DỊU DÀNG TRONG TIM ĐỀU TRAO EM



Tống Đình Quân “Thấy tinh thần cậu hôm nay không tốt lắm, còn cả quầng thâm mắt này, tối hôm qua không ngủ sao?”
Ninh Giai Kỳ:“......Không sao?”
Hôm qua không phải không ngủ, nếu tính ra, cô cũng chỉ ngủ hơn hai giờ.

“Sắp thi cuối kỳ rồi, nhìn trạng thái này của
cậu có phải là không khoẻ không?”
“Chỉ là hôm qua ngủ không ngon thôi, không có gì đâu.”
Nói xong, Ninh Giai Kỳ quay đầu lại tiếp tục nghe giảng bài.

Chỉ là ngay khi cầm bút lên, cô đột nhiên nhớ lại lời Cảnh Nhược Đông hỏi cô vào hôm qua “Em thích cậu ấy?”
Thích Tống Đình Quân? Tại sao anh lại đột nhiên hỏi như vậy nhỉ.

Ninh Giai Kỳ khẽ nhíu mày, là bởi vì người bạn học đi cùng cô mỗi khi anh gặp được vừa hay là Tống Đình Quân, nên mới hiểu lầm chăng.

Một khoảng thời gian sau đó, Ninh Giai Kỳ đều lẩn tránh Cảnh Nhược Đông, bởi vì cô phát hiện, mỗi khi cô nhìn vào mắt anh liền có cảm giác vô cùng chột dạ.

Sau nữa, vì kỳ thi cuối kỳ sắp tới, cô bận rộn chuẩn bị thi nên dần dần cũng quên đi những chuyện này.

Lần này Cảnh Nhược Đông trở về, thời gian.

lại nhà cũng rất lâu, sau kỳ nghỉ đông, cách năm mới càng gần, nghe dì Tần nói, năm sau anh mới trở lại quân đội.


Hôm nay là đêm trước giao thừa, Cảnh Nhược Đông không ở nhà.

Mọi người trong đại viện lớn lên cùng nhau nên quan hệ rất tốt, ngày trước vốn đã thường xuyên tụ tập cùng
nhau, hiện giờ Cảnh Nhược Đông và Liễu Thanh
Giang vất vả lắm mới trở về, thế nên nhóm người Băng Tân Đồ thường xuyên đến tìm lôi kéo bọn họ ra ngoài.

“Sắp ăn cơm rồi, Nhược Đông đâu?” Cảnh Nhược Hành ngồi trên sô pha hỏi.

“Chắc là đang ở bên nhà họ Tân.” Dì Tần từ phòng bếp đi ra trả lời.

“Thật đúng là không ở trong nhà được.” Cảnh Nhược Hành gọi điện thoại cho Cảnh Nhược Đông, nhưng không ai bắt máy.

Di Tần cười nói “Mấy đứa nhỏ hiếm khi mới tụ họp lại, tình cảm tốt cũng là bình thường.”
Cảnh Nhược Hành “Cũng không biết nghe điện thoại.”
Di Tần “Không sao đâu, cũng gần thôi, để tôi đi sang gọi cậu ấy về.”
Nhà họ Tân quả thật rất gần với nhà họ Cảnh, đi vài bước là tới, lúc Cảnh Nhược Đông còn nhỏ, người lớn trong nhà đều là trực tiếp đi sang tìm người.

“Ôi, canh sắp sôi rồi” DITần do dự vì không thể rời đi được.

Đúng lúc này, Ninh Giai Kỳ vừa vặn từ bên ngoài đi vào, dì Tần xoa xoa tay, vội nói “Giai Giai, nếu không con đi giúp gì nhé”
“A? Đi đâu ạ?”.


“Đi sang nhà Tân Đồ gọi Nhược Đông về ăn.

cơm”.

Ninh Giai Kỳ hơi ngẩn ra, nếu đi gọi anh thì sau đó nhất định sẽ phải đi về cùng anh, vừa nghĩ đến đây cô liền cảm thấy tê cả da đầu.

Chỉ là cô cũng không thể nói lời từ chối được, cuối cùng chỉ đành gật đầu, “Vâng.”
“Ừ, ngoan quá” Dì Tần cười cười, “Vậy mau đi đi, hai đứa nhanh chóng trở về nhé, canh sắp rồi đây?
“Vâng ạ”.

Từ nhà họ Cảnh đi đến nhà họ Tân rất gần, lúc Ninh Giai Kỳ đi vào nhà họ Tân, dưới lầu chỉ thấy có một dì quản gia đang cho mèo ăn.

“Di Tăng ạ.” Ninh Giai Kỳ rất ít khi đến nhà họ Tân, có điều vì hai nhà gần nhau, nên cô cũng nhận ra được người này.

Dì Tăng quay đầu lại, lúc nhìn thấy cô thì hơi bất ngờ “Là Giai Giai à, sao con tới đây?”.

“Con đến tìm anh Cảnh...Nhược Đông ạ.”
“Nhược Đông, à mấy đứa bọn nó ở trên lầu.

đấy, con cứ trực tiếp đi lên đi” Dì Tăng giơ tay chỉ đường cho cô, “Phòng thứ nhất bên trái, là phòng của Tân Đồ.”
“Vâng”
Ninh Giai Kỳ cứ như vậy đi thẳng lên lầu, lúc đi đến trước cửa phòng, cô giơ tay lên gõ cửa.

Bên trong không ai lên tiếng đáp lại cô, cũng không ai đi đến mở cửa.

Chỉ là hình như cô loáng thoáng nghe được bên trong có tiếng cười vang lên.

Ninh Giai Kỳ“......”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi