong đó là đáng tin cậy, số lượng người truy cập rồi chia sẻ bài viết càng lúc càng nhiều, hơn tám trăm học sinh của trường trung học Nhất Trung ai ai cũng biết, Dương Mạn Vũ lớp 11-1 có dáng vẻ thanh cao thực chất lại là một con điếm lẳиɠ ɭơ.

Đương nhiên nếu chỉ là một cô gái bình thường bò lên giường của đàn ông đã có vợ thì chẳng có gì đáng nói, nhưng đây lại là học sinh nhận được học bổng của Nhất Trung, trước mặt thì mỉm cười ngọt ngào nhận lấy vinh quang nên thuộc về người khác, sau lưng lại tỏ vẻ thấp hèn dưới thân đàn ông, thậm chí còn bị vợ người đàn ông đó bắt gian ngay tại trận, nhận một cái bạt tai như trời giáng, nhưng điều ấy dường như chẳng hề gì, Dương Mạn Vũ vẫn xuất hiện ở trường như bao ngày khác, bình thản, tĩnh lặng, tựa như muốn tuyên bố cho cả thế giới biết rằng, bản thân cô ta mới là người vô tội nhất trong chuyện này.
Thế nên, mỗi lần có ai đó đi lướt qua bóng dáng mảnh mai ấy trên sân trường, trên hành lang lớp học đều nán lại thêm một chút để mà buông lời châm chọc: Nếu tôi là cậu ta, tôi đã chẳng còn mặt mũi nào mà đi học nữa rồi.

Đã từng nghe qua những kẻ có tội chẳng bao giờ nhìn thấy lỗi sai của mình, hóa ra là như vậy, bởi vì lớp mặt nạ quá dày, thế nên chút thể diện này cũng chẳng cần.

Ngày thứ hai kể từ buổi tối tin tức được lan truyền khắp nơi, vẫn còn một bộ phận cảm thấy kẻ ẩn danh này đúng là giỏi bịa chuyện, đằng sau đoạn clip rất có thể còn có những ẩn tình khác, đây không thể coi là một trò đùa dai được nữa rồi, mà là vấn đề thuộc phạm trù đạo đức, nếu như thông qua những thông tin hư ảo này mà buộc tội lầm người, vậy thì cô gái ấy cả đời này sẽ chẳng thể ngẩng cao đầu.
Thế là, một cuộc tranh cãi không nhỏ đã nổ ra ngay bên dưới bài viết ấy, một bên yêu cầu gỡ bỏ bài viết đã xúc phạm danh dự và nhân phẩm của học sinh Nhất Trung, một bên cảm thấy người bình thường như bọn họ đã bị Dương Mạn Vũ lừa dối quá lâu, nhất định phải đưa chuyện này ra ngoài ánh sáng. 

Màn đấu đá căng thẳng bằng con chữ dường như không có hồi kết, càng lúc càng khiến sức nóng của câu chuyện tăng lên, thế nhưng kẻ ẩn danh hoàn toàn không tiết lộ thêm bất cứ thông tin nào khác, tới tận tám giờ sáng ngày thứ ba, kẻ đó mới tiếp tục đăng thêm một bài viết, phân tích tường tận sự toan tính của người tên Dương Mạn Vũ đó như thế nào.

Theo hắn ta, Dương Mạn Vũ đáp ứng đủ mọi điều kiện của một kẻ hám tiền đến bất chấp, nhìn đi, cô ta những tưởng có thể dùng vẻ thanh cao lạnh nhạt để che giấu bản chất, không tiếp xúc với người khác, chẳng qua là vì sợ bị phát hiện ra bộ mặt thật. Miệng nói không cần, thế nhưng đến cuối cùng cô ta vẫn tìm được cách tiếp cận Diệp Liên Thành đó thôi.
Bài viết mạch lạc rõ ràng, từng câu chữ đều có ma lực khiến bọn họ đọc say mê. Tập hồ sơ trong hệ thống dữ liệu của trường đã ghi rõ, Dương Mạn Vũ đến từ một huyện nhỏ nghèo nàn thiếu thốn đủ điều, bố mẹ làm công nhân, có lẽ cố gắng bước chân vào nơi này đã là một kỳ tích. Cô ta muốn sớm đổi đời, một bên bày ra dáng vẻ điềm đạm đáng yêu thu hút sự chú ý của thiếu gia Diệp Liên Thành, một bên tỏ vẻ ngốc nghếch bằng mấy câu tiếng anh quê mùa hết sức, dường như đang dùng mọi cách khoe ra hết mọi tật xấu của bản thân, cũng có thể coi là kiểu nữ sinh mới lạ trong mắt cậu chủ nhà giàu. Thế nhưng Diệp Liên Thành đã sớm nhìn thấu, tuy ưng ý với nhan sắc không tồi của cô ta, nhưng đến cuối cùng cô ta vẫn đi đôi giày sờn rách cũ mèm đó quanh năm suốt tháng, mặc những bộ quần áo hạ giá không đáng bao nhiêu tiền ngoài chợ.
Thiếu gia nhà họ Diệp nỡ lòng để cô gái của cậu ta chịu khổ như vậy ư? 

Tất nhiên là không nỡ, điều đó lại càng chứng tỏ một chuyện, Dương Mạn Vũ ngu ngốc muốn một bước lên mây, Diệp Liên Thành nào có thể để cho cô ta toại nguyện, chỉ là trong lúc nhàn rỗi mới phối hợp một chút, kẻ tung người hứng thỏa mãn lòng hư vinh không có thật của cô ta mà thôi.

Cuối cùng đã đến lúc ngửa bài rồi, Dương Mạn Vũ đã trở nên thức thời hơn rất nhiều, tìm đến những đối tượng mà cô ta có đủ khả năng quyến rũ được.

Đó chính là những lão già có tiền lại ham mê mới mẻ, sớm đã chán ngấy người vợ già nua ngày ngày trưng ra bộ mặt cau có.

Nói ngắn gọn, tất cả những điều trên đã dẫn đến một màn đánh ghen cực kì đặc sắc, tên ẩn danh còn nói thêm, hắn ta cảm thấy làm như thế vẫn còn quá nhẹ nhàng khoan dung cho một người như Dương Mạn Vũ.
Sau hai bài viết, số lượng người cảm thấy những điều được kể ra rất có lý đã tăng thêm không ít, kẻ ẩn danh nói còn một đòn cuối cùng chưa được tung ra, hắn ta muốn đợi xem phản ứng của Dương Mạn Vũ, thế nhưng chuyện này xem ra không có sức ảnh hưởng lớn đến như vậy, cô không hề phản bác bất cứ một thông tin nào, ngoại trừ làn da có tái nhợt hơn bình thường một chút, sắc tố trên môi cũng vì thế mà nhạt đi mấy phần, hay ngẩn người nhìn vào khoảng không nhiều hơn ngày trước vài lần, hay mỗi khi thầy cô giáo gọi trả lời thường mất tập trung mà đáp sai vài chỗ, thế nhưng tóm lại một câu mà nói, đó vẫn chưa phải vấn đề gì quá lớn lao.

Dù sao cô ta bẩm sinh cũng được ông trời ưu ái đôi điều, da trắng hơn người khác, môi hồng hơn người khác, đôi khi mắc sai sót sao có thể tránh khỏi, chủ nhân của những bài viết kia quyết định sẽ không giấu mọi người bất cứ điều gì nữa, tất cả đều sẽ sớm được giải đáp.
Trong căn phòng ký túc xá kín mít đã tắt hết đèn, ngay cả rèm cũng đã được kéo lại, Dương Mạn Vũ nhìn vào màn hình máy tính rất lâu, lâu tới nỗi hai mắt nhức mỏi khô khốc, nước mắt cũng muốn chảy ra làm cho đôi đồng tử dễ chịu hơn, dù đã tràn ngập trong hốc mắt, nhưng cuối cùng vẫn không chịu rơi xuống.

Cô rất muốn chớp mắt, nhưng trong lòng lại sợ rằng trong một phần mười giây cô không nhìn thấy ấy, lỡ như lại có thêm những hình ảnh khác nhảy ra thì sao, thì cô phải làm thế nào bây giờ?

Hoặc không, Dương Mạn Vũ tự nhủ, rất có thể sau một cái chớp mắt, tất cả những thứ này sẽ biến mất không dấu vết, đúng vậy, cô phải chớp mắt mới được.

Mi mắt run run chớp nhẹ vài lần, Dương Mạn Vũ mở mắt ra, trên màn hình tỏa ánh sáng trắng, không có bất cứ thay đổi nào cả.
Ngay cả con chuột máy tính trên tay cũng trở nên nặng nề, tay cô không chịu nổi nữa rồi, Dương Mạn Vũ hốt hoảng gập màn hình máy tính xuống, ném con chuột vào trong góc giường, nhưng chợt nhớ ra đồ của Hạ Sơ cô phải giữ gìn cẩn thận, lại hoảng loạn tiến lại gần cầm chúng trong tay, xem xét một hồi, cô thở phào nhẹ nhõm, may quá, chúng không làm sao hết.

Suốt mấy ngày hôm nay máy tính của Hạ Sơ đều được để lại phòng Dương Mạn Vũ, trước khi cậu ấy rời đi còn quay lại nói với cô một câu, ánh mắt tràn đầy sự xót xa: "Tiểu Vũ của tớ rất mạnh mẽ. Mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Dương Mạn Vũ nhất thời cảm thấy câu nói "mọi chuyện sẽ ổn thôi" của Hạ Sơ khó có thể trở thành hiện thực.

Bởi vì trên màn hình kia là một loạt bức ảnh khiến người ta phải che mặt ái ngại.
Vòng eo thon thả mềm mại, trắng mịn đến bất ngờ, không thể không nói, cô gái ấy có thân hình rất tuyệt, ngay cả lớp mồ hôi mỏng rịn ra nơi xương quai xanh cũng tràn đầy phong thái quyến rũ. Cô gái vòng tay qua cổ người đàn ông, hai màu da đối lập vô cùng nổi bật, cô gái yểu điệu nữ tính, còn người đàn ông thì lỗ mãng nóng vội, còn có, còn có tóc mai bạc trắng của ông ta như muốn tố cáo, đây đích thực là một mối tình hết sức cấm kị.

Bốn phía mờ tối, chỉ có hai thân hình nằm ở trung tâm bức ảnh như nằm trong quầng sáng, quấn quýt không rời, qua từng ảnh chụp lại biến thành các tư thế khác nhau, những chỗ nhạy cảm đều đã được làm mờ, danh tính của người đàn ông cũng vậy, chỉ có gương mặt cô gái hiện ra rõ nét, vừa đơn thuần, ngây ngô, vui sướng, lại vừa có thêm chút đau khổ.
Đó là nỗi đau khổ như thế nào, chắc hẳn ai cũng sẽ đoán ra được.

Mà gương mặt cô gái kia, Dương Mạn Vũ đã ngắm nhìn qua gương mỗi ngày trong suốt mười bảy năm trời, đương nhiên chẳng ai rõ ràng hơn cô cả, đến vị trí của nốt ruồi nhỏ bên gò má trái cũng không hề sai lệch, đến mức có lúc cô còn phải hoài nghi, bản thân đã từng chụp những bức ảnh như vậy mà quên mất sao?

Hay là, hay là trên đời thật sự có hai người giống nhau đến như vậy?

Cô không biết, chỉ cảm thấy những thứ trước mắt chân thật đến kì lạ, ngay cả cô cũng sắp tin nó là thật mất rồi.

Dương Mạn Vũ thức trắng một đêm, cảm thấy cơ thể vẫn luôn duy trì trạng thái bồng bềnh không thật, đến ngay cả ánh mặt trời ngoài kia cũng làm cô sợ hãi, tốt nhất, tốt nhất là cứ ở trong phòng như vậy đi, chỉ cần không gặp bất cứ ai, đúng vậy, chỉ cần không gặp bất cứ ai, rồi sẽ đến lúc mọi người nhận ra những tấm ảnh đó đều là giả.
Cô run rẩy trùm chăn che kín người, dù chỉ là một góc cơ thể cũng không để lộ ra ngoài, nơi cổ họng như có bàn tay ai đó quấn quanh rồi thít chặt, rồi đến dạ dày cũng bắt đầu quặn thắt, từng cơn sóng cảm xúc ào ạt lướt qua khiến tâm trí cô rối loạn như tơ vò, cuối cùng tất cả biến thành một mảng trống rỗng.

Cô nhốt mình trong phòng, ngay cả Hạ Sơ cũng không chịu gặp, đến can đảm mở máy tính cũng chẳng còn, có lẽ thế giới cứ mãi yên lặng như vậy thì thật tốt.

Thế giới nhỏ bé bao bọc bởi bốn bức tường của Dương Mạn Vũ chìm trong yên tĩnh, thế nhưng phía bên ngoài lại là gió bão rít gào.

Hàng loạt tấm ảnh nhạy cảm tràn ngập sắc tình được tung ra, khi tất cả mọi người vẫn còn chưa thoát ra khỏi nỗi bàng hoàng thì đã có thêm một người lên tiếng: Gọi Dương Mạn Vũ bằng bốn tiếng 'Bạn học Tiểu Dương' là quá đỗi ngọt ngào, cô ta hoàn toàn không xứng, cho dù dáng người cô ta cũng đẹp đấy, thế nhưng tôi lại cảm thấy cô ta quá bẩn.
Hóa ra là cậu chủ Lâm, trọng lượng lời nói của cậu chủ Lâm đem so với Diệp Liên Thành cũng không hề kém cạnh, dù bọn họ không muốn tin, thế nhưng đích thân cậu chủ Lâm đã bóng gió thừa nhận, vậy thì những tin tức này chắc chắn là sự thật rồi.

Như mồi lửa chạm đến đồng cỏ khô, lại có cậu chủ Lâm đổ thêm dầu rồi châm lửa, đây có lẽ đã trở thành tin tức chấn động nhất đối với học sinh Nhất Trung từ trước tới nay.

Chỉ không tới vài giờ sau đó, một tờ đơn nặc danh đã được gửi tới Hội đồng quản lý học sinh của trường trung học Nhất Trung, yêu cầu nữ sinh Dương Mạn Vũ của lớp 11-1 phải thôi học, đồng thời công khai xin lỗi trước toàn trường, cũng như trả lại toàn bộ tiền học bổng cô ta đã được nhận, số tiền đó đáng lẽ ra phải được trao cho người xứng đáng gấp mấy lần như vậy mới đúng.
Lá đơn ấy trong thời gian ngắn đã nhận được rất nhiều sự ủng hộ, đến giờ phút này đã chẳng còn ai muốn đứng về phía Dương Mạn Vũ nữa rồi, kể cả là cô gái có thái độ thân thiện nhất trước đó cũng thể hiện quan điểm đồng tình bằng giọng điệu vừa khinh miệt vừa chán ghét: Dương Mạn Vũ nên cuốn gói khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

Có lẽ đây chính là hiệu ứng cánh bướm mà người ta vẫn thường hay nhắc đến, tới lúc này không chỉ học sinh, mà ngay cả giáo viên của trường trung học Nhất Trung cũng đã biết tới câu chuyện, lập tức ra lệnh xóa sạch các tin tức tiêu cực tràn ngập khắp diễn đàn, nhưng dù sao sự việc đã xảy ra được vài ngày, động thái này cùng lắm chỉ có thể bưng bít được với những người bên ngoài mà thôi.

Chưa dừng lại ở đó, hiện tại mỗi ngày đều có hàng trăm con mắt sát sao theo dõi cánh cửa của lớp 11-1, thông báo đã được đưa xuống, Hội đồng quản lý học sinh yêu cầu Dương Mạn Vũ phải có mặt tại văn phòng muộn nhất là vào ngày thứ bảy đầu tiên của tháng ba.
Điều này đã khiến cho bọn họ hết sức mong chờ, liệu Dương Mạn Vũ có xuất hiện hay không?

Dù không muốn, nhưng đây là cơ hội cuối cùng của cô ta, nếu để tình trạng này kéo dài lâu hơn nữa, cũng đồng nghĩa với việc cô ta đã tự gạch tên mình ra khỏi danh sách học sinh của Nhất Trung. 

Kẻ ẩn danh đáp lại như vậy, đã phần nào thỏa mãn được cơn tò mò của đa số mọi người, việc bây giờ bọn họ cần làm chỉ là đợi đến ngày hôm ấy nữa mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi