DỊU DÀNG TRONG TIM ĐỀU TRAO EM



Con người sẽ luôn vì thời gian và khoảng cách sinh ra cảm giác xa lạ, có thể sau khi gặp lại cô, anh chỉ gật đầu một cái rồi đi qua, cũng có thể, anh sẽ lạnh lùng, không kiên nhẫn như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau năm ấy vậy.

Cô luôn cố gắng mà trưởng thành, luôn sợ sẽ không theo kịp bước chân anh.

“Giai Giai, con lại đây.” Thẩm Giai Hàm ở trong bếp gọi cô.

Ninh Giai Kỳ từ trên ghế đứng dậy, ngoan ngoan đi đến “Sao vậy ạ?”
“Con mang món này sang nhà dì Lưu, lần trước dì ấy đến nhà chúng ta khen món này ngon.” Thẩm Giai Hàm đưa hộp đồ ăn cho cô “Con biết nhà dì ấy không, vừa vào cổng đại viện, rẽ trái chính là nhà dì ấy”
“Con biết ạ.”
Mấy năm nay quan hệ của Thẩm Giai Hàm và hàng xóm cũng không tệ vậy nên bà cũng thường xuyên bảo cô đi đưa đồ ăn cho các nhà.

Ninh Giai Kỳ không cảm thấy kì lạ, nhận hộp đồ ăn rồi đi ra cửa.


Gia đình dì Lưu đối với cô rất tốt, lúc cô tới đưa đồ ăn liền giữ cô lại ăn hoa quả, một lúc lâu sau mới “thả” cô về.

Khoảng cách giữa hai nhà không xa, Ninh Giai Kỳ vừa nãy ăn hơi no, nên trên đường về nhà, cô vừa đi chậm vừa lắc lư để tiêu đồ ăn.

Đột nhiên, phía sau truyền đến một tiếng còi xe, Ninh Giai Kỳ đang đi giữa đường, nghe vậy cô tránh sang bên cạnh mà nhường đường, sau khi chiếc xe chạy qua, cô theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Mặt trời sắp lặn, ánh sánh mỏng manh chiếu lên chiếc xe, cô không thấy rõ người ngồi bên
trong, không biết vì sao, tim cô đột nhiên đập nhanh có chút khác thường.

Bởi vì nhiệm vụ trong quân đội nên Cảnh Nhược Đông cũng không nói rõ ngày nào sẽ về tới nhà.

Anh chỉ nói một câu sẽ trở về, nhưng ngày nào sẽ mua vé máy bay về lại không nói với bất kì ai trong nhà họ Cảnh.

Trong đại viện, người đầu tiên biết Cảnh Nhược Đông và Liễu Thanh Giang đã đặt chân ở Bắc Kinh chính là Băng Tân Đồ, anh nhận được điện thoại của hai tên này liền rời khỏi văn phòng, tự mình lái xe đi đón hai người.

“Tôi nói này hai cậu cũng quá đáng đi, bận đến cỡ đó à? Lâu như vậy cũng không trở về một chuyến.” Băng Tân Đồ một bên lái xe đi về đại viện, một bên bất mãn mà lên án.

Liễu Thanh Giang vắt hai chân lên ghế sau xe, vừa nhìn đã biết cực kỳ mệt mỏi “Đền ơn tổ quốc, cậu biết cái gì.”.

“Này này, cậu đừng nói kiểu đó mà chọc tức tôi.” Băng Tân Đồ thở dài, “Được được, tôi bây giờ chính là cái loại thương nhân người đầy mùi tiền, cùng hai người tương lai làm quan to không So được.”

“Lời nói của cậu sao chua thế, cậu thử vào trong quân đội lăn lếch mấy ngày xem, rồi sẽ biết thương nhân cả người đầy mùi tiền là tốt hay xấu”
Hai người cậu một cầu tôi một câu mà tán gẫu, Cảnh Nhược Đông ngồi ở ghế phụ cũng lười lên tiếng.

Xe đang chạy về phía trước, lúc này, phía trước xuất hiện một cô gái, tóc buộc đuôi ngựa, eo thon chân dài, trên người mặc đồng phục trường cao trung cũ của anh.

Cảnh Nhược Đông nhìn Băng Tân Đồ “Có người, chú ý một chút.”
Băng Tân Đồ “ch” một tiếng rồi nhấn còi xe, Cảnh Nhược Đông thấy cô gái này nhích người vào trong, sau đó quay đầu lại.

Lúc xe đi qua, Cảnh Nhược Đông lơ đãng nghiêng mắt nhìn thoáng qua, một cô gái, có điều.....!trông có chút quen mắt.

Tốc độ của xe không nhanh, nhưng khi Cảnh Nhược Đồng phản ứng lại cũng đã cách xa hơn mười mét.

“Tân Đồ, quay xe lại”.

Băng Tân Đồ đạp phanh xe, sau khi đạp xong mới nhìn anh hỏi “Chuyện gì thế?”

Cảnh Nhược Đông mắt nhìn kính chiếu hậu, hơi nheo mắt, lặp lại lời nói “Quay xe.”
Băng Tân Đồ còn chưa hiểu rõ chuyện gì nhưng cũng cho xe quay lại, từ nhỏ anh cùng Liễu
Thanh Giang và Cảnh Nhược Đông lớn lên cùng nhau, tuối cũng ngang nhau, nhưng trong ba người Cảnh Nhược Đông luôn là người đứng đầu, vì thế hai người anh ta luôn không hề nghi ngờ mà tin tưởng Cảnh Nhược Đông.

Xe chậm rãi lùi lại, Sâm Ninh vẫn đứng ở chỗ cũ, nhìn đuôi xe cách mình ngày càng gần.

Một lúc sau, cửa xe ở ghế phụ mở ra, một chàng trai mặc áo khoác màu đen từ trên xe bước xuống đi tới.

Anh đứng cạnh xe nhìn vài giây, tựa hồ có chút không xác định rõ.

“Ninh Giai Kỳ?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi