DỊU DÀNG TRONG TIM ĐỀU TRAO EM



Cảnh Nhược Đông ánh mắt ngưng lại, bàn tay đặt lên vai cô không tự giác mà bóp chặt "Em cảm thấy chuyện này miễn cưỡng?"
"Không phải em cảm thấy, là _"
"Vậy thì đối với ai em mới không miễn cưỡng?" Cảnh Nhược Đông thấp giọng nói "Là người tên Hạ Đình Kiêu kia sao."
Ninh Giai Kỳ sửng sốt, sao lại liên lụy đến học trưởng Hạ Đình Kiêu đang ở nơi nào.

Sau chuyện ở Tây Tạng, Cảnh Nhược Đông cảm giác được Ninh Giai Kỳ đối với anh rất khác biệt.

Bởi vì sẽ không có ai sẵn sàng xả thân đi cứu người không phải là người trong lòng mình.

Nhưng trong lòng anh, phòng tuyến sâu nhất là người tên Hạ Đình Kiêu kia, hiện tại lúc nghe anh nói Hạ Đình Kiêu cô đã trầm mặc, những thứ bị
đè nén trong lòng cơ hồ như muốn cuồn cuộn lên.

Ninh Giai Kỳ hơi hé miệng, vừa muốn nói gì đó thì anh đã buông tay trên vai cô, đẩy cửa phòng ra.


Anh đi vào trong vài bước, có thể đã vô tình đụng đến vết thương, anh đứng lại một chút, vươn tay đè xuống vị trí vết thương.

"Anh Nhược Đông, anh không sao chứ!"
Ninh Giai Kỳ nháy mắt liền khẩn trương lên, cô vội chạy vào phòng.

Nhưng vừa lúc cô bước vào phòng, đột nhiên người đàn ông ở trước mặt xoay người lại, ánh mắt của anh rất trầm rất sâu, liền đem cô áp trên cánh cửa vừa đóng lại.

Ninh Giai Kỳ bất ngờ không kịp đề phòng, cô còn chưa hiểu chuyện gì đã bị anh nghiêng người cúi đầu xuống hôn cô.

Tuy nói là hôn, không bằng nói là cắn mới đúng.

Trong phòng không có bật đèn, chỉ có ánh sáng mơ hồ từ khe hở của tấm rèm ở cửa sổ sát đất trong phòng khách rọi vào.


Gần như vậy, Ninh Giai Kỳ không nhìn thấy rõ mặt anh nhưng lại có thể nhìn thấy đôi mắt đang bốc lửa của anh trong bóng tối.

"ỪM..."
Môi nóng bỏng, vừa xa lạ, tuỳ ý mà gặm cắn, khiến anh khó có thể cưỡng chế lửa giận.

Ninh Giai Kỳ cả người cứng ngắt, nhịp tim so với ngày thường càng đập nhanh dữ dội gấp trăm lần, thình thịch, thình thịch, cơ hồ muốn nhảy ra ngoài.

Thật lâu sau, anh vẫn như vậy không buông cô ra, cách môi có một chút, tay anh đặt ở phía sau hồng cô, dễ dàng đem cô nhắc lên.

Anh thấp mắt nhìn bộ dáng mê mang thở gấp của cô, cắn cắn răng hàm "Ninh Giai Kỳ, là em nợ tôi."
Ninh Giai Kỳ nâng mắt nhìn anh, giống như đang nhìn thấy một người xa lạ "Em....nợ anh cái
"Trước đây em hôn trộm tôi, quên rồi sao?" Ninh Giai Kỳ "....." "Vậy nên bây giờ, trả lại cho tôi."
Hôn trộm? Không phải là đang nói chuyện mấy năm trước chứ, đêm tối sinh nhật của Băng Tân Đồ, nhân lúc anh đang ngủ cô đã hôn trộm anh.

"Anh không ngủ! Anh, anh lại giả vờ ngủ!" Ninh Giai Kỳ kinh hãi.

Cảnh Nhược Đông lãnh đạm nói "Chính xác là vừa lúc tỉnh lại."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi