DỊU DÀNG TRONG TIM ĐỀU TRAO EM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Từ sau lần Tống Đình Quân uống say gọi điện đến, đây là lần đầu tiên Tống Đình Quân và Ninh Giai Kỳ gặp mặt cùng nói chuyện.

Có điều sắc mặt Tống Đình Quân vẫn như cũ, Ninh Giai Kỳ cũng an tâm vài phần “Rốt cuộc cậu ấy xảy ra chuyện gì vậy?”
Tống Đình Quân “Không biết, tớ cũng vừa mới đến.”
Ninh Giai Kỳ gật gật đầu, bước vào cửa thay giày.

Đi vào, Ninh Giai Kỳ mới phát hiện trong phòng khách bày đầy rượu, mà Trương Nhất Manh ngồi cạnh chỗ rượu đó, vẻ mặt ngớ ngẩn cười hề hề với cô.

“Ninh Giai Kỳ cậu đến rồi! Mau mau mau! Lại đây uống rượu với tớ!”.

Ninh Giai Kỳ đi đến bên cạnh cô ấy ngồi xổm xuống “Cậu rốt cuộc đang làm vậy!”.

Trương Nhất Manh yên lặng nhìn cô, nụ cười
trên mặt dần biến mất, sự ngang ngược ban nãy cũng tắt ngấm.

Cô chậm rãi rũ mắt “Giai Giai, tớ nói với cậu, cách đây không lâu,...không lâu trước đầy tớ ăn tối cùng với Liễu Thanh Giang, tớ đã tỏ tình với anh ấy”.

Ninh Giai Kỳ “...”.


“Nhưng anh ấy từ chối tớ” Hốc mắt Trương Nhất Manh tràn đầy nước mắt “Anh ấy từ chối tớ....Đồ khốn.”
Ninh Giai Kỳ và Tống Đình Quân liếc mắt nhìn nhau một cái, không biết nên nói gì.

Bọn họ đều biết Trương Nhất Manh thích Liễu Thanh Giang, tuy rằng mấy năm nay Liễu Thanh Giang không ở đây, nhưng Trương Nhất Manh luôn nhắc đến anh ấy, nghĩ không biết cũng khó.

“Tớ thích anh ấy rõ ràng như vậy, anh ấy từ chối tớ cũng rõ ràng như vậy, nhưng tớ không chấp nhận, thật sự không tin, tớ nghĩ thử đánh cuộc một lần....Nhưng là kết quả vẫn giống nhau, anh ấy nói từ trước đến giờ chỉ xem tớ như em gái, con mẹ nó, ai muốn làm em gái của anh chứ! Liễu Thanh Giang chết tiệt!”.

Trương Nhất Manh vừa mắng vừa khóc, Ninh Giai Kỳ nhìn cũng đau lòng, vẫn luôn đưa khăn giấy cho cô lau nước mắt “Cậu đừng khóc...”
“Tớ không phục! Tức chết tớ rồi!” Trương Nhất Manh nức nở “Mỗi ngày chỉ biết chọc tức tớ!"
Ninh Giai Kỳ không an ủi nhiều, cô nhìn Trương Nhất Manh khổ sở như vậy, điều duy nhất lúc này chỉ có thể dỗ dành cô ấy thật tốt.

Tống Đình Quân cũng nghĩ như vậy, cậu ở bên cạnh ngồi xuống, mở chai rượu ra “Được rồi.

được rồi, khóc xấu như vậy, khó chịu đúng không, uống rượu vào, say rồi cậu sẽ không biết cái gì nữa.”
“Được, người anh em tốt!” Trương Nhất Manh nước mắt nước mũi nhìn Tống Đình Quân “Gọi cậu tới thật đúng đắn! Uống rượu uống rượu!”
Tống Đình Quân cụng ly với cô một cái, ngửa đầu uống vài ngụm.

Trương Nhất Manh lau nước mắt “Tống Đình Quân cậu yên tâm, lần sau cậu có như vậy tớ nhất định liều mình bồi quân tử!”
Tống Đình Quận “......Biến.” Ninh Giai Kỳ “Manh Manh, cậu uống nhiều rồi.”
Trương Nhất Manh lắc đầu “Cậu để tớ uống, không uống tớ sẽ rất khó chấp nhận, Giai Giai cậu uống với tớ được không?
Ninh Giai Kỳ cho tới bây giờ chưa từng thấy qua vẻ mặt Trương Nhất Manh như vậy, uỷ khuất, mất mát, đau khổ,....Chưa từng thấy qua điều này
Trương Nhất Manh vẫn luôn sáng sủa hoạt bát như vậy.

Ninh Giai Kỳ thở dài “Được....tỚ uống cùng cậu.”
Không biết qua bao lâu, Ninh Giai Kỳ chỉ biết Trương Nhất Manh đã say hoàn toàn.

Tống Đình Quân dìu Trương Nhất Manh về phía giường, sau đó đi ra phòng khách, cậu nhìn Ninh Giai Kỳ ngồi giữa bãi rượu, thấp giọng nói “Cứ để cậu ấy ngủ như vậy à, cậu tính như thế nào đây?”
Ninh Giai Kỳ uống cũng không nhiều, nhưng cũng đủ để đầu cô choáng váng, cô nâng cằm, ngước mắt nói “Tớ sẽ ở đây với cậu ấy, cậu về trước đi.”
Tống Đình Quân “Hai người các cậu được không?”
“Cậu về đi, tớ cũng không uống nhiều.”
Tống Đình Quân gật gật đầu “Có chuyện gì thì gọi cho tớ?
Ninh Giai Kỳ nhẹ giọng “Trên đường trở về cẩn thận một chút.”

Tống Đình Quân cầm di động, hướng ra cửa, đi được vài bước liền quay đầu lại “Ninh Giai Kỳ.”
“Hả?”.

“Rồi có một ngày, cậu sẽ giống như cậu ấy.” Ninh Giai Kỳ hơi sửng sốt.

Tống Đình Quận cười cười “Nếu không, tớ sẽ bị cậu làm cho tức chết”.

Tống Đình Quân đi rồi, toàn bộ căn phòng trở nên yên tĩnh.

Từ trước tới giờ, Trương Nhất Manh thấy cô luôn nhớ đến Cảnh Nhược Đông.

Lúc đó luôn nói với cô rằng người khác tốt như thế nào, muốn cô đi tìm hiểu bọn họ, nhưng cô không làm được.

Nếu không, bây giờ cô ấy cũng không khóc thảm như vậy.

Ninh Giai Kỳ thở dài, cầm chai rượu uống vài ngụm.

Không biết tối nay Trương Nhất Manh đã chịu sự đả kích lớn như thế nào, màn đêm buông xuống, tâm tư trong lòng bắt đầu đa sầu đa cảm, Ninh Giai Kỳ càng nghĩ trong lòng càng phiền muộn.

Sau khi nhặt những chai rượu đã uống hết, điện thoại để trên bàn đột nhiên reo lên.

Ninh Giai Kỳ liền cầm lấy điện thoại không
nhìn mà nghe máy, giọng điệu mềm yếu “Alo, ai vậy?”
Người bên kia trầm mặc “Em đang ở đâu.”

Giọng nói quen thuộc khiến Ninh Giai Kỳ đưa điện thoại từ tai ra trước mắt nhìn, thấy người gọi là Cảnh Nhược Đông, chân mày Ninh Giai Kỳ níu lại “Em đang ở nhà Manh Manh.”
“Em ấy sao rồi?” Ninh Giai Kỳ Anh cũng biết?”
Cảnh Nhược Đông“Có gặp qua Liễu Thanh Giang.”
“Ah.” Nhắc đến Liễu Thanh Giang Ninh Giai Kỳ có chút buồn bực “Anh ấy đã nói gì với anh Manh, vì sao lại không thích Manh Manh, cậu ấy có chỗ nào không tốt.”
Cảnh Nhược Đông không nghĩ tới cô sẽ kích động như vậy, một hồi sau mới nói “Có phải em cũng uống rượu.”
Ninh Giai Kỳ “Không có!”.

Như vậy sao, không uống mới là lạ.

Cảnh Nhược Đông có chút bất đắc dĩ “Tôi tới đón em.”
“Em hôm nay không thể trở về nhà.” Ninh Giai Kỳ bướng bỉnh nói “Hôm nay không thể về nhà.”
“Địa chỉ”
“Em không nói...” “Tôi muốn địa chỉ.”
Tút tút tút –
Tắt máy.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi